Chương 6. Không ngừng không dứt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + edit: Zy

Hiểu Tinh Trần đưa tay chạm đến lọ sứ, vẻ mặt trong giây lát có chút sững sờ. Y dường như không tin, sau đó y cầm thuốc giải, đưa gần chóp mũi ngửi ngửi.

Tiết Dương nhìn từng cử động của y, khịt mũi lạnh lùng hừ ra một tiếng: "Không tin thì trả về!"

Đưa thuốc giải cho Hiểu Tinh Trần, đúng là Tiết Dương hắn nhất thời kích động. Nhưng hắn cũng gần như không hề nghĩ ngợi, đưa cho Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương vốn có thể thẳng tay giết chết người kia, trúng thi độc chỉ có thể chết không thể sống. Giết gã quá dễ dàng, không khác nào nghiền nát một con kiến.

Tuy nhiên, Tiết Dương hiểu rõ, làm như vậy chắc chắn sẽ lại một lần nữa đả kích Hiểu Tinh Trần. 

Hiểu Tinh Trần không còn ý chí sống. Bây giờ đã là ngọn nến tàn lay động trong gió, 

Nhưng Hiểu Tinh Trần không thể chết....

Ít nhất, trước khi hắn nắm chắc mười phần chuyện có thể luyện Hiểu Tinh Trần thành hung thi. 

Y, không thể chết.

Viên kẹo đường hắn muốn không thể tan.

Hiểu Tinh Trần tin chắc rằng thuốc giải thi độc thực sự trong tay y, trong lòng có chút khó hiểu. Nhưng cứu người như chữa cháy, y không kịp nghĩ đến mưu tính của Tiết Dương, vội vàng đem thuốc giải cho người bị thương ăn.

 Hiểu Tinh Trần vẫn luôn bận rộn, đến khi mặt trăng đã lặn, y mới cố đứng lên, nương theo tường nhà cầm chút cỏ khô lót dưới thân cho người kia, cẩn thận và chu đáo.

Tiết Dương cũng không đi ngủ, tựa vào cửa ngoài phòng ngủ, nhìn Hiểu Tinh Trần ròng rã một đêm. Nhìn người ngu ngốc này, bản thân bệnh nặng, nhưng lại hết lòng cố gắng để cứu kẻ khác.

Nhìn thấy y bận bịu giữa đống việc, vẻ mặt hắn dần tức giận. Nhìn khuôn mặt y đầm đìa mồ hôi, lại không hề nhợt nhạt, mơ hồ có chút ửng hồng.

Tiết Dương dường như có chút đăm chiêu, hắn luôn thông minh tuyệt đỉnh, thế nên một khắc hình như thông suốt điều gì đó, trên mặt xuất hiện một nụ cười thầm kín.

Nụ cười này đắc ý và tự tin.

Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, vĩnh viễn là trò vui mà Tiết Dương kỳ vọng nhất.

Một hồi trò vui, sắp bắt đầu....

Tâm tình Tiết Dương ngay tức khắc tốt lên, thậm chí hắn bước đến bên cạnh Hiểu Tinh Trần cũng nhẹ nhàng, chậm rãi, thuận tay nắm chặt một tay y, "Đạo trưởng, ta mệt, người cũng đã cứu...Chúng ta đi ngủ đi...."

Không biết vì sao, ôm thân thể này, Tiết Dương có thể ngủ ngon cả một đêm.

Hiểu Tinh Trần bất ngờ, không kịp đề phòng, bị giọng nói ngọt nào kia làm cho rét run.

Cho đến lúc này, Tiết Dương cư nhiên còn có thể phát ra giọng nói như vậy mà không hề gượng ư?! Hiểu Tinh Trần khó có thể tin, trái tim y tựa như có một thanh đao kề sát, tay chân đều lạnh buốt.

Giọng nói của thiếu niên này lanh lảnh vang dội, thậm chí còn có chút hồn nhiên khờ dại. Hiểu Tinh Trần từng tưởng tượng vô số lần, thiếu niên thích kể chuyện cười khiến y thoải mái này đã lớn lên như thế nào?

Hiểu Tinh Trần nghĩ, hắn hẳn là có gương mặt tuấn lãng, có ánh mắt sáng ngời cùng hồn nhiên tươi cười.

Nhưng mà, cuối cùng y sai.

Thiếu niên này lại có khuôn mặt của Tiết Dương. 

"Đạo trưởng, cũng không còn sớm, chúng ta quay về phòng đi!"

Đã từng yêu thích lưu luyến thanh âm này, giờ đây lại thành ác mộng, Hiểu Tinh Trần không muốn nghe thanh âm này—

Thiêu tâm khắc cốt, ruột gan đứt từng khúc, cũng như vậy.

Ba năm, từ sớm mai đến hoàng hôn, sống nương tựa lẫn nhau, là sự lừa dối tàn nhẫn nhất trong đời y; ba năm, niềm vui cùng tiếng cười, sáng tỏ cùng luyến tiếc, là sự tra tấn thống khổ nhất đời y.

Nỗi đau này không ngừng không dứt, khiến y tràn ngập vô vọng, sống không bằng chết.

Chết, bây giờ đối với y mà nói, là hy vọng, là lối thoát.

Thực sự rất đau....

"Buông ta ra....." giọng Hiểu Tinh Trần khàn khàn, y ra sức giật tay mình.

Rất lâu rồi, y đã không đấu tranh, nhưng lại một lần nữa không thể kìm nén nổi bi phẫn và thống khổ trong lòng, y muốn thoát khỏi trói buộc, muốn liều lĩnh kháng cự ác ma.

"Làm sao? Vứt bỏ mặt mũi rồi?" Tiết Dương quay về thanh âm vốn có, cười lạnh một tiếng, giọng điệu hung ác nói: "Nuôi chiều ngươi chút mà bắt đầu tỏ thái độ rồi?"

Bước chân của Hiểu Tinh Trần cứng đờ, y không muốn đến gần Tiết Dương nữa: "Tiết Dương, ngươi cảm thấy chơi đùa ta vui lắm phải không? Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào? Nếu đã hận ta sao không giết ta?"

"Đúng vậy, rất vui, làm sao mà không vui được?!" Tiết Dương siết chặt tay y hơn: "Ta hận ngươi, sao ta lại phải giết ngươi? Giữ mạng của ngươi, ở bên cạnh ta từ từ chơi đùa, chẳng lẽ không thú vị sao?"

Hiểu Tinh Trần tức giận đến cả người phát run, y nghiến răng mắng: "Tiết Dương, ngươi chính là ác ma nơi địa ngục! Thế gian này làm sao lại có ác ma nham hiểm như ngươi chứ! Tiết Dương, ngươi thực sự quá ghê tởm, quá sức ghê tởm!"

"Ha! Ta là ác ma? Ngươi ghê tởm ta? Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ngươi hiện tại so với ta có ít hơn bao nhiêu? Trên tay ngươi có bao nhiêu sinh mạng người vô tội? Dính bao nhiêu máu? Ngươi vẫn tưởng ngươi còn là Minh Nguyệt Thanh Phong sao? Phi—–"

Tiết Dương rốt cuộc bị chọc giận, hết thảy lời nói của hắn đều biến thành lưỡi dao sắc bén có thể móc tim khoét phổi—–

"Ngươi lúc trước không phải rất lợi hại sao? Bắt ta đi Kim Lân đài, còn không ngừng yêu cầu muốn giết ta! Nhưng bây giờ thì sao? Hiểu Tinh Trần đạo trưởng tài ba, còn không phải bị Tiết Dương ta chơi đùa, xoay như chong chóng, trước kia mù lòa ngu xuẩn bị ta lừa đi lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng phải cầm kiếm tự sát! Nhìn đi, ngươi hiện tại chính là kẻ đáng thương vô dụng. Kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng thưa! Hiểu Tinh Trần, ngươi là có bao nhiêu ngu xuẩn, bao nhiêu nực cười! Ác ma? Haha, không sai! Ngươi là tiên nhân đây còn không phải bị ác ma cầm trong tay, vĩnh viễn không thoát khỏi—–"

"Ngươi câm miệng! Câm miệng!—–"

Hiểu Tinh Trần thống khổ hét lên, y nâng cao cánh tay, nhưng chưa kịp chém đã bị Tiết Dương một tay chặn lại.

"Thế nào? Hiểu Tinh Trần, ngươi còn muốn đánh ta?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net