Chương 7. Hận không thể yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans & edit: Zy

"Như nào? Hiểu Tinh Trần, ngươi còn muốn đánh ta?"

Tiết Dương kéo cao cánh tay Hiểu Tinh Trần, dễ dàng mà kéo y lại gần, tay vỗ lên hai gò má y, thở dài xót xa: "Đạo trưởng, ngươi đến bao giờ mới hiểu rõ tình hình đây? Ngươi bây giờ đâu còn bản lĩnh đối đầu với ta? Đừng nói đến giết ta, ngươi đánh cũng không lại ta, trốn cũng không thoát, bản thân khốn đốn nằm trong tay ta, tất cả không phải do ngươi tự làm tự chịu sao?"

"Để ta nói cho, lúc trước ngươi nên làm như thế nào ——"

Tiết Dương cố ý nghiêng mặt ghé sát tai y, dùng ngữ khí mỉa mai: "Ngươi nên.... Dùng Sương Hoa, một kiếm xuyên tim! Hoặc là bắt ta như trước đó. Tốt nhất là mang ta lên Kim Lân Đài thẩm vấn. Ôi không! Ta hại ngươi như thế này, ngươi nên phải tra tấn ta, trả thù ta.Tróc da! Róc thịt! Lăng trì! Đúng, nên như thế, thay những kẻ đã chết kia báo thù ta! Nhưng mà Hiểu Tinh Trần, ngươi cư nhiên lại không giết ta, sau cùng còn tự sát tán hồn, khiến bản thân trở thành bộ dạng như kẻ hèn thế này —— Haha! Ta thực sự chưa thấy kẻ nào ngu xuẩn như ngươi!"

Đột nhiên, tiếng cười hung hăng của Tiết Dương bị cắt ngang.

"Đúng, ta ngu xuẩn!" Hiểu Tinh Trần cầm bàn tay ở trên hai gò má, bởi vì dùng sức quá mức mà đến các đốt ngón tay cũng phiếm xanh xao.

Y hơi hơi ngửa đầu, giống như đối mặt với Tiết Dương, từng câu oán hận mà nói: "Tiết Dương, ta chưa từng hận ai, nhưng bây giờ ta hận ngươi! Nếu có thể quay lại, như lời ngươi nói, lúc trước đây ta nên một kiếm xuyên tim ngươi coi như diệt trừ hậu họa. Nếu có thể quay lại, ta sẽ không cứu một kẻ ác ma vốn nên xuống địa ngục như ngươi! Nếu có thể quay lại, khi ta biết chân tướng thì sẽ.... Sẽ không do dự giết ngươi..... Ta đã không thể quay đầu, tất cả mọi thứ đều do ta gieo gió gặt bão, ta thà lấy cái chết chuộc tội!"

Hiểu Tinh Trần oán hận cực điểm lại dứt khoát: "Tiết Dương ngươi nên giết ta, bằng không cũng sẽ có một ngày, ta sẽ.... Ta sẽ tự tay giết ngươi!"

"Không —–" Tiết Dương đẩy mạnh y đến vách tường, hai tay gắt gao mà đè hai vai Hiểu Tinh Trần, khiến y không thể cử động.

"Hiểu Tinh Trần, ngươi đúng là ngu xuẩn, bất kể ngươi có lặp lại bao nhiêu đi chăng nữa, ngươi cũng đã cứu ta, ngươi không giết được ta!"

Hai mắt hắn đỏ ngầu, biểu tình căm phẫn cực độ, nhưng trên môi lại ẩn hiện một ý cười ngập mùi máu tanh, thế nên ngũ quan có chút vặn vẹo đáng sợ ——–

"Hiểu Tinh Trấn, ngươi sẽ không giết được ta! Ngày trước ngươi không giết được ta, sau này cũng không giết được ta! Hiểu Tinh Trần, ngươi liên tục chọc tức ta, ngươi nghĩ ta không ghét ngươi sao? Ta ghét vẻ đạo mạo xen vào chuyện người khác của ngươi, ta ghét ngươi ở trên Kim Lân Đài một mực dồn ta vào chỗ chết, ta ghét ngươi một mặt lúc nào cũng cao cao tại thượng tự xưng chính nghĩa, ta ghét ngươi! Ta con mẹ nó chính là ghét ngươi!"

Tiết Dương gắt gao siết chặt y, môi bất chợt ghé sát, khi gần như chạm vào thì hắn dừng lại, cười đầy ý xấu: "Hiểu Tinh Trần, ngươi không phải là tiên nhân không dính bụi trần sao? Ngươi không phải là Minh Nguyệt Thanh Phong sao? Làm sao một ác quỷ dưới địa ngục như ta dám mạo phạm chứ?"

Môi hắn tận tâm lưu luyến ở sườn mặt Hiểu Tinh Trần, tay cũng hỗn láo mà xoa nắn thắt lưng y: "Đạo trưởng, ngươi biết cảm giác bị nam nhân đâm là như thế nào không?"

Hiểu Tinh Trần ra sức giãy dụa, như chiếc lá rơi bị gió thu cuốn trong làn sương lạnh, toàn thân run rẩy, không biết là do hoảng sợ hay là căm phẫn.

"Tiết Dương, ngươi cút ngay cho ta ——"

Tiết Dương phẫn nộ, môi lưỡi hắn kề sát hai gò má Hiểu Tinh Trần lướt xuống hõm vai, rồi lại từ hàm dưới di chuyển về phía môi mỏng tái nhợt, lưu luyến cắn mút, để lại dấu vết ẩm ướt ám muội và vô sỉ.

Hiểu Tinh Trần liều mình mà đánh đá né tránh, giống như con thú bị trọng thương đầy khốn khổ. Biết rõ không đủ sức, nhưng vẫn như cũ, cầm máu chảy đầm đìa từ thương tích, vật lộn vô ích.

Cái hôn của Tiết Dương không hề có dục vọng, mà là tràn trề ác ý cùng lăng nhục, chỉ để trả thù và hành hạ người trong lòng.

"Tiết Dương! Ngươi là đồ súc sinh...."

Bàn tay tác oai tác quái mà xoa nắn thắt lưng rồi đến mông y. Dục vọng tàn ác bổ cho hắn một đòn mạnh, muốn đi trái luân thường.

"Tiết Dương!"

"Tiết Dương!"

Hiểu Tinh Trần cao giọng kêu tên hắn —– căm phẫn, thống hận, bi thương, tuyệt vọng.....

"Tiết Dương —–"

Huyết lệ thấm đẫm băng vải che mắt của y, dọc theo sống mũi từng giọt chảy xuống.

Hiểu Tinh Trần thanh âm cực nhỏ gọi tên hắn.

Trong ba năm ở nghĩa trang, y không biết hắn là ai, đương nhiên chưa từng gọi qua. Sau khi biết chân tướng, y chán ghét cực độ, không muốn gọi tên hắn.

Như vậy có cảm giác, thời gian vẫn là ba năm trước đây....

"Tiết Dương, ngươi biết tội không?" Thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu.

Khi đó, Tiết Dương còn đang cùng người khác kéo bè kéo lũ đánh nhau ở đầu đường xó chợ tại Quỳ Châu. Chẳng biết vì sao, hắn lại nghe thấy có người gọi tên hắn.

Vừa quay đầu, thuận tiện nhìn thấy vị đạo sĩ bạch y phiêu phiêu dật dật, giống như đạp mây mà tới, một tay cầm phất trần, một tay cầm Sương Hoa, nhẹ nhàng mà khéo léo ngăn cản hắn.

Tiết Dương nhớ rõ vị bạch y đạo sĩ này.

Khi ở Lan Lăng, Tiết Dương từng phá sạp rượu gạo, không ngờ lại thu hút hai kẻ thích xen vào chuyện của người khác.

Một phen tranh chấp, lại kéo tiểu đạo sĩ Hiểu Tinh Trần đến. Rõ ràng tuổi tác không lớn, nhưng lại làm ra vẻ ông cụ non mà răn dạy hắn. Mặc dù lời nói y nhã nhặn, vẻ mặt y tươi cười, nhưng vẫn phạm vào kiêng kị của Tiết Dương.

Trong đáy lòng Tiết Dương, bèn đem bạch y đạo sĩ này nhớ kỹ.

Trên đường phố Quỳ Châu lại gặp nhau lần nữa, Hiểu Tinh Trần đến để bắt hắn: "Tiết Dương, thúc thủ chịu trói đi, lần này sẽ không để ngươi chạy thoát nữa....."

Lời thù địch như vậy, y vẫn thản nhiên nói nhẹ nhàng nhu nhuận, không có chút bực tức nào cả.

Hiểu Tinh Trần quyết chí muốn bắt hắn. Tiết Dương cảm thấy mới mẻ, thuận tiện chơi đùa, hắn quấy nhiễu khắp ba tỉnh, không ngờ rốt cuộc vẫn vào tay vị đạo nhân kia.

"Tiết Dương, ta sẽ áp ngươi đi Kim Lân Đài."

Tới Kim Lân Đài, Hiểu Tinh Trần thay mặt tiên môn bách gia, lạnh lùng phân tích cặn kẽ đủ các loại tội trạng của Tiết Dương. Y dựa vào chứng cứ, cùng Kim Quang Thiện tranh luận, nhất định phải phán tội chết cho Tiết Dương.

Bất kể lúc nào, người này đều có bộ dáng ôn hòa, ung dung và bình tĩnh có kiềm chế. Cho dù là sau này, y mất hai mắt trở thành người mù, ấy mà khuôn mặt vẫn ôn hòa, thân thiện tươi cười.

Nhưng cho đến ngày ấy, Tiết Dương mới nhìn thấy một mặt khác của y ——

Kêu rên cực kỳ bi thương,nức nở vô cùng tuyệt vọng.

Trong tiếng gọi "Tiết Dương" của y, cuối cùng có hận ý thấu xương.

"Tiết Dương ——"

Bây giờ, Hiểu Tinh Trần đang bị hắn cầm cố trong vòng tay, bi phẫn lại yếu ớt.....

Đôi môi Tiết Dương dừng lại ở tóc mai Hiểu Tinh Trần, bỗng nhiên không còn xúc động mà tiếp tục đi xuống nữa.

Nơi ấy đeo băng vải thật dày, thô ráp mà ma sát bờ môi hắn.

"Tiết Dương, ta hận ngươi ——"

Không biết vì sao, Hiểu Tinh Trần oán hận nghiến răng, lại không chọc tức hắn.

Nháy mắt, lửa giận trong lòng Tiết Dương đều tan đi, từng chút một không dư thừa, ngay cả chính hắn cũng hoang mang không giải thích được.

Tiết Dương cau mày, tay vô thức đánh ngất Hiểu Tinh Trần. Tiếp đó, thân thể yếu ớt ngã xuống, hắn thuận thế gắt gao ôm người kia.

Hồi lầu....

Hắn mới ôm ngang người bất tỉnh nhân sự đến giường, nhẹ tay mà đặt người kia xuống. Theo lệ, vắt khăn vải lau tay và mặt cho Hiểu Tinh Trần. Hắn làm mọi thứ trong yên lặng, tựa như đã quen.

Hắn tháo băng vải che mắt đã nhuốm máu của Hiểu Tinh Trần, thay cái mới. Động tác đã quen mà tháo đi mấy tầng, muốn thay người đeo lên băng vải che mắt.

Lúc hắn tháo hết xuống, tay Tiết Dương lại lướt xuống.

Hắn nhìn thấy đôi mắt Hiểu Tinh Trần.

Một đôi mắt có chút lõm xuống, không hề có con mắt nào. Mí mắt có nếp nhăn khô quắt che đậy hai hốc mắt trống trơn.

Tiết Dương như bị ma xui quỷ khiến mà vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào.

Đúng rồi, vị đạo nhân này cũng từng có đôi mắt phi phàm.

Nửa ngày, Tiết Dương mới cúi đầu mà mở miệng: "Vì sao lại ngu ngốc như thế này......"

"Hiểu Tinh Trần, ta thực sự ghét ngươi......"

—————

Tác giả: Nghĩa Thành CP thật sự rất phức tạp, rất rối rắm.

Đây là CP khó nhất trong hố tôi đào.

Viết rất dở, không thể tả hết được cảm xúc trong lòng, còn bí ý muốn chết!

Zy: Ờ thì đây cũng là cái hố không kém đau não thật, hiện tác giả viết cũng gần 60 chương rồi các bro ạ. Chắc tụi tôi chết theo bả luôn quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net