Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   Mấy năm trước khi Đào Nhiên học cao trung, tâm trạng tương đối nặng nề. Lúc đó Thẩm Lâm cũng vừa từ nước ngoài trở về, ba mẹ của Đào Nhiên là Thẩm Thành Hàng cùng Đào Mẫn thường xuyên phải đi công tác. Hai vợ chồng nhờ anh chăm sóc cô.

Có lẽ là tính cách hợp nhau, hai người sống chung vô cùng hòa hợp.

Đào Nhiên hỏi gì đáp nấy, đôi khi còn tâm sự với anh về chuyện trên trường lớp, không như hiện tại luôn bày ra biểu tình vừa phản cảm mà xa cách với anh.

Thẩm Lâm xoa ngón tay, nhẹ nhàng cười: "Chúng ta đổi đề tài đi"

Đào Nhiên vẫn là nhàn nhạt mà cười.

"Vì sao đột nhiên dọn ra bên ngoài?" Thẩm Lâm hỏi. Vấn đề này ba anh - Thẩm Chi Nhân vẫn không tìm ra đáp án, nên bây giờ mới hỏi cô.

"Tôi cùng ông thỏa thuận, tốt nghiệp đại học tôi liền dọn ra Thẩm gia" Đào Nhiên bình tĩnh mà đáp lại.

"Vì cái gì?"

Đào Nhiên ngồi một chỗ quá lâu, chân cảm nhận từng đợt tê dại, cô một phen quan sát xung quanh nhìn thấy một vật đang chặn chân mình. Cô vừa xoa bóp vừa nói: "Ba mẹ qua đời, tôi cùng ông nội ước định. Khi tôi trưởng thành sẽ sống tự lập, không phải sao."

Câu trả lời này hiển nhiên không có tính thuyết phục Thẩm Lâm. Anh lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Tuy nhiên, nếu suy nghĩ của tôi là đúng, chuyện em rời khỏi nhà không đơn giản như vậy."

Đào Nhiên không dao động, an tĩnh đợi anh nói tiếp.

Thẩm Lâm dừng lại một hồi, lúc này mới chậm rãi nói: "Nói cách khác, em muốn rời khỏi Thẩm gia, từ bỏ hoàn toàn quan hệ. Đào Nhiên, em có thể cho tôi biết tại sao không?"

Phía ngoài của sổ truyền đến tiếng nước suối chảy và tiếng gõ trúc, ánh nắng chiều tà thưa thớt, hết thảy đều là thời gian thích hợp để nghỉ ngơi.

Đào Nhiên vuốt ve chiếc vòng bạc trên cổ tay.

Đây là món quà sinh nhật 15 tuổi mẹ cô Đào Mẫn tặng. Bà nói rằng thiếu nữ nên đeo trang sức, nghĩ đi nghĩ lại, bà liền chọn một chiếc vòng tay bạc hình thức đơn giản, nói là nhìn mộc mạc, mong đợi Đào Nhiên có cuộc sống bình yên.

Cô nói: "Tôi vừa sinh ra đã theo họ mẹ, tôi nghĩ một ngày nào đó phải rời khỏi Thẩm gia." Cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Thẩm Lâm, thẳng thắn nói: "Còn nữa, khi tôi nhắc đến chuyện này, ông nội cũng không phản đối."

Thẩm Chi Nhân đồng ý, xét trên một phương diện, hẳn là ông không muốn gặp cô nữa.

Thẩm Lâm nghe vậy cười không nổi, một lát sau, anh hỏi: "Sao em không nói với tôi chuyện này?"

Đào Nhiên nghiêng đầu hỏi: "Anh hiện tại đang chất vấn tôi?"

Thẩm Lâm cởi một nút áo sơ mi, vừa rồi trước khi tiến vào, anh đã cởi một nút, giờ cởi nút thứ hai. Anh không nghĩ tới, mới qua mấy năm, Đào Nhiên đã thay đổi thành người khác, bọn họ khó có thể trò chuyện hòa hợp.

"Đào Nhiên, tôi không nghĩ tới cùng em nói chuyện lại khó khăn như vậy."

Đào Nhiên đứng lên đi đến chỗ cửa sổ, cô nói: "Sau tất cả, tôi đã trưởng thành."

Thẩm Lâm nghe thấy những lời này, trong lòng nếm trải tư vị khác thường. "Sau tất cả" hai chữ phá lệ làm anh mơ màng, như là mong đợi thật lâu sự kiện này đến.

Nhân vật chính của câu chuyện – Đào Nhiên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu nói chuyện sau nhiều năm xa cách, anh không biết nói gì, thậm chí lí do Đào Nhiên rời Thẩm gia cũng không biết. Chỉ sau một tiếng, Thẩm Lâm đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Điều này còn làm anh mệt mỏi hơn cả khi đối chọi gay gắt trên bàn đàm phán, ít nhất những người kia có thể thấy được nguyên nhân và kết quả, còn đối với Đào Nhiên, nếu cứ theo tình trạng này, không thể thấy được gì.

Anh cảm thấy chán nản vô cùng.

Cuộc nói chuyện sau mấy năm xa cách không thuận lợi như anh mong đợi.

Cuối cùng Thẩm Lâm nói: "Em buổi chiều còn có tiết, để tôi đưa em về trường."

Đào Nhiên thu dọn lại sách vở, đi tới trước cửa, thay giày, nói:" Không cần, tôi đã vốn quen thuộc nơi này, lát nữa tôi phải đi đường vòng để lấy văn kiện."

Thẩm Lâm mặc xong áo khoác, nghe vậy, đi đến bên cạnh cô, không cho cô cự tuyệt, nói: "Vừa vặn tôi lái xe tới đây, để tôi đưa em đi."

Kỳ thật cô không cần lấy văn kiện nào, Đào Nhiên chỉ muốn tìm cớ để tránh cùng anh chung đụng quá nhiều.

Thẩm Lâm vẫn giữ nguyên bộ dáng kiên trì, Đào Nhiên biết hôm nay không thể tránh được, cô nửa đùa nửa thật nói: "Nếu bây giờ chú có thể giống như trong buổi báo cáo, coi tôi là bạn học xa lạ thì tốt."

Thẩm Lâm mở cửa, mời cô đi trước, anh ý vị thâm sâu mà nói: "Nhưng sự thật đâu phải thế, chúng ta đều biết."

Thẳng đến khi Đào Nhiên xuống xe và vào phòng thí nghiệm, những lời của Thẩm Lâm vẫn vang vọng trong tâm trí cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net