🍃Chương 3: Không người quan tâm, không người hỏi han

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Không người quan tâm, không người hỏi han   

       Tháng ba, ban ngày ấm áp, ban đêm lại gió lạnh từng trận.

Có một đồng nghiệp ban ngày bảo người không thoải mái, Đào Nhiên đến giúp và bảo cô ấy nghỉ ngơi.

Dương Gia Kỳ buộc chặt cổ áo, trên mặt lộ ra một chút ý tứ xin lỗi, hướng về phía Đào Nhiên bày tỏ sự biết ơn "Đào Nhiên, hôm nay thật là phiền cậu quá"

"Không có việc gì." Đào Nhiên không để ý lắm mà chỉ cười "Trước kia tôi cũng làm phiền cô nhiều"

Hai người đều ở Lâm Thành nghiên cứu chương trình học, bất quá trường học lại khác nhau. Dương Gia Kỳ muốn ra đảo, cần phải đi tàu điện ngầm; mà Đào Nhiên chỉ cần bắt xe buýt đi nửa khu, mặc dù điểm đến khác nhau, nhưng thời gian và công sức lại tương đồng.

Hai người lại tiếp tục nói chuyện, đến ngã tư đường thì tạm biệt nhau.

Vào lúc 10 giờ đêm, nhiệt độ mát mẻ hơn. Đào Nhiên đem áo hoodie chùm đến đỉnh đầu, đôi tay để trong túi áo, hướng về phía nhà ga náo nhiệt.

Cô làm việc trong một cửa hàng tiện lợi, cửa hàng này có yêu cầu cao với việc nói tiếng anh, thời gian lại trong phạm vi của cô, ít nhất sẽ không bị vướng với lịch làm thực nghiệm.

Đào Nhiên thích việc làm bán thời gian này, tiếng anh của cô cũng được cải thiện ít nhiều. Độ khó của chương trình nghiên cứu sinh ngày càng tăng, giáo viên của cô thường yêu cầu báo cáo và viết bài bằng tiếng Anh.

Đi được một đoạn, cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Không ngoài dự đoán, cách đó vài bước, Thẩm Lâm không xa không gần đi theo cô. Giờ phút này thấy cô đột nhiên dừng lại, anh bước tới, rất nhanh đã tới trước mặt cô.

Anh cũng không mở miệng nói chuyện, thần sắc thư thái, lặng lẽ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

Tình hình trước mắt giống như trong quá khứ. Thật lâu trước kia, Đào Nhiên cũng như vậy, ngốc nghếch yên lặng đứng cách anh không xa, thừa dịp lúc anh bận rộn, trộm ngắm nhất cử nhất động của anh.

Bất quá cô không quang minh chính đại như anh, ánh mắt cô luôn mang theo sự trốn tránh, tựa như không muốn cho ai biết bí mật này.

Nghĩ lại một hồi, anh rốt cuộc lớn hơn cô vài tuổi, dựa theo quan hệ của hai người, anh là chú của cô. Anh muốn dùng ánh mắt đặt ở đâu cô cũng không thể quản.

Con đường này phải đi một đoạn dài nữa mới đến đường chính. Trước đây, nơi này vốn ít người qua lại, xe cộ cũng rất thưa thớt, hiện tại xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Cô tự véo tay mình trong túi áo, cảm giác đau đớn nhắc nhở cô hiện tại đã khác khi xưa.

Đào Nhiên đón nhận ánh mắt của anh, hỏi: "Chú muốn đi theo tôi đến khi nào?"

Anh mấy ngày này đều bám theo cô, thậm chí cả khi cô đi làm thêm. Đã từng có vết xe đổ nên cô luôn tự bảo vệ chính mình thật an toàn, luôn cố chấp đến cả gió bão cũng không thể lay chuyển được.

Thẩm Lâm im lặng thở dài, anh cởi áo gió đang mặc trên người, đem nó choàng lên người Đào Nhiên.

Đào Nhiên không dấu vết tránh đi, cô không còn nóng nảy như lần trước, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không lạnh, tôi cũng không cần."

Cả người trên dưới đều tỏ vẻ cự tuyệt.

Thẩm Lâm cười, nói một câu không mặn không nhạt: "Đương nhiên em không lạnh."

Tuy đã nói như vậy, động tác trên tay vẫn không hề nhẹ đi, anh kéo cô gần lại, không quan tâm cô đang trốn tránh, quyết đoán trói buộc cô, đem áo gió choàng lên người cô, rồi sau đó lùi một bước nhỏ, hơi cong người, ngón tay thon dài giúp cô kéo khóa lên.

Anh rất hài lòng với sự an phận của cô, giống như quên mất anh bắt cô làm bộ dáng như vậy. Anh nhìn xung quanh, cau mày, đưa tay vuốt nhẹ những nếp gấp trên vai cô.

Đôi môi Đào Nhiên mím chặt.

Người anh rất cao, áo gió của anh mặc trên người khiến cô giống như con mèo nhỏ nghịch ngợm bị ném vào trong một cái bao.

Thẩm Lâm còn đang nhìn cô, trong mắt hơi mang ý cười, ánh mắt sâu thẳm.

Thân phận không thích hợp, chiều cao không bằng nhau, và nhiều yếu tố khác nhau nữa. Đủ loại khác biệt gộp lại, tạo thành một ngọn núi ngăn cách giữa hai người.

Thẩm Lâm có thể dùng góc độ nhẹ nhàng mà thoải mái tiếp xúc với cô, nhưng đối với Đào Nhiên lại phải rất gắng sức.

Vì vậy cô bẻ nhẹ cổ áo.

Cô không thực tế mà nghĩ rằng, nếu không gặp được Thẩm Lâm thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net