Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

             Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lâm đánh xe đưa Thẩm Chi Nhân đến sân bay. Đào Nhiên vốn định về thì bị một giọng nói kéo lại. Thẩm Chi Nhân nói: "Hai người cùng đưa ta đi, đợi lát nữa ta có chuyện muốn nói với hai người."

Tuy rằng lúc trước dứt khoát kiên quyết rời khỏi Thẩm gia, thậm chí đem hộ khẩu ra khỏi cổng họ Thẩm nhưng mấy năm nay, Thẩm Chi Nhân vẫn không quan tâm tới cô, giống như không qua để tâm tới việc cô rời bỏ dòng họ."

Nhưng chỉ cần Thẩm Lâm lên tiếng, chỉ cần nằm trong phạm vi chấp nhận của Đào Nhiên, cô đều có thể nghe theo.

Bốn người bước vào phòng chờ, bác Vương bị Thẩm Chi Nhân phân phó đi mua cà phê.

Thẩm Chi Nhân thấy bác Vương đi vào Starbucks, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nói với Thẩm Lâm và Đào Nhiên: "Tuần sau chính là tiết Thanh Minh, Thẩm Lâm nếu con đã trở lại, năm nay hãy mang Đào Nhiên, chúng ta đi thăm mộ anh con."

Thẩm Lâm nhìn thoáng qua Đào Nhiên, đáp: "Được, cuối tuần con sẽ đưa Đào Nhiên trở về."

Thẩm Chi Nhân nhìn về phía Đào Nhiên: "Cháu cũng hai năm chưa về Giang Thành, trở về thăm nhà đi."

Lúc ấy khi rời Thẩm gia, Thẩm Chi Nhân đã từng nói, nếu cô muốn đến Lâm Thành học tập, muốn đem hộ khẩu rời ra ngoài thì từ đó về sau không cần quay trở lại nữa.

Không nghĩ tới hôm nay, lúc ban đầu thì nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, lúc này lại chủ động đề nghị cô trở về.

Ngón tay Đào Nhiên dán sát bên quần, cô sờ sờ, thật lâu sau mới đáp: "Vâng ạ."

Đối với câu trả lời ngoan ngoãn của cô, Thẩm Chi Nhân rất vừa lòng, ngay sau đó đề cập đến một sự kiện khác: "Chuyện tối hôm qua ta nói với cháu, hãy suy nghĩ thật kỹ, nhanh chóng cho ta hồi đáp."

Thẩm Lâm đang ở bên cạnh, xem ra Thẩm Chi Nhân cũng không tính toán kiêng dè anh.

Ngón tay Đào Nhiên nắm gắt gao, cô hơi ngẩng đầu, âm điệu vô cùng kiên định: "Ông nội, cháu sẽ không suy xét đến chuyện kia đâu."

Thông báo về chuyến bay kế tiếp được truyền ra, Thẩm Chi Nhân nói: "Vẫn còn thời gian, lần sau về Giang Thành, lúc đó đưa cho ta đáp án của cháu cũng không muộn."

Đào Nhiên còn muốn nói, Thẩm Lâm duỗi tay ra cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đè ép. Đào Nhiên quay mặt ra phía khác, không nói chuyện nữa.

Thẩm Lâm đi đến trước mặt Đào Nhiên, che chắn cô phía sau, anh nói với Thẩm Chi Nhân: "Ba, Đào Nhiên không cần đi ra ngoài, cô ấy sẽ ở lại Lâm Thành."

Thẩm Chi Nhân lại nhìn chằm chằm Đào Nhiên đang cúi đầu, ánh mắt sáng trong: "Con hỏi con bé xem nó có muốn đi hay không."

Bác Vương mang về bốn ly cà phê, hai ly là cho Thẩm Lâm và Đào Nhiên, một ly bị Thẩm Chi Nhân cầm trên tay, giao cho bác Vương, nói: "Bác đem vứt đi hộ tôi."

Bác Vương đành phải tự mình đi tìm thùng rác.

Thẩm Chi Nhân nói: "Không cần phải làm mất mặt Thẩm gia như vậy."

Tiễn Thẩm Chi Nhân xong, Thẩm Lâm cùng Đào Nhiên trở lại xe.

Anh cầm lấy tay lái trầm mặc thật lâu, lúc này mới quay lại nhìn Đào Nhiên ngồi ghế sau, cười như không cười: "Ngồi lên phía trước đi."

Đào Nhiên tự nhiên không chịu thỏa hiệp, không làm thêm bất cứ động tác tương ứng nào, vẫn ngồi nguyên vị trí không nhúc nhích.

Thẩm Lâm đè nặng âm thanh: "Đừng khiến tôi đi xuống đem em lên đây."

Trước kia trong ấn tượng của cô, anh không giống như bây giờ, cả người luôn trong trạng thái căng thẳng. Đào Nhiên qua kính chiếu hậu nhìn anh, trong mắt anh không hề có độ ấm, mở cửa xuống xe, tiếp theo mở cửa xe lên ghế phụ.

Cô thuận theo như vậy, lời Thẩm Lâm đang muốn nói lại thu hồi lại, anh chuyển một chủ đề khác: "Từ hôm nay không cần đi làm việc bán thời gian nữa."

Đào Nhiên lạnh lùng nhìn anh: "Tôi còn phải nuôi sống bản thân."

Thẩm Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, giống như sớm biết cô sẽ nói câu này, từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ đưa qua: "Mật mã là sinh nhật em."

Đào Nhiên nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay anh, nhìn hồi lâu mới nói: "Chú cảm thấy tôi sẽ nhận nó sao?"

Thẩm Lâm nhét vào tay cô, không quan tâm cô phản đối, rồi khép bàn tay cô lại: "Đây là tiền ba mẹ để lại cho em, có lý do gì mà em không tiếp nhận?"

Thẩm Thừa Hàng và Đào Mẫn xác thật đã để lại tiền cho cô, cũng đủ để cô về sau sống thoải mái. Bất quá khi Thẩm Chi Nhân biết cô tới Lâm Thành học nghiên cứu sinh cùng rời hộ khẩu khỏi Thẩm gia đã đóng băng tài khoản, cắt đứt mọi nguồn sống của cô.

Thấy đáy mắt cô lộ ra tia kinh ngạc, Thẩm Lâm nói: "Tôi gần đây mới biết, tóm lại số tiền này là của em, ông nội không có lý do gì để giữ lại. Em cứ yên tâm sử dụng."

Đào Nhiên lúc này mới vuốt ve tấm thẻ. Ba mẹ qua đời là chuyện ngoài ý muốn không thể kiểm soát được. Bọn họ thậm chí còn chưa nói lời cuối với cô.

Thẩm Lâm ôm vai cô, đem cô bao bọc trong ngực, nói: "Trong quá khứ là tôi không đúng, không nên tự ý xuất ngoại, về sau lại không quan tâm đến em. Hiện tại tôi đã trở về, em có thể làm bất luận việc gì em muốn. Ông nói gì em không cần lo lắng, chỉ cần làm gì mình thích. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ giúp em giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net