🍃Chương 8: Cố chấp buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạm dụng danh nghĩa: Cố chấp buông tay

                  Thẩm Lâm đưa Thẩm Chi Nhân về phòng, hai người lại nói vài câu qua lại, đề tài chủ yếu xoay quanh những dự định tiếp theo của Thẩm Lâm sau khi về nước.

Thẩm Chi Nhân ngồi một bên xây dựng kế hoạch chi tiết một cách nhàn nhã: "Công ty bên kia bất cứ lúc nào có vấn đề đều có thể tìm ta. Đương nhiên chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất là việc lo đại sự cho con."

Bất kể ngoại hình hay tính cách Thẩm Lâm đều di truyền từ mẹ, Thẩm Chi Nhân nhìn anh như lại lần nữa nhìn thấy vợ ông khi còn trẻ, "Từ nhỏ con đã không sống cùng ta, bây giờ đã tới tuổi kết hôn, nếu có yêu cầu gì con cứ việc nói."

Thẩm Lâm vừa cười vừa nhìn ông, nói: "Ba, bất cứ yêu cầu nào cũng được phải không?"

Nụ cười của Thẩm Chi Nhân dần tan biến, cầm lên cây gậy trong tay chĩa tới mặt anh: "Mày cũng đã trưởng thành rồi, phải tự biết lo liệu cho chính mình, đừng có nghĩ tới những điều không nên. Mày cuối cùng nhất định phải chọn đúng đường để đi, điểm này tao nghĩ mày hẳn là vô cùng rõ ràng."

Ông nói những lời này với ý vị thâm thường nhưng Thẩm Lâm lại vờ như không nghe thấy lời đe dọa của ông. Anh cởi bỏ cúc tay áo sơ mi, đem tay áo kéo đến tận khuỷu tay, đi đến trước mặt Thẩm Chi Nhân rồi ngồi xổm xuống, một bên lấy ra khăn lông bên trong ngăn kéo dưới giường, một bên giúp Thẩm Chi Nhân cởi giày tất.

Trong quá trình này, động tác Thẩm Lâm không chút do dự, từng cử chỉ hết mực trơn tru, anh giả vờ không hiểu ý Thẩm Chi Nhân, hỏi ông: "Ba, người đoán con đang suy nghĩ gì?"

Mẹ của hai anh em Thẩm Thừa Hàng và Thẩm Lâm hồi thiếu nữ tính cách rất hoạt bát, luôn theo đuổi tìm kiếm sự tự do. Mặc dù bà khác hoàn toàn với Thẩm Chi Nhân chỉ biết theo đuổi quyền lực và tiền tài, đến cuối cùng họ lại kết hôn vì lợi ích gia tộc. Sau khi sinh hạ Thẩm Thừa Hàng, làm phu nhân của Thẩm Chi Nhân, bà chỉ có thể quanh quẩn trong biệt thự Thẩm gia, làm người vợ truyền thống phụ chồng chăm con.

Vì vậy nên trong lúc đang mang bầu Thẩm Lâm, bà lấy cớ đến Mỹ thăm em gái nhẫn tâm một đi không trở về. Thẩm Lâm sau này cũng ở nước ngoài lớn lên.

Sau khi Thẩm Lâm về nước, anh liên tục chống đối ba mình, Thẩm Chi Nhân vì anh mà bày sẵn đường đi, anh đều coi những nỗ lực ấy không đáng một đồng, hai người vì thế xảy ra không ít mâu thuẫn. Mỗi khi hai ba con ở chung như nước với lửa, mấy năm nay Thẩm Lâm trưởng thành hơn, phong cách xử sự thêm trầm ổn thì hai người mới có thể hài hòa nói chuyện.

Bất quá, Thẩm Chi Nhân nhìn Thẩm Lâm từ phòng rửa mặt bê ra một chậu nước, ở trước mặt ông ngồi xổm xuống. Ông đặt hai tay lên đầu gối, không khỏi nâng người lên một chút. Dừng một chút, ông lại đặt mình xuống.

"Nói đi, muốn ta hỗ trợ cái gì?"

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm rửa chân cho ông.

Dòng nước ấm áp làm xua tan đi từng giá lạnh, nhiệt độ từ lòng bàn chân chậm rãi lan ra toàn thân khiên cơ thể thoải mái đi không ít. Nhưng đối với hành động ngoài ý muốn của Thẩm Lâm cùng với hoàn cảnh thoải mái này đã làm cho Thảm Chi Nhân chỉ liếc một cái đã thấy rõ mục đích của anh.

Thẩm Lâm lấy khăn lông đang đặt trên ghế, nâng chân Thẩm Chi Nhân lên, lau sạch sẽ từng giọt nước. Sau khi hoàn thành, cất gọn khăn, anh đứng dậy, nói: "Trước kia con chưa một lần phục vụ ba, hôm nay thử loại cảm giác này xem sao."

"Muốn hỏi gì không cần quanh co lòng vòng." Thẩm Chi Nhân mỉm cười: "Con đang trách ta gọi điện thoại cho con bé kia? Vẫn là muốn biết khi con đi tiếp khách thì ta và con bé đã nói gì sao."

Thẩm Lâm lấy ra một chiếc khăn khác lau tay, đem nó vứt lên ghế: "Ba, nếu ba đã nhắc tới việc này, con muốn hỏi một chuyện khác."

Thẩm Chi Nhân liếc nhìn anh một cái, sớm đoán được anh sẽ hỏi gì, vẻ mặt vô cảm: "Hỏi đi."

"Cô ấy chuyển hộ khẩu rời Thẩm gia vào lúc nào?" Thẩm Lâm đổ ly nước ấm cho ông, "Con chỉ muốn biết chuyện này."

Không dự đoán được anh sẽ hỏi như vậy, Thẩm Chi Nhân uống hai ngụm nước ấm cho nhuận giọng, nói: "Sự tình đơn giản như vậy con có thể tự điều tra đâu cần hỏi ta."

"Tôi có thể tự tra." Ý cười trong mắt Thẩm Lâm không giảm: "Ba dùng mọi cách để con không biết chuyện này, hiện giờ con đã trở về, tự nhiên sẽ tới hỏi ba."

Thẩm Chi Nhân buông ly pha lê ra, chống gậy đi đến cửa sổ, tuy đang ở trong tòa nhà rất cao nhưng tầm nhìn căn hộ rất tốt, cửa sổ đối diện cổng đại học Lâm Thành.

"Xem ra con không hỏi đến câu trả lời mà con mong muốn."

Ý cười Thẩm Lâm giảm đi một ít, anh cầm ly nước đến bên cửa sổ, chỉ cách Thẩm Chi Nhân hai bước chân, anh nói: "Nếu anh con biết chuyện này, ba cảm thấy anh sẽ nghĩ thế nào về ba?"

Nói đến con trai cả, mặt Thẩm Chi Nhân bao phủ một cỗ bất mãn: "Đừng đề cập với ta về người này nữa."

Thần sắc Thẩm Lâm nhàn nhạt, ngược lại hỏi: "Điều gì đã xảy ra vào học kỳ thứ ba?"

Thẩm Chi Nhân thở dài: "Điểm này con bé giống hệt ba nó, thật sự rất ngoan cố."

Không có phản bác, tiếng thở dài này như một lời khẳng định.

Nhận được đáp án mong muốn, Thẩm Lâm liền trở về phòng, lúc tới cửa, Thẩm Chi Nhân gọi anh lại, nhìn chằm chằm vào anh thật lâu mới nói: "Việc hôn sự đừng để đến sang năm, năm nay nhanh chóng quyết định đi."

"Việc này con sẽ cùng Lâm Du bàn bạc, đến lúc đó sẽ cho ba đáp án." Thẩm Lâm nói xong câu này, tiễn Thẩm Chi Nhân ra cửa.

Sau khi từ phòng Thẩm Chi Nhân ra, Thẩm Lâm đi đến phòng khách, Đào Nhiên vừa rồi ở phòng khách không biết đang làm gì giờ biến mất không dấu vết. Anh do dự một lát, đi đến phòng ngủ hướng tây, đứng ở cửa ngây ngốc vài giây rồi mới gõ cửa.

Đào Nhiên không lập tức mở cửa, trong phòng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng thanh đạm của cô: "Tôi ngủ rồi, có việc gì ngày mai hẵng tới."

Thẩm Lâm không tin vào lí do thoái thác của cô, anh vẫn tiếp tục gõ cửa, âm thanh càng ầm ĩ hơn.

Gõ đến lần thứ hai, lúc này cánh cửa mở ra thật nhanh.

Cửa hé ra, trong phòng một mảnh đen tối. Đào Nhiên tránh ở phía sau khe cửa, nói: "Có việc gì ngay mai đến."

Người gõ cửa nay đã mất bình tĩnh, Thẩm Lâm một phen đẩy cửa ra, vào phòng đồng thời sờ đến chốt mở ở vách tường, bật đèn lên.

Căn phòng bỗng chốc sáng bừng, chỉ thấy vỏ chăn trên giường được gấp chỉnh tề, không hề có dấu vết xáo động. Lại nhìn về Đào Nhiên đứng ở một bên, trên người vẫn mặc y nguyên bộ quần áo cũ.

Thẩm Lâm cười: "Vậy mà em nói là muốn đi ngủ?"

Đào Nhiên đi đến sô pha, theo vị trí thảm lông ngồi xuống, cô thẳng thắn thành khẩn: "Tôi phải về ký túc xá."

"Về ký túc xá làm gì?" Thẩm Lâm đi đến ngồi bên cạnh cô. Sau khi anh ngồi xuống, Đào Nhiên đột nhiên cảm thấy quanh người xuất hiện một cỗ áp bức, liền dịch sang bên cạnh một chút.

Thẩm Lâm thấy thế yên lặng mỉm cười, không làm ra động tác nào khác mà nói: "Em vừa rồi nói với tôi rằng em làm phiền tôi, lúc này vì sao lại về ký túc xá?"

Tay phải Đào Nhiên nắm chặt, tay trái vẫn giấu ở trong túi, trong cổ cô nghen một ngụm khí, cuối cùng cô không kiềm chế nổi nữa, nói với Thẩm Lâm: "Chú vì cái gì lại lần nữa quấy rầy cuộc sống của tôi, vì cái gì chú không giống ba với ông nội không quan tâm tới tôi. Chú cảm thấy làm như vậy thì hài hước lắm sao? Chơi đùa với tôi vui như thế ư?"

Nói xong lời cuối cùng cô ngẹn ngào: "Tôi thật vất vả mới quen được với cuộc sống như hiện tại."

Thẩm Lâm nhìn cô, cúi xuống lấy khăn trên màn lau mặt, đặt lên đôi mắt cô, nói: "Cứ khóc đi."

"Phòng cách âm rất tốt, ông em không thể nghe thấy đâu." Thẩm Lâm nói ra sự thật, tiện đà áp bức cô: "Muốn khóc liền khóc, làm chuyện gì không cần phải nhọc công suy nghĩ, khóc cũng không phải chuyện mất mặt."

Anh vừa nói như vậy, Đào Nhiên lại cười, cô cảm thấy thật châm chọc, nói: "Thẩm Lâm, có phải chú nghĩ khi tôi ở bên chú tôi mãi là đứa trẻ không thể lớn lên?"

Thẩm Lâm cười: "Đó không phải điều tốt nhất." nhìn thấy nước mắt cô, anh cảm thấy nhẹ nhõm, chuyển đến nói chủ đề khác: "Vừa rồi khi tôi không ở bên cạnh, ông đã nói những gì với em?"

Đào Nhiên cũng cười theo, cô nhớ tới lời đề nghị của Thẩm Chi Nhân, nói là đề nghị, lại càng như một loại cảnh báo. Cô thuật lại từng câu từng chữ: "Ông nói với tôi, sang nước Anh tiếp tục chương trình học."

Chuyện này trước sau thật buồn cười, Thẩm Chi Nhân chính là người như vậy. Đào Nhiên cho rằng rời khỏi Thẩm gia có thể thoát khỏi tình huống này, sự thật chứng minh, cô vẫn còn quá trẻ.

Đáp án dự kiến chỉ là phương thức giải quyết khác của Thẩm Chi Nhân.

"Lão cáo già." Thẩm Lâm tự lẩm bẩm, sau đó hỏi Đào Nhiên: "Vậy em muốn đi sao?"

Anh hỏi xong những lời này, đôi tay Đào Nhiên chống lên mặt, trong lòng bàn tay truyền đến thanh âm nhỏ của cô: "Tôi sẽ không đi, các người ai cũng không thể ép tôi, cũng không có tư cách ra lệnh cho tôi."

Một cỗ ấm áp bao bọc lấy tay, cô nghe thấy tiếng cười nặng nề: "Vậy thì không đi, em đã thích ở Lâm Thành như vậy rồi thì cứ ở Lâm thành đi, tôi sẽ giải quyết chỗ ông em."

Gương mặt Đào Nhiên từ trong lòng bàn tay ngước lên, chỉ là không đợi cô lên tiếng, Thẩm Lâm lại nhìn bàn tay trái đỏ ửng của cô, nói: "Đào Nhiên, tốt nhất em nên đưa ra một lời giải thích hợp lí."

/

"Cho nên em dùng tay để chắn?" Thẩm Lâm dùng tăm bông thấm lấy thuốc mỡ giúp cô khử trùng lòng bàn tay. Anh thỉnh thoảng giương mắt nhìn cô: "Có đau lắm không?"

Câu nói sau quen thuộc vô cùng.

Nhớ rõ tiết trời mùa đông lúc học kỳ một cao tam, áp lực học hành cùng hệ miễn dịch yếu là nguyên nhân khiến cô bị viêm dạ dày, sau một ngày, cô liên tục nôn mửa, sắc mặt tái nhợt. Tới gần lúc tan học, cô cuối cùng không nhịn được nữa, mới gọi điện thoại cho Thẩm Lâm báo tin.

Thẩm Lâm tới rất nhanh, đưa cô đi bệnh viện để kiểm tra, kê đơn thuốc. Ngồi ở ghế chờ trong sảnh bệnh viện, anh cho cô uống thuốc, hỏi: "Trong người vẫn còn khó chịu sao?"

Thời gian đảo ngược, anh ở quá khứ và anh ở hiện tại, đối với phương diện sức khỏe của cô, giọng nói luôn mang theo ôn hòa, lời nói so với ngày thường cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Đào Nhiên tham luyến sự ôn nhu này, thế nên sau này mới phải đối mặt với nơi vạn kiếp bất phục, phải chịu đựng dày vò. Hiện tại tình huống không giống nhau, cô đã trưởng thành, từng chút gặp nhấm đoạn thời gian khổ sở nhất sinh mệnh đó.

Đoạn thời gian khó khăn nhất đã qua đi thật lâu, Đào Nhiên rút khỏi tay Thẩm Lâm, cô lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì."

Thẩm Lâm thu thập cẩn thận lại đồ dùng vào hòm thuốc, Đào Nhiên lên tiếng đuổi anh: "Tôi muốn ngủ, ngày mai còn có buổi báo cáo"

"Được, lát nữa đi ngủ nhớ để tâm một chút, tránh động tới vết thương."Thẩm Lâm cầm hòm thuốc đứng dậy, nghĩ đến vết thương trong tay cô, cũng không tiện ở lâu: "Có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi tôi, tôi ở phòng bên cạnh."

Đào Nhiên tiễn anh tới cửa, trả lời: "Không cần."

Vừa dứt lời, cô đem cửa đóng lại.

Bên trong, Đào Nhiên tắt đèn, căn phòng lại trở về với sắc đen thăm thẳm, cô dựa vào cửa phòng chậm rãi trượt xuống.

Bóng đêm hôm nay thật đẹp, trời ngập ánh sao, có chút ánh sáng theo cửa sổ len vào phòng, điểm tô vài giọt sáng giữa bóng tối đen nhánh.

Dưới ánh sáng yếu ớt, âm thanh nức nở nhè nhẹ vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net