Chương 29.2: Trên xe buýt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HÔM NAY RẤT VUI VÌ LINH LINH (Mạn Châu Sa Hoa) đã về beta cho mình. Mong mọi người ủng hộ e ấy nha ❤️❤️❤️
Editor: QuynhHuaLemon
Beta:Tuyết Linh Linh.

"Tại sao em không gọi anh?"

"Thực ra không nặng, một mình em cũng có thể xách được."

Anh lại nói: " Anh có một ít hàng hóa, anh có mang theo thẻ học sinh."

Cho dù không đứng ở trên bậc thang, anh vẫn cao hơn cô một cái đầu, cô xoa xoa cánh tay có chút tê mỏi, mềm giọng nói: "3475."

Anh gật gật đầu, lại quay trở về.

Đường Ôn đi theo anh vào phòng chuyển phát, lễ phép ngồi ở cửa trò chuyện với ông cụ.

Mấy gói hàng lớn nhỏ được xếp ngay ngắn trật tự ở trên kệ để hàng, Hứa Hành Niên để mấy túi đồ mua ở trong cửa hàng lên trên ghế, đi đến chỗ đánh dấu lấy hàng hoá, tìm mã đứng trước là "3", tìm từng cái, trong chốc lát liền tìm được gói hàng tên là "Đường Ôn", thật cẩn thận mà cầm lấy.

Còn rất nặng.

"Em mua cái gì?" Anh bê thùng hàng đi tới, liếc nhìn địa chỉ người gửi, khẽ cau mày.

"Quà tặng giáo viên trong ngày lễ."

Hứa Hành Niên lấy thẻ học sinh từ túi quần ra đưa cho cụ ông, người đó nâng mắt kính kiểm tra một chút tên chuyển phát nhanh, sau đó xé đơn hàng xuống, đưa bút ở trong tay cho anh.

Đường Ôn hơi nắm tay, ánh mắt nhìn người đang nghiêm túc ký tên —— ngón tay thon dài nắm cán bút, đầu ngón tay trở nên trắng, nhanh chóng di chuyển vài đường, đơn chuyển phát nhanh nhanh chóng hiện lên chữ ký cứng cáp.
—— Hứa Hành Niên.

Ký xong cẩn thận đưa cho cụ ông, Hứa Hành Niên lắc nhẹ hộp, giao cho cô, còn mình xách túi to ở trên ghế.

"Đi thôi."

"Vâng." Đường Ôn thấy thế, vội vàng nhấc túi theo ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi dáng vẻ giống như tiểu hài tử tuỳ tùng.

Mặt trời lên cao, bụi hoa ven đường bị ánh nắng chiếu vào khiến nó khô héo, gió thổi mang theo khí nóng rát.

Đi vào lớp, bên trong chỉ có mấy học sinh tụ tập nói chuyện, thấy Đường Ôn tiến vào, không để trong lòng, nhưng nhìn thấy Hứa Hành Niên cũng đi vào, tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên.

"Để ở trên bục giảng là được rồi." Cô ôm cái hộp đứng ở trên bục giảng, nghiêng người, dành cho anh một chỗ để đi.

Bởi vì Tô Úy Nhiên đang gặp khó khăn với một vài đề toán, ăn cơm trưa xong liền về phòng học, lúc này thấy hai người một trước một sau tiến vào, có chút nghi hoặc.

Anh đi lên bục giảng, nhìn cái hộp to mà Đường Ôn đang ôm trong ngực, tò mò hỏi: " Cậu mua cái gì?"

Mà cô cho rằng là anh đang hỏi đồ ăn vặt, nói: "Buổi chiều tự học sẽ liên hoan, cô giáo bảo tớ mua vài thứ cho mọi người ăn."

"Oa nặng như vậy!"

Anh nói xong lại nhìn vào túi hàng hóa, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên người Hứa Hành Niên, có chút nghi ngờ.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đó có chút nhẫn nại đánh giá người trước mặt.

Tính cách Đường Ôn có chút mơ hồ, lúc Hứa Hành Niên đi vào phòng học, căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ đơn giản cho rằng anh mang đồ vào rồi sẽ đi, ai ngờ hai người kia lại ngươi tới ta đi......

"...... Làm sao vậy?" Cô nghi hoặc nhìn về phía Hứa Hành Niên, ngón tay hướng về phía bục giảng chọc vào cánh tay anh.

"Không có việc gì," Mặt anh không biến sắc mà thu hồi ánh mắt, giơ tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, " Anh đi trước?"

"Vâng." Đường Ôn gật đầu, tập trung tinh thần nhìn vào hộp chuyển phát nhanh, không ngờ Hứa Hành Niên vươn tay về phía bục giảng, lặng lẽ chạm vào ngón út của cô.

Cô hơi ngẩng đầu, nghiêng mặt đối diện với ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt ửng hồng, vẫy vẫy tay: " Hẹn gặp lại."

Chờ đến khi Hứa Hành Niên đi khỏi, Tô Uý Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi: "Người đó là ai?"

Tâm tư của Đường Ôn vẫn còn dừng lại ở độ ấm của ngón tay, một bên xé băng dán, một bên bình tĩnh mà trả lời: "Hứa Hành Niên."

Anh hơi cau mày, nuốt nước miếng, hỏi dò: "Anh ta và cậu......"

"Roạt ——" tiếng băng dính trên gói hàng bị cô xé ra......

Hai loại tiếng đồng thời vang lên, tiếng vang cô tạo ra thành công át đi câu hỏi của Tô Úy Niên.

Ánh mắt Đường Ôn vui sướng nhìn vào trong hộp ——

Tô Uý Nhiên thấy dáng vẻ này của cô, liếm môi, từ bỏ ý định muốn dò hỏi.

Anh nhớ rõ lần trước ở cửa phòng y tế cũng đã thấy qua người này, lúc mà Đường Ôn bị tụt huyết áp ngất đi——

Chẳng lẽ anh ta đến thăm cô ấy?

*
Cuối cùng cũng đến cuối tuần, không chờ tan học, các bạn học đều kìm nén không được, thu dọn tất cả đồ đạc, tiếng chuông vang lên, tất cả đều giống như con thỏ đang bay lao nhanh ra khỏi phòng học.

Các học sinh đã sôi nổi kéo vali ra khỏi ký túc xá đi về phía cổng trường, ra cửa, lại như đàn ong vỡ tổ chen chúc ở trạm xe công cộng.

Đường Ôn đeo cặp sách chậm rãi đi ra, bỗng nhiên phía sau có người cầm tay cô, khiến cô phải quay đầu nhìn lại, là Hứa Hành Niên.

"Hôm nay Lý thúc xin nghỉ," anh bước đến bên cạnh cô, "Chúng ta ngồi xe buýt trở về."

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad: QuynhHuaLemon)
"Làm sao vậy?" Cô hỏi.

"Trong nhà có việc," anh nói, " Chú ấy bảo chúng ta không cần lo lắng."

Đường Ôn gật gật đầu, nhìn về phía cổng trường đám người đang chen chúc: "Đành phải như vậy."

Trạm xe buýt bị vây chật như nêm cối, Hứa Hành Niên đứng ở phía sau cô, chú ý túm quai đeo cặp sách của cô, sợ cô bị dòng người tách ra.

Đường Ôn có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, thế nhưng xung quanh không có ai quen biết.

Cô trực nhật xong mới ra, có khả năng mọi người đã đi rồi đi.

Như vậy cũng tốt, còn chưa biết nên giải thích tại sao lại ở bên cạnh Hứa Hành Niên.

Rất nhanh xe tơi, ngước mắt nhìn lên, phát hiện bên trong xe có rất nhiều người, rất may phía trước có hai chỗ trống, cửa xe vừa mở ra liền hết chỗ.

Chờ đến lúc Đường Ôn bỏ tiền xu vào trong thùng, Hứa Hành Niên vẫn giữ chặt cổ tay cô, tay phải vòng qua bả vai cô, ngăn cách cô với nhóm người.

Hai người chậm rãi đi vào phía trong xe, tìm được một chỗ, cô hơi lùn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm phía trên, có chút chột dạ.

Nhớ lại lần đi xe buýt với anh lúc đó cô chưa có với tới chỗ tay cầm...... Không biết đã trải qua mấy năm, rốt cuộc cô cao thêm bao nhiêu.

Hứa Hành Niên nhìn cô đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt híp lại, nhịn không được khẽ cười, cầm cổ tay cô giơ lên chạm đến chỗ tay cầm.

"Ai?" Cô ngẩn người, dễ như trở bàn tay mà bắt lấy cái kia, bỗng chốc mặt như sáng lên, " Em có thể với tới nha!"

Hứa Hành Niên mỉm cười, giơ một tay nắm lấy lan can phía trên, một cái tay khác bắt lấy lưng ghế bên cạnh người cô, kể từ lúc đó, vây cô vào trong vòng tay, ngăn cách với người khác.

Động tác này giống như ôm cô vào trong ngực......

Bên tai Đường Ôn có chút ửng đỏ, tay kia nhàn rỗi trộm kéo góc áo của anh, lặng lẽ cong khóe miệng.

Bỗng nhiên xe phanh lại, cô theo thói quen kiễng mũi chân, trọng tâm không vững đột nhiên hơi ngã về phía trước.

Đường Ôn kinh hãi, bất giác ôm chặt eo Hứa Hành Niên, đồng thời trong đầu vang lên tiếng ong ong, quanh mũi bao quanh bởi hương thơm trên người anh......

Gương mặt có chút nóng lên, đầu cô vùi trên cổ anh, không dám ngẩng lên.

Một lát sau, bên tai bao quanh bởi hơi thở ấm áp, giống lông chim nhẹ gãi vào tai cô, mềm mại, là Hứa Hành Niên nói: "Tại sao lại chủ động như vậy?"

Nghe xong lời này, mặt Đường Ôn lại đỏ như quả cà chua, vùi đầu càng sâu.

Rõ ràng là anh bảo ngồi xe buýt!

Vì tỏ vẻ bất mãn, cô chà chà gương mặt, cũng không biết từ đâu ra dũng khí, mở miệng liền cắn nhẹ vào xương quai xanh của anh......

Không nhẹ không nặng, cắn vào cổ anh, giống như mèo con nằm trong ngực làm nũng cắn một ngụm...... Hứa Hành Niên hít hà một hơi ——

Bản thân chính là một con mèo thích làm nũng.

"Đừng nhúc nhích." Anh nhấc tay đặt ở trên ghế kia, để trên đầu cô, ấn đầu cô vào trong ngực, nói cô không thể động đậy.

Đường Ôn ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn anh một cái.

"Anh bị dị ứng với mèo."

Đường Ôn: "???"

Xe buýt vốn chạy chậm, hơn nữa trung tâm thành phố thường xuyên kẹt xe là chuyện bình thường, bình thường là hai mươi phút nhưng hôm nay không biết đến bao giờ.

Giữa đường ngồi xuống cuối xe, trong xe dòng người cũng không có đông như vậy, trừ bỏ phía trước đầu xe có vài người đứng đó, còn lại đều ngồi ở chỗ ngồi.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa xe vào bên trong khiến cho không gian có chút nóng lên, ngồi trong chốc lát, Đường Ôn liền mệt mỏi muốn ngủ. Tóc dài như thác nước rũ ở trên vai Hứa Hành Niên, anh nhéo tay cô, nhéo trong chốc lát lại bắt đầu nghịch tóc cô.

Quấn đuôi tóc cô thành từng vòng trên ngón tay, lúc sau lại đột nhiên buông ra, không chút để ý mà nhìn sợi tóc rơi xuống, vòng đi vòng lại.

Nhìn nhìn chiếc xe bên cạnh không nhích thêm được tý nào, anh mím môi, cũng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ, những tòa nhà đan xen nhau chạy về phía sau xe, trong gió có thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của cây cỏ mùa hè.

Đường Ôn từ trong giấc ngủ mơ hồ tỉnh lại, bởi vì đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu thẳng, mông lung, ánh mắt lúc thức dậy bị bao trùm bởi một màu xanh, hơi có chút không mở được mắt.

Chắc là do ngủ một lúc lâu, cô cảm giác tay chân có chút tê mỏi, muốn đổi tư thế, ai ngờ mới vừa động cánh tay, Hứa Hành Niên ở bên cạnh liền mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net