Chương 29.3: Cánh gà chiên Coca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỉnh ngủ?" Trên xe buýt phần lớn mọi người đều ngủ say, anh cố tình đè thấp âm thanh, giơ tay đem sợi tóc dính bên môi Đường Ôn vén ra phía sau tai cô.

" Em bị tê chân." Cô dậm chân tại chỗ vài cái, trong giọng nói mềm ấm tràn đầy ý làm nũng.

Hứa Hành Niên đưa bàn tay ra phía sau, dường như trấn an sờ sờ tóc cô.

Mới vừa tỉnh ngủ cô luôn ngoan ngoãn kỳ lạ.

Một lát sau, hai chân co rút cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng.

"Không được em muốn đứng lên." Cô giãy giụa, ở ghế dựa, giữa lối đi nhỏ, nhẹ nhàng đong đưa hai chân.

Lối đi nhỏ một bên khác là hai mẹ con, bé gái đã ngủ rồi, nằm ở cạnh chỗ ngồi của hai người, người mẹ liền ngồi xổm ở ghế dựa trong không gian nhỏ hẹp, vẻ mặt hiền lành mà nhìn con mình ngủ say.

Đường Ôn dừng một chút, lắc lắc đầu nhỏ khiến cho chính mình tỉnh táo vài phần.

Nhớ lại trước lúc cô ngủ, em bé đó vẫn luôn xem phim hoạt hình, cô lúc ấy mơ mơ màng màng, nghe thấy người mẹ điều chỉnh âm thanh của điện thoại, không để làm phiền đến xung quanh mọi người đang nghỉ ngơi.

Đường Ôn duỗi tay túm túm ống tay áo Hứa Hành Niên, đối diện với ánh mắt của anh.

"Làm sao vậy?" Anh thấy đôi mắt cô sáng lên, như là đêm hè ngập tràn đom đóm.

Cô dùng tầm mắt ý bảo Hứa Hành Niên nhìn về phía kia đối diện tới vị trí của hai mẹ con, sau đó lại chỉ một chút chỗ ngồi chính mình, hạ giọng nói: "Chúng ta ngồi vào đằng sau đi, đem vị trí để lại cho bác kia, để bác ấy có thể chăm sóc bảo bảo."

Hứa Hành Niên nghe vậy, hạ tầm mắt, nháy mắt minh bạch ý của cô, xác định phía sau còn vị trí trống, dặn dò nói: " Em chậm một chút."

Cũng không biết cô chân co rút có tốt hơn một chút không, được "phê chuẩn", lúc sau, cũng mặc kệ xe rung lắc lợi hại, xoay người muốn cùng người mẹ trò chuyện.

Đột nhiên lại gặp đèn đỏ, cô trọng tâm không vững, người đổ về phía sau, còn may là Hứa Hành Niên tay mắt lanh lẹ, nắm chặt cổ tay cô, mới tránh cho sự cố phát sinh.

" Em chậm một chút." Anh xem cô một lần nữa đứng vững, nhịn không được trách cứ một tiếng.

Cô nghịch ngợm mà hướng phía anh thè lưỡi, cúi đầu cùng người mẹ nói chuyện tiếp.

*

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad: QuynhHuaLemon)
Đại khái bị tắc hơn một giờ, hai người cuối cùng cũng về tới nhà.

Đường Ôn hai tay trống trơn nhảy nhót bước vào cửa, xuyên qua hoa viên sau ở trước cửa đứng yên đợi, Hứa Hành Niên nghiêng người, hướng về phía cô ý bảo mở cửa phòng.

"Ân?"

"Em mở cửa đi."

Anh vừa rồi cầm một cái hộp lớn chuyển phát nhanh, tự mình ôm vào trong ngực, không còn tay nào cả.

Đường Ôn lầu bầu một tiếng, túm hai quai cặp kéo khóa kéo, cúi đầu ở bên trong tìm kiếm......Trong túi tiền nhỏ, tìm trong chốc lát, lại tìm tận cùng bên trong cặp sách, cuối cùng lật tung sách giáo khoa...... Dừng một chút, đồng tử dần dần phóng đại, ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn anh.

Hứa Hành Niên nhướng mày: "Chìa khóa rớt?"

Đường Ôn có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, nhìn chằm chằm ổ khoá trước mắt nghiêm trang mà nói: "Có thể là ở trong phòng, không mang đi học."

Anh nheo mắt lại, hơi nhấc cánh tay, ý bảo ở trong túi áo khoác: "Túi tiền."

"A."

Cô tiến lại gần một chút, hơi hơi khom lưng, ngón tay nhỏ dài như ngọc đưa vào trong túi sờ soạng một lúc, nhanh chóng tìm được một vật kim loại lạnh lẽo.

Vào cửa, Đường Ôn đá đôi giày, chạy nhanh đến phòng bếp, từ tủ lạnh lấy ra hai lon Coca, tất cả đều đưa cho anh.

Anh nhận lấy, một lon đặt ở trên bàn, một lon nắm chặt ở lòng bàn tay mở nắp, đưa cho Đường Ôn, sau đó mới mở một lon khác.

Đường Ôn thong thả ung dung mà uống một ngụm Coca, ánh mắt có hơi chần chờ mà nhìn đến trên người Hứa Hành Niên, lười nhác tựa ở góc bàn, mặt mày thả lỏng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào lon nước có ga vài tiếng, phát ra tiết tấu âm thanh.

Nhận thấy được tầm mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp trong trẻo mà lọt vào đáy mắt cô. Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí sinh ra một luồng hơi thở ái muội.

Mắt tựa sao trời đại khái chính là nói Hứa Hành Niên.

Đường Ôn bị nhìn chằm chằm khiến bên tai nóng lên, không tự giác mà sờ chóp mũi, đang muốn nói cái gì đó, lâu chưa ăn gì bụng
cô kêu lên.

"Cô ——"

......

Cô đột nhiên bị sặc Coca trong miệng một chút, lòng bàn tay chống ở lưng ghế ho khan khiến gương mặt đỏ bừng.

Hứa Hành Niên như vậy nở nụ cười, đem nước có ga tùy ý đặt ở mặt bàn, một tay đút vào túi ngồi dậy, mặt đồng hồ bạch kim ở dưới ánh đèn đặc biệt loá mắt.

Anh mở ra tủ lạnh, đem nguyên liệu nấu ăn ướp lạnh từ trên xuống dưới nhìn một lần:
"Có muốn hay không chúng ta tự làm cơm?"

"Dì Cầm cũng không có ở nhà sao?"Cô kinh ngạc.

"Đúng, đêm nay liền như vậy, chỉ có hai chúng ta."

"Chỉ có hai chúng ta" còn cố tình nhấn mạnh một chút.

Đường Ôn chớp mắt một cái, nghĩ nghĩ, trong ấn tượng cũng không có nhìn thấy Hứa Hành Niên nấu cơm, lẩm bẩm hỏi: "Anh sẽ làm được sao?"

Anh nghĩ nghĩ, thành thật mà trả lời: "Sẽ không."

"Kia......Gọi cơm hộp được không?"

Anh đi đến bên cạnh xách lên một túi cánh gà: "Cái này phải làm sao bây giờ?"

Buổi chiều dì Cầm gửi cho anh một tin nhắn, nói là trong phòng bếp còn có một túi cánh gà đã rửa sạch sẽ, vốn dĩ tính làm cho Đường Ôn cánh gà chiên Coca, món cô thích ăn.

Đường Ôn xoa xoa vành tai, chần chờ nói: "Vậy...... Thử làm đi."

Hoàng hôn chầm chầm kéo đến nhuộm đỏ cả góc trời, nửa khác lại bị ánh trăng trong trẻo nhuộm dần.

Hứa Hành Niên thay một chiếc sơmi mới sạch sẽ thoải mái, ống tay áo tùy ý kéo tới vị trí khuỷu tay, đường cong lộ ra, cánh tay dính đầy bọt nước, anh đem cánh gà từ trong bát vớt ra, cho vào nấu trong nồi, xoay người nhìn về phía Đường Ôn ——

"Sau đó thế nào?"

Đường Ôn đang nhai bánh mì nhanh chóng lật xem di động, tìm được bước sau, bánh mì nhét cũng nhét đầy miệng: " Ướp gia vị......"

"Ướp gia vị?

Cô lắc lắc đầu nhỏ, lại cầm lên ly nước bên cạnh ừng ực ừng ực nuốt xuống, phun một hơi, chậm rãi nói: " Ợ——"

Này tiếng động nhưng phát ra thực vang, sợ tới mức Đường Ôn vội che miệng, đồng tử trừng lớn, mặt đỏ bừng mà nhìn Hứa Hành Niên, ong ong khí: "Anh không nghe thấy đi!?"

Anh nhìn chằm chằm cánh gà, nghiêm trang mà lắc đầu: "Không nghe thấy."

Đường Ôn: "......"

Không nghe thấy mới là lạ.

Cô ở trong lòng "Hừ" một câu, liếm liếm bánh mì ở khóe môi, khẽ chậm rãi mà hướng về phía trước xem nguyên liệu nấu ăn của Hứa Hành Niên, cái đầu nho nhỏ tỏ vẻ xem thường.

Còn chưa kịp thu hồi biểu tình, Hứa Hành Niên bỗng chốc nhặt lên con dao, cất bước về phía cô đi tới.

Thấy lưỡi dao hiện lên ánh sáng sắc bén, Đường Ôn bị hoảng sợ, cả người lông tơ đều dựng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi —— cô theo bản năng mà nhảy lên trên bàn, thanh âm run run rẩy rẩy mà nói:

"Anh...... anh làm gì nha!?"

Anh sẽ không thấy cô trợn trắng mắt đi......

Cho dù là ngồi ở trên bàn,anh cũng so với cô cao hơn nửa cái đầu, thân hình cao lớn khiến cảm giác áp bức làm da đầu cô tê dại, run run cánh tay, vươn tay đi cầm một cái chậu tới, che ở trước ngực.

"......"

Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn đáy bồn, lại nhìn về phía cô, người dần dần nghiêng xuống dưới, một tay chống ở bên cạnh người cô, đáy mắt nở rộ ý cười: "Em nói đi?"

Ánh đèn màu bạc chiếu xuống khiến cặp mắt kia phá lệ trong trẻo, con mắt chứa đầy thâm tình, nóng rực.

Đường Ôn mặt lại ngây ngốc vài phần, đem chậu hướng về phía trước xê dịch, chỉ lộ ra một đôi mắt như thỏ con, cảnh giác mà nhìn anh.

"......"

Hứa Hành Niên chuyển tầm mắt, lấy di động đặt bên cạnh cô, đưa đến trước mặt cô, bất đắc dĩ mà nói: " Mở khóa, để anh xem cách làm."

"............ Nga." Cô ngây ngốc một giây, mặt đỏ bừng mà buông chậu ra, nhảy xuống đất, duỗi ngón cái đến nút home mở khoá.

Hứa Hành Niên nhìn vài lần, nhanh chóng liền đưa điện thoại di động trả lại cho cô, xoay người sang chỗ khác, lưỡi dao được ánh đèn hắt lên lại lung lay một chút, khiến tóc Đường Ôn theo điều kiện phản xạ mà run lên cái.

Thật vất vả đem nguyên liệu nấu ăn để vào trong bồn rửa, Hứa Hành Niê tẩy sạch mùi tanh dính đầy trên tay, xoay người muốn đi tủ lạnh lấy đồ, phát hiện bên chân cách anh không quá năm mét có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm.

Anh đi qua, thấy Đường Ôn trong miệng ngậm kẹo que, trước mặt ném lẫn lộn rau cải thìa, cô đang dùng lực mà ngắt cọng rễ của một cây cải nhỏ, nhìn qua bộ dạng làm không biết mệt bộ dáng.

Anh dùng ngón tay chạm nhẹ bả vai cô, ôn nhu nói: "Em làm gì vậy?"

Cô ngẩng đầu lên, ngậm kẹo que khiến hai cái má phồng lên, nói chuyện thanh âm cũng như là làm nũng: "Giúp anh nhặt rau a."

Anh giật mí mắt, cong lưng nhặt lên trong đó một cây bị ngắt chỉ còn lại mỗi cọng, "Phụt" một chút cười lên tiếng.

Cô lẩm bẩm mà giải thích: "...... Hiện tại đồ ăn không phải đều toàn thuốc sâu sao, như vậy tương đối an toàn."

Hứa Hành Niên ném xuống: "Nga? Em thật lợi hại."

Đường Ôn đem tầm mắt dừng ở áo sơmi của anh, rút kẹo que trong miệng ra, chỉ vào quần áo anh nói: "Anh mặc quần áo này mà nấu cánh gà sao?"

Anh hạ tầm mắt, nhìn thoáng qua quần áo của mình.

Không cảm thấy có cái gì không ổn.

Tiểu cô nương nhọc lòng mà đứng dậy, tiếp theo đem kẹo que ngậm vào trong miệng, đến gần giá áo bên ngoài phòng bếp, tháo xuống tạp dề của chính mình, cười run lên: "Anh mặc vào đi."

Hứa Hành Niên nhìn lướt qua cái tạp dề ô vuông hồng nhạt...... Hơi chút tưởng tượng một chút mặc vào sẽ thế nào......

Hình ảnh quá đẹp.

"Không mặc." Anh lập tức cự tuyệt.

"Anh không mặc vào sao......" Cô túm túm tay áo sơmi của anh, "Như vậy quần áo đẹp rất đáng tiếc nha......"

(Lemon 🍋: không hiểu sao tự nhiên cảm xúc của tác giả dâng trào hay sao mà chương này dài quá 🙃🙃🙃)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net