Chương 30: Không nói cho anh biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Hành Niên liếc liếc mắt một cái nhìn thần sắc trên mặt của Đường Ôn, khóe môi hơi cong, bỗng chốc cúi đầu tới kéo thấp khoảng cách giữa hai người, tiếng nói trầm thấp: "Anh mặc nó, có khen thưởng gì sao?"

Ánh mắt anh gắt gao mà nhìn nhìn cô, một đôi mắt như ánh trăng lọt vào đáy mắt cô.

Đường Ôn thần kinh dần dần căng thẳng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, run tiếng nói hỏi: "Anh... anh nghĩ muốn cái gì nha?"

Anh so với quá khứ dựa vào cô gần hơn, đi phía trước một bước, là có thể chạm vào chóp mũi cô, hơi thở ấm áp thổi ở trên má, khiến cả khuôn mặt cô đều nóng lên.

Chỉ thấy tầm mắt anh chậm rãi nhìn xuống phía dưới, lông mi run rẩy, cuối cùng dừng lại ở kẹo que màu trắng cô ngậm trong miệng.

"Anh muốn cái này." Hứa Hành Niên nói.

"A?" Đường Ôn phồng má, lầu bầu không rõ mà nói, "Nhưng em chỉ có một chiếc này."

"Vậy chiếc này đi." Anh nhàn nhạt nói.

Tiểu cô nương nhăn cái mũi do dự trong chốc lát, vẫn là đem kẹo que lấy ra, có chút luyến tiếc mà đưa cho anh.

Anh cười nhận lấy, cúi thấp eo tới, đem kẹo ngậm vào trong miệng, lúc sau, lại dùng ánh mắt ý chỉ tạp dề trên tay cô.

Đường Ôn thu hồi cảm xúc vừa rồi, thành thực mà giúp anh đem tạp dề đeo vào, mới vừa bỏ tay xuống, liền thấy Hứa Hành Niên đem cánh tay hơi hơi nâng lên một ít.

Tiểu cô nương ngẩn người, khó hiểu: "Làm gì nha?"

"Giúp anh buộc." ý bảo buộc dây lưng của tạp dề ở mặt sau.

"A." Đường Ôn mặt có chút đỏ, cũng không biết là đầu óc nghĩ như thế nào, đứng ở trước mặt anh liền thành thật mà vòng qua cánh tay, ôm lấy eo anh vòng ra đằng sau, buộc dây lưng.

Cô hơi rướn người về trước, cằm nhẹ chống lên cánh tay anh, ngón tay trắng nõn linh hoạt, rất nhanh liền buộc thành một cái nơ con bướm.

"Được rồi." Cô vừa lòng mà vỗ nhẹ một chút sau eo anh, mới vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt anh cười như không cười, mở miệng, lời nói chứa đầy ý nghĩ sâu xa. ——

"Nữ hài tử phải rụt rè một chút."

Cô chớp chớp mắt, nghi hoặc mà nhìn anh.

"Luôn chủ động nhào vào trong ngực người khác, là không tốt."

Đường Ôn lúc này mới phản ứng lại, gương mặt ở trong khoảnh khắc đỏ lên, yên lặng nhắm mi mắt, túm đuôi tóc trên vai nhẹ che mặt......

Hứa Hành Niên cười xoa xoa tóc cô, xoay người, thời điểm mở tủ lạnh lấy Coca, đột nhiên từ hình ảnh phản chiếu trên tủ lạnh nhìn thấy bộ dáng bản thân mặc tạp dề——

Buồn cười đến không nhịn được.

Mở bếp, đem đồ ăn chậm rãi cho vào trong nồi, dùng lửa nhỏ để đun.

Đường Ôn đứng ở một bên, thấy anh nghiêng mắt, ngoan ngoãn mà đem nguyên liệu nấu ăn trong chậu bưng vừa rồi cho anh, nhận lấy, nhẹ nhàng đồng thời đảo nồi, theo bản năng mà dùng cánh tay chắn một chút trước Đường Ôn.

Cánh gà cho vào nồi trong nháy mắt, bùm bùm mà giống như tiếng pháo nhảy bắn lên.

Đường Ôn đem cằm gác ở cánh tay anh, nghiêng đầu hỏi: "Bước tiếp theo có phải hay không nên cho Coca?"

"Ừ," anh dừng một chút, nhặt lên chiếc đũa trên bàn đảo cánh gà, lại dặn dò nói: "Em cách xa một chút."

"Vâng ạ." Cô yên lặng, xoay người đi lấy Coca.

Thẳng đến lúc kẹo que nhỏ ở trong miệng đã tan gần hết, cánh gà hai mặt mới chiên vàng được cả hai mặt, đang lúc anh chuẩn bị lấy Coca, ở phòng khách nghe thấy được mùi hương, Nguyệt Nguyệt bước chân ưu nhã chậm rãi tiến vào.

Đường Ôn phát hiện nó, sợ nó quấy rầy đến Hứa Hành Niêm, đem Coca đưa cho anh, lúc sau, liền đem Nguyệt Nguyệt ôm đến xa xa.

"Ngoan a," cô vuốt bộ lông mềm mại của nó, nhẹ giọng nói, "Chờ chín lúc sau lại đem cho em ăn nha."

Hứa Hành Niêm đem Coca rót hơn phân nửa ở trong nồi, nghe được Đường Ôn nói những lời này, lúc sau nói một câu: " Anh không tính cho nó ăn."

Nguyệt Nguyệt rõ ràng là nghe hiểu, "Meo" kêu một tiếng, giận trừng mắt nhìn anh.

Hứa Hành Niên xưa nay vốn cao lãnh, lại không phải tính cách thích gây chuyện, có thể khi dễ anh còn dám trừng mắt nhìn anh, cũng chỉ sợ có mèo béo cùng Đường Ôn.

Anh đậy nắp nồi lại, đem bếp giảm lửa nhỏ lại để hầm, rửa sạch đôi tay một chút.

Đường Ôn mở ngăn tủ ra, đem bát mà Nguyệt Nguyệt hay dùng lấy ra đặt trước mặt nó, lại ở tủ kính tìm kiếm một chút, đem thức ăn nó thích đem ra.

Cô dùng đầu ngón tay xé một góc túi, đem thức ăn cho mèo tất cả đổ vào bát của nó, Nguyệt Nguyệt hưng phấn mà run rẩy lỗ tai, đem móng vuốt lười biếng chạm nhẹ cánh tay, meo một tiếng.

Ai ngờ chén mới đổ một nửa, trong túi đã không còn gì, cô nhìn nhìn tủ kính cũng không có thức ăn cùng loại, liền sờ sờ đầu nó, xoay người đến quầy để đồ tìm trên giá.

Cô nhón mũi chân, một tay ấn góc bàn chống đỡ, một tay duỗi đến trên giá lấy túi thức ăn cho mèo, sờ soạng nửa ngày cũng không sờ đến. Đang lúc cô tính toán đem ghế lại đây, Hứa Hành Niên đã đi tới, tay lướt qua vai cô, dễ như trở bàn tay mà đem túi thức ăn cho mèo lấy xuống dưới.

Đường Ôn bĩu môi, duỗi tay qua lấy, lại bị anh cầm đầu ngón tay.

(Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad: QuynhHuaLemon)
Đầu ngón tay anh còn mang theo nước, hơi ướt, nhè nhẹ lành lạnh dọc theo kinh mạch một đường truyền tới ngực cô.

Hứa Hành Niên nhìn lướt qua giá cả trên nhãn, nhấc mí mắt, không cản được ở trong lòng thầm than, mèo thế nhưng so người còn thích hơn.

Anh đưa tay lên cao, Đường Ôn căn bản với không tới, phồng mặt thở phì phì mà nói: "Anh làm gì nha!?"

Kẹo que là của anh, tạp dề cũng giúp anh buộc lại, anh rốt cuộc còn muốn làm sao?

Vốn dĩ Hứa Hành Niên cũng chỉ là muốn nhìn một chút nội dung trên nhãn, nhưng nhìn đến khóe miệng Đường Ôn, hai con mắt trừng lên giống như con thỏ bị chọc giận, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô.

Chỉ thấy anh không chút để ý mà đem tay nâng đến độ cao Đường Ôn không với tới được, rũ mắt nhéo nhéo đầu ngón tay cô vẫn bị anh nắm chặt ở trong tay, cười nói: "Còn có nhớ hay không, em ở nhà ăn gọi anh là gì?"

"A?" Cô ngây ngốc, liếm môi nghĩ nghĩ.

"Nhớ được anh liền đưa cho em."

Tiểu cô nương dùng bàn tay xoa xoa tóc, nhăn lại mi nghiêm túc mà nghĩ, trong chốc lát, mặt bỗng nhiên đỏ hơn phân nửa ——

Hứa Hành Niên nhướng mày, định thần nhàn hạ mà chờ đáp án của cô, ai ngờ cô tức giận mà trừng mắt, thẹn quá thành giận, nhón mũi chân tới đụng phải một chút cằm anh......

Nguyệt Nguyệt: "......"

Nó vốn dĩ chỉ là ngoan ngoãn ngồi xổm một bên chuẩn bị ăn cẩu lương, ai ngờ hai người một lời không hợp, thế nhưng lại "hôn" rồi.

Tuy rằng Đường Ôn dùng sức không quá lớn, nhưng là Hứa Hành Niên không hề phòng bị, vẫn là bị cô đánh lui lại một bước, trên tay thức ăn cho mèo "Xôn xao" mà rớt tới trên mặt đất, đang nắm chặt tay cô cũng buông lỏng ra.

Anh "Tê" một tiếng, nâng lên bàn tay tới cọ cọ cằm.

Thỏ con nhà anh luôn luôn dịu ngoan thế nhưng học được cách phản kích lại.

Đường Ôn cũng không biết sao lại thế này, thấy anh là khi dễ mình lùn, lại là nhắc tới chuyện này, đầu óc loạn lên, liền lung tung dùng đầu đụng anh một chút...... Ai biết vừa vặn đụng đến cằm anh.

Cô vốn dĩ sẽ không tức giận lên người khác, đụng xong sau đó lại hối hận, thật cẩn thận mà xem xét anh một cái, cũng không biết đụng có đau không.

"Em...em sai rồi." Thấy anh che lại cằm, tiểu cô nương có điểm lúng túng, duỗi tay đi kéo tay anh, "Đau không?"

Anh mím môi không nói lời nào.

Tiểu cô nương run run rẩy rẩy đi lên, ngăn không được mà hù dọa chính mình, này nên không phải là đụng vào đầu óc đi......

"Em......em xoa xoa cho anh." Cô rớn người mà ngửa đầu lên, duỗi tay đi, chậm rãi, nghiêm túc mà dụng tâm giúp anh xoa xoa, vừa xoa vừa run rẩy thanh âm nói, "Kỳ thật em cặp sách còn có một hộp thạch trái cây...... So với vừa rồi kẹo que ăn ngon hơn."

Cô một bên nói một bên hợp với tình hình mà liếm một chút khóe miệng.

Nghe đến đây, Hứa Hành Niên không nhịn xuống được, "Phụt" một tiếng bật cười.

"Nha," Đường Ôn buông tay tới, nháy đôi mắt xác nhận, " Anh không giận đi."

"Không có."

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có điểm không yên tâm mà nhéo nhéo ngón tay, hỏi: "Thật sự không có?"

Lớn như vậy, cô vẫn là lần đầu tiên cùng anh động thủ...... Chuẩn xác nói hẳn là đụng đầu.

Hứa Hành Niên...... Còn chưa từng có đối với cô phát giận.

Thấy trên bếp chảo dầu sôi không sai biệt lắm, Hứa Hành Niên thu hồi tâm tư vui đùa, nâng tay sờ sờ đầu cô, ngữ khí ôn nhu: "Thật sự không có tức giận."

*

Trên tường kim đồng hồ dọc theo quỹ đạo không ngừng nghỉ mà chuyển động, toàn bộ trong phòng khách tràn đầy mùi thơm của cánh gà chiên Coca, Đường Ôn rửa xong tay lập tức chạy đến bàn ăn, mắt hạnh trong trẻo bị bàn ăn phong phú gắt gao hấp dẫn.

"Nhìn qua thật ngon a." Cô gấp không chờ nổi mà cầm lấy chiếc đũa, cắn đũa, một bộ dáng chờ mong.

Hứa Hành Niên đem tạp dề tháo xuống để vào chỗ cũ, một bên kéo cổ tay áo một bên hướng bên này đi, kéo ra ghế dựa bên cạnh cô ngồi xuống.

"Nếm thử."

Cô gật gật đầu, gấp gáp không chờ nổi mà gắp lên một miếng cánh gà bỏ vào trong miệng, yên lặng mà nhai, nháy mắt đôi mắt như sáng lên ——

Ngoài giòn trong mềm, nước canh thơm ngọt theo yết hầu chảy đến dạ dày, tươi ngon thật ngon miệng!

"Ăn ngon nha!"

Hứa Hành Niên cười một tiếng, khuỷu tay chống góc bàn, không chút để ý mà nhìn cô chăm chú.

Cô ăn đến vui vẻ, gương mặt ăn đến căng phồng, cuối cùng dứt khoát buông chiếc đũa, trực tiếp dùng tay bẻ cánh gà, tinh tế nhấm nháp.

Anh duỗi tay đi giúp cô đẩy ra sợi tóc không cẩn thận dính ở khóe miệng, thấy cô ăn đầy miệng đều là dầu, lại trở lại đi lấy khăn giấy tới, thong thả ung dung mà giúp cô lau, động tác ôn nhu.

Không chỉ có cánh gà chiên Coca ăn ngon, ngay cả còn lại hai cái lúc ăn sáng đều rất ngon, cô vui vẻ mà đá chân, đột nhiên nhớ tới Tống Tử San từng nói "Nhất định phải tìm người bạn trai mà sẽ nấu cơm cho mình ăn", không khỏi cắn đũa, một trận cười ngây ngô.

Hứa Hành Niên vẫn luôn lưu ý phản ứng của cô: "Cười cái gì."

Đường Ôn dùng khăn ướt xoa xoa tay dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt nghịch ngợm: "Không nói cho anh biết."

(Lemon 🍋: tui cũng muốn có bạn trai nấu ăn ngon 😩😩😩)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net