Chương 11 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Minh Phỉ lái xe đi đón Thời Nhã.
Thời Nhã ngồi trên xe, hỏi anh một số vấn đề liên quan đến quyền sở hữu của căn cứ câu lạc bộ, chỉnh lý một số thủ tục cần được xác nhận, thuận tay mở weibo.

“Ơ.”

“Sao đấy?” Lâm Minh Phỉ vẫn nhìn thẳng về phía trước mà lái xe.

“Anh bị bôi đen này.” Thời Nhã nhìn đống thông tin ùn ùn kéo đến, tức giận báo cho anh.

“Ồ? Đọc anh nghe chút coi?” Ngữ điệu của Lâm Minh Phỉ vẫn thản nhiên.

“Em tổng kết cho anh một chút.”

Thời Nhã chậc một tiếng: “Bọn họ nói hai năm trước anh chơi fan, chết một mạng người, vì tránh sóng gió mà lui khỏi giới hai năm, còn có ảnh nữa này, anh xem.”

Cậu nhóc đưa di động qua. Lâm Minh Phỉ liếc mắt một cái rồi thôi: "Giả đấy.”

“Đương nhiên em biết là giả." Thời Nhã nói: "Nhưng bọn họ nói có đầu có cuối, quy mô cũng rất lớn, phỏng chừng phía sau có người cố ý mua thủy quân.”

“Ừ.”

“Anh chỉ 'ừ' là ý gì?" Thời Nhã lườm anh một cái: "Muốn chơi à?”

Lâm Minh Phỉ bình tĩnh nói: "Lái xe, về rồi nói sau.”

Thời Nhã quả thực muốn vỗ tay cổ vũ cho phong thái đại tướng lâm nguy không loạn này, vì thế cũng mặc kệ những tin tức phiền lòng kia, tắt weibo rồi tựa vào ghế lái phụ bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Xe chạy qua hơn nửa thành phố đến căn cứ Polaris, Thời Nhã vừa liên tục ngáp vừa xuống xe, nheo mắt nhìn logo cứ địa lấp lánh kia.

“Quen thuộc quá… vẫn sáng như vậy, đẹp như vậy."

Cậu nhóc lười nhác cảm khái: "Đây là nhà, là sao kim, tôi đã trở lại Polaris.”

“Được rồi, đừng làm anh phát tởm nữa, mau vào đi." Lâm Minh Phỉ vỗ vai cậu một cái, hai người đàn ông nhìn nhau cười, sóng vai đi về phía cửa lớn.

Bỗng nhiên, từ trong rừng cây quế tươi tốt bên cạnh, một cái bóng đen nặng trịch lao ra, lăn tròn, mang theo gió nhào tới.

Thời Nhã bị bánh xe vali lật nghiêng kéo xuống, vấp ngã trên mặt đất.

Tên mập vẫn hồn nhiên không hay biết, không ngừng lao về phía Lâm Minh Phỉ, gào lên như hổ gầm: "Zero, tôi đ*t ông nội anh!"

“Chu Diễm Quân, tôi đ*t ông nội cậu!” Thời Nhã giận dữ gào lên.

Lâm Minh Phỉ vẫn giữ nguyên một khuôn mặt tuấn tú, không nhanh không chậm nghiêng người.

Tên mập chịu quán tính cực lớn của bản thân, lướt ngang vai anh, ngã xuống đất cái “rầm”.

Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Lâm Minh Phỉ giơ tay lên quạt lớp bụi mù mỏng bay lên, lững thững đi tới, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ mặt đường nghệ thuật lát đá hoa cương.

“Nếu chú làm hỏng bố cục phong thủy của câu lạc bộ chúng ta, anh đây tuyệt đối không tha cho chú. "Anh chậm rãi nói.

“Phi!" Chu Diễm Quân lật mặt, xoa cái mũi bị đập tím bầm, hung hăng hỏi anh: "Con mẹ nó, anh có chơi fan thật không vậy?”

“Chú muốn nghe đáp án nào?” Lâm Minh Phỉ nhướng mày.

“Em nghe anh nói!" Chu Diễm Quân quát: "Anh nói gì em tin đó! Chỉ cần là anh nói!”

“Không có, vẫn còn độc thân đây." Lâm Minh Phỉ nói.

Chu Diễm Quân dừng hai giây, thở ra một hơi thật dài, xoay người nằm ngửa trên mặt đất, giống như một con cóc bị đập bẹp.

“Lần này không uổng công tới...”

“Cái quỷ gì vậy?" Thời Nhã đứng dậy, vừa đỡ eo vừa chống vali hành lý lớn của cậu: "Cậu bỏ nhà đi rồi?”

“Em quyết liệt với KUQ." Chu Diễm Quân oán hận nói: "Ông đây chịu đủ rồi.”

“Tôi thấy ấy à, cậu bị bọn họ đuổi ra ngoài phải không?" Thời Nhã một tay nắm cằm, mỉa mai.

“Cái này có gì khác nhau đâu.” Tai Chu Diễm Quân ửng đỏ: "Dù sao em cũng sẽ không cãi nhau với đám ma cà rồng hút máu kia nữa, mấy ngày nữa em sẽ đi ký tên hủy hợp đồng... Hai người không biết, lúc ấy em nhìn người trong câu lạc bộ càng ngày càng ít, từng người từng người thu dọn đồ đạc rời đi, cuối cùng ngay cả anh Thời cũng đi, trong lòng em tuyệt vọng cỡ nào đâu!"

“Cái này tôi cũng không có cách nào, giữ hai chúng ta lại cũng không thành một đội được mà." Thời Nhã cười khổ.

“Em kiên trì hơn một năm cũng không đợi được đội trưởng trở về, cuối cùng vẫn bị bán đi, họ Triệu của KUQ còn cảm thấy em nửa bán nửa tặng, chướng mắt em."

Chu Diễm Quân càng nói càng tủi thân, giơ tay lau mũi: "Zero, em thật muốn đ*t ông nội anh!”

“Anh mà có ông nội thì nhất định sẽ đem ra cho cậu đ*t." Lâm Minh Phỉ nói, vớt Chu Diễm Quân lên.

“Có điều đúng là em thân ở Tào doanh, lòng ở Hán, em đã cảm thấy nhất định anh sẽ trở về mà." Chu Diễm Quân nói, cổ họng cậu ta hơi nghẹn lại: "Đội trưởng mắt anh đã ổn hơn chưa?”

Lâm Minh Phỉ hơi ngẩn ra.

“Mắt?" Thời Nhã buồn bực liếc mắt: "Mắt anh làm sao vậy?”

Lâm Minh Phỉ dời ánh mắt đi: "Chuyện dài lắm, vào đi rồi nói sau.”

“Xem đi, đến lúc này rồi mà anh còn chẳng có nửa câu thật thà! Đồ cặn bã.” Chu Diễm Quân vừa đi theo bọn họ vào cửa vừa than thở.

“Anh thề tuyệt đối không lừa mấy chú, biết cái này là được." Lâm Minh Phỉ bất đắc dĩ.

“Không lừa? Em không tin, bé Omega hôm nay em gặp vừa nghe đến việc anh bị người ta bịa đặt bôi đen đã vô cùng kích động, hận không thể xông lên liều mạng với người ta, cho nên anh nói anh còn độc thân chắc chắn tám phần cũng là lừa em." Chu Diễm Quân hèn mọn nói: "Đồ cặn bã!”

Lâm Minh Phỉ đã buồn ngủ thì chớ, lại còn tự dưng gánh danh "cặn bã" tới hai lần, khẩu khí cũng phiền loạn: “Ông đây mà có quan hệ với Omega thì anh theo họ chú luôn đấy, được không?"

Nói rồi anh bật đèn trong phòng khách.

“Tách.”

Ba người đồng loạt sửng sốt.

Trên sô pha dài trong phòng khách có một cậu bé đang cuộn tròn, ngủ say, mái tóc màu nâu che đi cái trán trơn bóng và gương mặt xinh đẹp, màu da trắng sữa, cánh môi mềm mại, trong lòng ôm một người máy nhỏ màu hồng nhạt.

Ánh mắt LED của Debon đột nhiên sáng lên, bàn tay ngắn ngắn tròn trịa chuyển động, đọc to:

"Alpha, xin hãy tránh xa Omega đang ngủ, nếu không tôi sẽ đọc “Quy định bảo vệ Omega” trên mạng để cảnh báo."

“…”

Thời Nhã nhún vai tỏ vẻ mình vừa tới, vô cùng trong sạch.

“Kim ốc tàng O." Chu Diễm Quân gằn từng chữ: "Anh quả nhiên là một tên cặn bã, Lâm Minh Phỉ.”

Thời Nhã: "Có lẽ bây giờ nên gọi anh một tiếng, lão Chu?”

“...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC