Chương 13 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Zero, em nói này, anh lần mò thế thì định khi nào mới xuất phát vậy hả?" Thời Nhã đút hai tay vào túi quần, đi đến phòng ngủ của Lâm Minh Phi thúc giục.

Vừa mở cửa phòng ngủ cậu đã thấy ngay hai người đang nằm ôm nhau dưới sàn.

Ánh mắt của Thời Nhã biến hoá rất chi là vi diệu.

"Anh Thời!" Hạ Đồng không cảm thấy có vấn đề gì, vẫy tay với cậu ta, cười đến mức thấy răng không thấy mắt: "Em đi dép của Zero, thế là ngã mất."

Nụ cười của cậu nhóc như có ma lực nào đó, khiến Thời Nhã không khỏi cười theo cậu, bất đắc dĩ nói: "Ngã rồi mà em còn cười, có ngốc không cơ chứ."

"Đúng là có xíu ngốc thật." Hạ Đồng ngượng nghịu, bám vào khuỷu tay Lâm Minh Phỉ đứng lên.

"Em gọi nhóc Thời là anh mà không gọi anh là anh, làm anh cứ cảm thấy bối phận của mình kém nhóc ấy đấy nhé." Lâm Minh Phỉ híp mắt, đi vào phòng tắm lấy vòng tay ức chế của Hạ Đồng ra, mặt không biểu tình mà đeo vào cổ tay cho cậu.

"Vừa hay em cũng không thích làm trưởng bối của người khác." Thời Nhã cười khẽ.

"Đi lái xe ra giúp anh đi." Lâm Minh Phỉ ném chìa khóa xe qua.

Thời Nhã đưa tay nhận lấy, tâm không cam tình không nguyện hỏi: "Anh ở lại làm gì hả?"

"Dọn dẹp phòng ngủ." Lâm Minh Phỉ chỉ chiếc giường bừa bộn, nói năng đường đường chính chính.

Thời Nhã làm khẩu hình "Tiện nhân" với anh rồi quay đầu đi.

-

Hạ Đồng thay quần áo sạch sẽ, hấp tấp đi theo Lâm Minh Phỉ ra cửa. Chu Diễm Quân và Thời Nhã đều đã chờ trên xe.

Lâm Minh Phỉ ngồi vào ghế lái phụ, Hạ Đồng và Chu Diễm Quân ngồi ở ghế sau.

"Này! Tại sao lại là anh?" Hạ Đồng vừa mở cửa xe đã há to miệng, chỉ vào Chu Diễm Quân nói: "Kỵ sĩ mập không có đạo đức công cộng!"

Miệng Chu Diễm Quân còn ngậm nửa cái đùi gà, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt to đầy phẫn nộ của Hạ Đồng, cậu ta nuốt miếng xương giòn xuống, sắc mặt dần dần trở nên dữ tợn: "Giỏi thì nói lại lần nữa coi."

Hạ Đồng ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, nhe răng trắng ra với cậu ta.

"Nói thì nói! Kỵ sĩ mập Không! Có! Đạo! Đức! Công! Cộng!"

Chu Diễm Quân: "..." Cậu ta nghiến răng ken két một hồi lại phát hiện ra đúng là chẳng thể làm gì được Hạ Đồng, đành phải buồn bực mà im lặng gặm đùi gà.

Lâm Minh Phỉ nhìn qua kính chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch lên, vừa nhớ tới lời Chu Diễm Quân nói "bé Omega vừa nghe đến việc anh bị người ta bịa đặt bôi đen đã vô cùng kích động, hận không thể xông lên liều mạng với người ta", đáy lòng lập tức nóng lên, đồng thời càng cảm thấy bộ dạng hung hăng nhe răng trợn mắt này của Hạ Đồng rất đáng yêu.

Thời Nhã khởi động xe: "Đi thôi, đi thôi, Zero mở chỉ đường cho em với."

Chu Diễm Quân ăn xong một đôi cánh cay, lại lấy ra một cái Panini từ trong túi giấy, trợn trắng mắt hỏi: "Chiến đội chúng ta đi làm chính sự, bạn nhỏ như cậu đi theo làm gì?"

"Tôi đi làm chính sự cùng Zero, anh có ý kiến gì không?" Hạ Đồng cứng cổ không yếu thế chút nào.

Chu Diễm Quân giận tới bật cười, dùng ngón tay thô to bóng loáng chỉ vào Hạ Đồng: "Cậu nhóc, phân rõ giúp tôi đi, Zero là đội trưởng của Polaris bọn tôi, là đồng đội cũ cùng chiến đấu nhiều năm của tôi, tôi với Zero mới là người một nhà. Cậu! Người ngoài! Người ngoài đó hiểu không hả!"

"Anh!" Hạ Đồng không nói lại, tức đến nghiến răng.

Thời Nhã nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người này vì Lâm Minh Phỉ mà xù lông, không khỏi thở dài một tiếng, liếc mắt nói: "Này, anh giảng hoà chút đi..."

Vậy mà cái nguồn tai hoạ giữa trung tâm thì lại vì thiếu ngủ mà thản nhiên tựa vào kính xe ngủ mất.

Chu Diễm Quân thắng được một hiệp, vô cùng đắc ý, ăn hai miếng hết một cái Panini, tiện đà rút ra một túi bánh quy chocolate từ dưới đáy lên.

Cậu ta vừa định mở túi ra thì phát hiện Hạ Đồng đang liếc mắt một cái, đôi môi mỏng mà hồng hào của bé Omega mím chặt thành đường, hết sức rụt rè, nhưng vẫn không che giấu được động tác âm thầm nuốt nước miếng.

Chu Diễm Quân híp mắt hỏi: "Nhóc muốn ăn à?"

"..."

Không ngờ lại bị phát hiện, Hạ Đồng chợt cảm thấy xấu hổ, hốc mắt phiếm hồng. Sáng ra cậu nhóc bận rộn tắm rửa nên không để ý tới việc ăn sáng, cho nên bây giờ đúng là đã đói bụng.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng là một omega có tôn nghiêm nhé, vì thế nhóc omega có tôn nghiêm mạnh mẽ quay đầu lại, lớn tiếng đáp: "Tôi không đói!"

Chu Diễm Quân nhìn chằm chằm cái cổ trắng như thiên nga, hầu kết cứ lăn lên lăn xuống mãi của cậu nhóc, bỗng nhiên sinh ra ác ý, cầm miếng bánh bích quy cắn một miếng, dùng chất giọng trầm bổng du dương nói: "Thật hả? Thế tôi ăn một mình vậy! Bánh quy mới nướng, vừa thơm vừa giòn đấy nhé!"

Mùi bánh nướng ngọt ngào lan khắp trong xe, Hạ Đồng giận đến mức mi mắt run lên, Chu Diễm Quân rèn sắt nhân lúc nóng, đẩy túi giấy về phía cậu, dụ dỗ: "Tôi cho cậu mấy miếng, cậu nói tôi biết quan hệ giữa cậu với đội trưởng của chúng tôi rốt cuộc là như nào đi?"

Hạ Đồng bi thảm nói: "Bọn tôi là anh em tốt đó!"

Rõ ràng đây không phải là đáp án mà Chu Diễm Quân chờ mong. Cậu ta trợn mắt lấy lại túi giấy, bốc một nắm bánh quy nhét vào miệng, nhai bánh thơm phức, không quên chửi: "Đồ dối trá, cho cậu đói chết."

"Anh!"

Hạ Đồng tủi thân lắm, lồng ngực phập phồng mấy lượt, cảm thấy không còn gì để nói với Chu Diễm Quân nữa bèn tức giận kéo mũ trùm đầu của áo bảo vệ lên, cuộn thành một cục, tựa vào cửa kính đi ngủ.

Chu Diễm Quân đang ăn uống bỗng nhiên không nhận được phản hồi cảm xúc của Hạ Đồng nữa lại chợt cảm thấy nhàm chán. Cậu ta liếc sang thì thấy một bóng lưng thanh tú đầy tức giận, lại ngứa cái tay.

"Này." Cậu ta đẩy bả vai Hạ Đồng.

Hạ Đồng không để ý tới cậu ta, nắm chặt hai tay, ôm bụng nhỏ.

Cậu làm thế lại khiến Chu Diễm Quân cảm thấy mình là tội nhân.

Cậu ta thiếu chút calo này sao? Cậu ta không thiếu! Cậu ta đã hơn trăm cân rồi!

Omega là một quần thể xã hội hiếm có và yếu thế, các loại pháp lệnh đều kêu gọi bảo vệ và tôn trọng Omega. Thế nhưng cậu ta, một Alpha thừa dinh dưỡng thế mà lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn một bé Omega nhỏ đói bụng, còn cố ý ăn đồ ăn vặt trước mặt người ta!

Quá đáng lắm rồi! Nhìn bạn nhỏ này giận nè....

"Này, tôi ăn không vô, số còn lại đều cho cậu đó." Chu Diễm Quân đẩy bánh quy sang, cứng rắn nói: "Cậu ăn đi!"

Hạ Đồng lắc vai, lạnh lùng từ chối: "Tôi không ăn thừa của anh!"

"Đây không phải là phần ăn thừa! Tôi chỉ ăn có vài miếng, mấy cái này tôi còn chưa động vào!" Chu Diễm Quân giải thích.

"Vậy cũng không ăn." Hạ Đồng giận

"Cậu vẫn nên ăn đi! Chuyến này phải đi đường dài đấy, trên đường cũng không dừng lại đâu!"

"Không ăn!"

"Vậy nếu cậu đói bụng hạ đường huyết thì phải làm sao giờ? Omega vốn đã người yếu nhiều bệnh."

"Không liên quan đến anh!"

"Sao lại không liên quan? Cậu đang ở trên xe chúng tôi mà!"

"Không ăn, không ăn, không ăn!" Hạ Đồng ôm đầu lắc lắc.

"..." Chu Diễm Quân chỉ vào gáy cậu hít một hơi thật sâu, cảm giác tim gan thận phổi đều muốn nổ tung: "Hạ Đồng, tôi hỏi lại cậu một lần nữa, rốt cuộc cậu có ăn hay không? Nếu cậu mà không ăn, tôi sẽ..."

"Thế nào?"

Thời Nhã đang lái xe phía trước nghe vậy thì cau mày, đang muốn lên tiếng quát tên mập thiếu chừng mực này thì bỗng thấy Chu Diễm Quân giống như quả bóng xì hơi hỏi Hạ Đồng: "Tổ tông à, tôi quỳ xuống năn nỉ cậu có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net