Chương 13 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời Nhã: "..."

Được rồi, là do cậu đánh giá quá cao lòng tự trọng của con heo Arras này.

Người nào đó nói đến nước này, Hạ Đồng rốt cục cũng chịu từ từ xoay người lại.

Cậu nhìn Chu Diễm Quân một cách tán thưởng, cười rộ lên: "Anh thật sự rất giống mèo chiêu tài lắm đó!"

Cậu chỉ vào Chu Diễm Quân, cười đến ngửa tới ngửa lui.

"Cậu phóng... nói bậy bạ gì đó!"

Mặt Chu Diễm Quân nóng lên, thở hồng hộc: "Mèo chiêu tài nào lại oai phong hùng dũng như tôi hả?"

"Nói anh giống mèo chiêu tài, mèo chiêu tài còn tủi thân!" Hạ Đồng lè lưỡi với cậu ta, cũng không khách sáo với cậu ta nữa, ôm túi bánh quy vào lòng.

"Tôi còn sữa Vita, cậu có muốn uống không?" Chu Diễm Quân lật túi, ân cần hỏi.

Bầu không khí phía sau xe không hiểu vì sao bỗng trở nên vui vẻ hòa thuận, SUV chạy qua khu dừng nghỉ. Thời Nhã nhìn đồng hồ, dừng xe bên đường, quay đầu nói với Chu Diễm Quân: "Fire, lên đổi tay, lái xe giùm anh coi."

Chu Diễm Quân đáp lời, rất biết nghe lời mà thay đổi chỗ cho Thời Nhã, Thời Nhã ngồi xuống hàng sau, cắm tai nghe vào, mở app Doumao.

Hạ Đồng ăn uống no đủ, đang định dùng điện thoại di động xem video dạy PVP của Vương Lăng, ánh mắt lại quét qua màn hình điện thoại di động của Thời Nhã, bỗng thấy trên màn hình điện thoại di động của Thời Nhã hiện ra một em gái xinh đẹp mặc trang phục hầu gái đang khiêu vũ.

"Oa! Đây là cái gì vậy ạ?"Cậu nhóc tò mò hỏi.

"Livestream nhảy tại nhà đó." Thời Nhã lười biếng chọn một cái du thuyền lớn ở mục quà để tặng đi.

Em gái kia thoáng chốc lộ ra vẻ mặt vui vẻ, ngọt ngào bắn tim với màn hình: "Anh Timer thật đúng giờ, thích nhất là anh Timer nhiệt tình như vậy đó nha!"

Thiếu gia Timer-Hoa tiếng tăm vang dội, dùng ngàn vàng mua nụ cười mỹ nhân cũng không phải lần đầu. Một đám người trên màn hình không hề thấy bất ngờ, bình luận đề là "Yoooo soái ca", "Quả nhiên nơi nào có người đẹp, nơi đó có Timer", rồi thì "Kim chủ Timer chỉ có đến muộn chứ vĩnh viễn không vắng mặt".

Trọng điểm chú ý của Hạ Đồng luôn rất rõ ràng: "Livestream cũng có thể kiếm tiền sao ạ?"

"Đương nhiên rồi." Thời Nhã đáp.


"Live cái gì thì kiếm được tiền hả anh?"

"Nhiều lắm, live bán hàng thì có thể tăng lượng tiêu thụ, nhóc cũng có thể live chơi game, ca hát nhảy múa gì đó, chủ yếu là tuỳ người." Thời Nhã dùng ngón tay gãi gãi cằm Hạ Đồng: "Nhưng xinh đẹp như em, live ăn vặt cũng ra tiền."

"Thật ạ?" Hạ Đồng tỏ vẻ không tin.

Thời Nhã cười ha ha, làm bộ muốn tắt điện thoại, Hạ Đồng vội la lên: "Ơ, anh không xem em gái nhảy múa nữa ạ?"

"Bé muốn xem à?" Thời Nhã đưa di động cho cậu: "Vậy bé xem đi, anh buồn ngủ, ngủ một lát đã."

Hạ Đồng khó hiểu: "Anh tặng quà cho cô ấy không phải vì xem cô ấy nhảy sao?"

"Tặng quà là vì hôm qua thuận miệng nói trong lúc nói chuyện, không có nghĩa là anh thích xem cô ấy nhảy." Thời Nhã thản nhiên nói.

Hạ Đồng nửa biết nửa không mà "Hả" một tiếng.

"Anh cứ đi như vậy, chẳng phải em gái này sẽ thất vọng sao?"

"Nhận được quà vui còn không kịp, sao lại thất vọng chứ?"

Thời Nhã nói: "Tặng hoa hồng tay còn giữ hương, cô ấy vui, anh cũng vui."

"Nhưng em cảm thấy hình như anh không thích cô ấy." Hạ Đồng nói.

"Đương nhiên rồi." Thời Nhã giơ ngón tay quơ quơ, ý vị thâm trường: "Bé phải nhớ kỹ, bất kể là nói chuyện phiếm hay tặng quà, đều không thể đánh đồng với thích, đây là thế giới của người trưởng thành."

"Đừng nghe nhóc ấy nói bậy." Lâm Minh Phỉ ngồi ở ghế lái phụ không biết đã tỉnh từ lúc nào, nặng nề ngắt lời cậu nhóc: "Nhóc ấy đang kiếm cớ cho việc đi trêu hoa ghẹo nguyệt của mình thôi."

"Nhưng anh không thể không thừa nhận yêu đương với em vui hơn yêu đương với anh nhiều." Thời Nhã nhấc chân đạp lưng ghế một cái, miễn cưỡng cười cười.

Cậu ta đột nhiên ôm cổ Hạ Đồng, chỉ chỉ Lâm Minh Phỉ lại chỉ chính mình: "Vô vị nhưng lâu dài và kích thích nhưng ngắn ngủi, Hạ Đồng, nếu là bé, bé chọn cái nào?"

-----

Con nít mới phải chọn, người lớn lấy hết!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC