Chương 14 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diễm Quân chạy trên bờ ruộng phân bố như sao trên trời một hồi, thành công lạc mất mục tiêu Hạ Tiểu Đồng của mình.

Cậu nhóc nhỏ kia nhìn thì không cường tráng lắm mà lúc điên lên thì cứ như ngựa hoang thoát cương, chạy cứ phải gọi là nhanh như thỏ.

Chu Diễm Quân chống tay lên đầu gối thở hổn hển một lát, bỗng nhìn thấy một người khá quen mắt ở bờ hồ bên kia.

"Bạc Dữ?" Cậu ta thốt lên.

Thanh niên trẻ tuổi kia mặc áo vải nhà nông mỏng manh, đang đổ mồ hôi như tắm mà buộc một đống cành thành bó. Cậu nghe tiếng gọi thì quay đầu, rõ ràng là giật mình khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Diễm Quân.

Chu Diễm Quân: "Đờ mờ Bạc Dữ! Tiểu Bạc! Ông đừng có chạy!"

Cậu ta không gọi còn đỡ, vừa gọi một cái, Bạc Dữ dứt khoát quay đầu chạy biến, Chu Diễm Quân dốc hết sức đuổi theo, nhảy từ chỗ cao xuống, đè nghiến Bạc Dữ ngã xuống đất.

"Chạy nhà ông già ông chứ chạy! Đệt! Tìm đến mức đầu của bố cũng sắp bay mất rồi!" Chu Diễm Quân ôm chặt lấy đùi Bạc Dữ.

"Đi! Theo tui trở về Polaris! Đội trưởng ở đó, Timer cũng ở đó! Đều đang chờ ông đó!"

Bạc Dữ liều mạng giãy dụa: "Ông buông ra..."

Cậu ta khàn giọng nói: "Mấy người đừng tìm tui nữa! Tui đã không còn chơi game được nữa rồi."

"Ông đánh rắm ấy, mới nghỉ ngơi một năm mà đã không chơi được game nữa, bộ ông bị thiểu năng trí tuệ hay gì! "Chu Diễm Quân gào lên.

"Tóm lại tui không chơi chuyên nghiệp! Mấy người không cần tốn tâm tốn sức với tui làm gì, không cần lãng phí thời gian!" Bạc Dữ đẩy Chu Diễm Quân ra, vừa lui về phía sau vừa sửa sang lại áo, lớn tiếng nói: "Mấy người tìm người khác đi!"

Chu Diễm Quân chưa bao giờ ghét cái thể trọng hơn trăm ký của mình như bây giờ. Đến khi cậu ta gian nan đứng lên từ trong vũng bùn, Bạc Dữ đã chạy mất hút rồi.

-

Hạ Đồng đuổi theo hai con bướm hoa đang bay lượn, vô tình xông vào một rừng cây nhỏ. Trên cây xanh nặng trĩu những quả màu tím đậm, bóng loáng. Cậu lập tức bị mấy quả đó thu hút, buông tha con bướm, kiễng chân tò mò chạm vào trái cây, cảm giác lành lạnh, thịt quả đầy đặn.

"Đừng chạm vào hoa màu của người khác. Nhóc nghĩ đây là vườn cây ăn quả miễn phí đấy à?" Có người nhẹ giọng quát bên tai. Hạ Đồng giật mình khi nhìn thấy một cánh tay với làn da màu lúa mạch đưa lên, hái trái cây xuống rồi ném chúng vào giỏ trúc bện sau lưng. Cánh tay thon dài lại rắn chắc hữu lực, vô cùng hợp mắt, ống tay áo vải bông giản dị xắn chỉnh tề ở khuỷu tay, thuộc về một người thanh niên. Người thanh niên này mày rậm mắt to, không hề tầm thường nhưng mặt lại không có cảm xúc gì mấy, như thể treo cái bảng người lạ chớ gần trên người vậy.

"Em không có hái trái cây của anh!" Hạ Đồng sợ hãi lùi lại hai bước, chắp tay sau lưng, nhỏ giọng nói.

Đối phương chỉ trầm mặc hái trái cây của mình.

Hạ Đồng đi cũng không được mà không đi cũng không được, quẫn bách tới mức dùng chân vẽ vòng tròn trên mặt đất.

"Em cũng không có cố ý xông vào. Lúc ấy em đang đuổi theo con bướm nhỏ, đuổi theo nó vào đây..." Cậu cố gắng giải thích, ý đồ muốn giảm bớt sự ngượng ngùng trong bầu không khí.

Vừa nói được một nửa, đối phương bỗng nhiên nhét một quả cho cậu.

"Số còn lại anh phải bán lấy tiền, nhóc đừng được voi đòi tiên." Đối phương xách giỏ lên, thản nhiên nói: "Bây giờ nhóc đi được rồi chứ?"

Mặt ngoài trái cây được chà lau sạch sẽ, không còn hạt bụi nào cả. Hạ Đồng ôm quả kia há hốc mồm, thế mà lại bị coi thành kẻ đi xin ăn cơ đấy.

"Em cũng đâu có muốn ăn trái cây của anh!" Cậu tủi thân giậm chân.

Đối phương không để ý tới cậu, tự trở về, Hạ Đồng vội vàng đuổi theo, muốn trả lại quả mận cho người nọ: "Không được, anh phải bán lấy tiền mà, em không thể ăn được."

"Dù sao cũng bán không hết, nhóc cứ ăn là được." Đối phương hơi mất kiên nhẫn.

"Hoa quả tốt như vậy làm sao lại không bán hết được?" Hạ Đồng đuổi theo bên cạnh cậu ta hỏi.

"Làm sao anh biết được?"

Hạ Đồng nói: "Ây, anh biết không, hôm nay em vừa nghe nói livestream bán hàng có thể tăng lượng tiêu thụ, anh có live thử bao giờ chưa?"

"Đã từng live rồi." Bạc Dữ từ tốn nói: "Hình như không có tác dụng gì."

"Vậy nhất định là cách livestream của anh không đúng! Để em thử live giúp anh nha!" Hạ Đồng hăng hái vỗ vỗ ngực.

Lúc đó, Lâm Minh Phỉ và Thời Nhã đang mỗi người một góc mà ngồi chờ đợi trong sân nhà Bạc Dữ.

Thời Nhã nhàm chán dùng cỏ đan một chiếc một chiếc nhẫn. Điện thoại di động của Lâm Minh Phỉ lại đột nhiên rung lên.

"Zero!" Vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gọi giòn tan của Hạ Đồng: "Timer có ở đây không?"

Lâm Minh Phỉ chuyển mắt: "Có."

"Em muốn livestream! Có thể để Timer đến ủng hộ em một chút được không?"

Thời Nhã nhận ra một chút động tĩnh, híp mắt nói: "Ai gọi điện thoại cho anh đấy? Hạ Đồng?"

Lâm Minh Phỉ: "Ừ, em ấy muốn livestream, bảo chú lên weibo chia sẻ cho em ấy."

Thời Nhã: "Sao nhóc ấy không gọi thẳng cho em?"

Lâm Minh Phỉ đưa tay ra: "Cái này làm sao anh biết được hử?"

Chữ "hử" này cũng rất có thần, Thời Nhã nghe ra một chút ý tứ khoe khoang, khóe miệng khẽ giật.

"Live cái gì?"

"Lên xem là biết." Lâm Minh Phỉ cong môi, mở link livestream Hạ Đồng mới tạo.

"Nhóc ấy đang ở đâu vậy?" Thời Nhã tiến lại gần, thấy Hạ Đồng đứng trong một vườn cây xanh um tươi tốt, nhếch miệng nhìn về phía ống kính, cười ra một cái răng trắng khiến người ta yêu thích.

"Chào mọi người! Mình là Hạ Đồng! Hôm nay mình xin giới thiệu một chút về cây mận lớn của Bạc Gia Trang! Mọi người nhìn xem màu sắc này! Thật là đẹp! Trọng lượng này! Thật là chân thực nha!" Cậu giơ tay lên, ngón tay tinh tế trắng nõn cuộn lại, cầm một thứ quả màu tím đầy đặn.

"Live ăn uống hả?" Khóe miệng Thời Nhã co giật một chút: "Nhóc ấy lấy mận đâu ra thế?"

Lâm Minh Phỉ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bé Omega trên màn hình.

Hai mắt Hạ Đồng sáng lấp lánh: "Tiếp theo mình sẽ ăn thử cho mọi người xem nha."

Cắn một miếng.

Thứ chất lỏng chua ơi là chua tràn đầy khoang miệng, giống như có bánh xe đang nghiền qua niêm mạc miệng.

Bạc Dữ đứng cạnh chỉnh ống kính, hơi ngửa ra sau rất có chiến thuật. Chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Omega nháy mắt đã biến thành một cái mặt nạ đau đớn.

Hạ Đồng ứa nước mắt, sau hơn mười giây mới bình tĩnh lại được. Cậu cứng lưỡi, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:

"Ngọt! Ngọt lắm! Ai không nói chứ... mận lớn của Bạc Gia Trang, ngọt lắm! QAQ!"

Bạc Tự đập tay lên mặt.

Bán hàng ngược, trí mạng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC