Chương 14 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Đồng sửng sốt, cậu không biết vì sao vấn đề này lại kéo đến chỗ mình.

Tầm mắt Lâm Minh Phỉ cũng hướng về phía cậu, có vẻ nghiêm túc, dường như rất để ý đáp án của vấn đề này. Lại cộng thêm một Thời Nhã nữa khiến Hạ Đồng bỗng nhiên lo lắng đến khó chịu, xoa xoa vải quần, do dự nói: "Em cảm thấy... Em cảm thấy... vẫn là ăn no quan trọng nhất! Ăn no mới có thể nghĩ tới dục vọng nhá!"

Phút chốc cậu chỉ vào Chu Diễm Quân hô: "Anh mập, anh còn cái gì có thể ăn không?"

"Hả? Nhóc còn chưa ăn no à? Anh còn mỗi kẹo sing gum thôi!"Chu Diễm Quân không hiểu ra sao, lại gào mồm lên "Ai là anh mập của nhóc hả! Đừng có đặt biệt danh lung tung cho người ta nha!"

"Mau lái đi, đến nơi sẽ có cơm ăn." Thời Nhã lại khôi phục thần thái thờ ơ, giống như vừa rồi chỉ là đùa với Hạ Đồng một chút.

Lâm Minh Phỉ cũng quay đầu về, Hạ Đồng thở phào nhẹ nhõm, đổi đề tài: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Đi tìm một đồng đội cũ của đội bọn anh." Lâm Minh Phỉ nói.

"Đồng đội của các anh à? Vậy anh ấy chơi cái gì?" Hạ Đồng lại tích cực, bám vào ghế lái phụ tò mò hỏi.

"Chiến sĩ, chơi rất tốt, nói là quốc phục đệ nhất chiến sĩ cũng không ngoa." Lâm Minh Phỉ nói.

"Chỉ tiếc Tiểu Bạc giỏi như vậy mà lại bị Đỗ Vĩnh bỏ rơi." Thời Nhã một tay chống má, lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, em ở KUQ tốt xấu gì còn có cơ hội luyện tập, Tiểu Bạc ở nông thôn phỏng chừng ngay cả mạng còn không có! Một năm lận đó, hoang phí cả một năm." Chu Diễm Quân càng nghĩ càng giận: "Tên già họ Đỗ kia thật sự chẳng ra làm sao!"

"Họ Đỗ là ai vậy anh?" Hạ Đồng chọc chọc vai Lâm Minh Phỉ.

Lâm Minh Phỉ thản nhiên nói: "Hai năm trước lúc anh đi có nói với anh ta, bảo anh ta quản lý Polaris cho tốt, chờ anh trở về, anh ta không tin anh mà cũng chẳng giữ lời hứa, anh vừa đi đã bán tháo Polaris."

"Thật ra lúc anh mới đi, chúng em kéo theo thợ săn dự bị đánh 5V5, bốn kéo một, trạng thái cũng không quá kém, ít nhất còn tốt hơn so với KUQ hiện tại."

Thời Nhã thản nhiên nói: "Nhưng lúc đó tâm trạng Đỗ Vĩnh suy sụp rất dữ dội, giống như Polaris không đứng đầu thì chính là một đống rác."

"Điểm xuất phát của tư bản và tuyển thủ eSport không giống nhau." Lâm Minh Phỉ nói: "Anh ta không có ý chí mạnh mẽ như vậy, xem như anh nhìn lầm."

"Nhưng mà sao lúc đó anh chả nói tiếng nào đã đi chứ?"

Chu Diễm Quân bối rối: "Đến bây giờ em cũng không biết hai năm nay anh đi đâu? Nếu không phải Hạ Đồng nói cho em biết anh đi khám mắt thì em cũng không biết anh đi là vì bệnh nghề nghiệp đấy."

Lâm Minh Phỉ liếc Hạ Đồng một cái, Hạ Đồng hai tay đan vào nhau che miệng, ngại ngùng: "Em xin lỗi, em không biết cái này không thể nói..."

"Bỏ đi, không sao cả." Lâm Minh Phỉ nói.

"Nhưng mà bệnh nghề nghiệp thì có gì mà không thể nói? Anh nói ra thì mọi người cũng sẽ có hi vọng mà! Nói không chừng Đỗ Vĩnh sẽ không làm ra loại chuyện này." Chu Diễm Quân nói.

"Lúc đó anh cũng sợ bệnh này không tốt lên được." Lâm Minh Phỉ cười nhạt.

"Đúng vậy, nếu là vấn đề đốt sống cổ thì cũng thôi, bệnh về mắt thì đúng là không thường gặp." Chu Diễm Quân không nghĩ gì nhiều, rung đùi đắc ý tán thành.

Cậu ta lái xe vào một cánh đồng vàng rực rỡ, gió thổi sóng lúa, Hạ Đồng "Oa" một tiếng nhào tới bên cửa sổ, chỉ vào hồ nước cách đó không xa:" Có vịt! Vịt nhiều màu quá!"

"Đó là vịt hoang." Lâm Minh Phỉ bật cười, anh nhìn rồi chỉ ra đường: "Chính là chỗ này, xuống xe đi!"

Đây là lần đầu tiên Hạ Đồng tới nông thôn.

Bầu trời quang đãng không có bóng mây, ruộng đồng tràn đầy năng lượng, trong ngọn gió ấm áp mang theo mùi thơm ngát của ngũ cốc. Cậu nhóc vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, vui vẻ chạy nhảy.

"Này! Em chậm thôi! Em có biết đường đâu hả? Cẩn thận lạc đường!" Chu Diễm Quân đi theo phía sau kêu to.

Lâm Minh Phỉ vừa bước đi được hai bước thì bị Thời Nhã vỗ vai.

"Nếu anh cảm thấy bệnh của mình không chữa khỏi thì làm sao lại đưa ra thời hạn chính xác hai năm như vậy?"

Lâm Minh Phỉ cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén, Thời Nhã chỉ cười khẽ, buông tay ra: "Anh yên tâm, em không phải Chu Diễm Quân, không có thói quen hỏi đến cùng. Nếu anh đã không muốn nói thì cứ coi như em chưa hỏi."

"Điểm này của chú thật khiến người ta yêu thích đấy." Lâm Minh Phỉ hừ khẽ một tiếng, nhếch khóe môi. Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng xuống sườn núi, nhìn thấy một tòa nhà hai tầng tự xây ở phía trước, trên tường treo bảng hiệu "Bạc gia thôn số 23".

Thời Nhã bấm số điện thoại cũ của Bạc Dữ nhưng không ai nhận, cau mày hỏi: "Tiểu Bạc đổi số điện thoại rồi à?"

Đúng lúc có một ông cụ đạp xe đạp đi ngang qua, Thời Nhã nhanh tay lẹ mắt tiến lên chặn lại, lễ phép hỏi: "Chào ông, xin hỏi Bạc Dữ có ở nơi này không ạ?"

Ông cụ: "Bạc gì cơ?"

Thời Nhã: "Bạc Dữ."

Ông cũ: "Mưa gì?"

Thời Nhã: "..."

Lâm Minh Phỉ đè vai Thời Nhã đang rục rịch muốn lên cơn lại, khoa tay múa chân chỉ vào căn nhà: "Cậu ấy! Đi đâu rồi?"

Ông cụ bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "À! Nhóc Bạc, đi hái mận rồi!"

"Vậy chúng ta ở đây chờ cậu ấy về." Lâm Minh Phỉ nói với Thời Nhã.

Thời Nhã thở dài: "Được rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC