Chương 2 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng ngập tràn hương dẫn dụ của Alpha, Lâm Minh Phỉ không mang khẩu trang, dáng vẻ bình tĩnh như thường. Cũng nhờ vào gen Alpha mạnh mẽ vượt trội, từ trước đến nay chỉ có hương dẫn dụ của anh áp chế người khác mà thôi, chưa từng có tình huống ngược lại.

Khung xương tay của Omega thường nhỏ hơn của Alpha một chút, cảm giác bàn tay kia khá nhỏ bé và dễ vỡ khi nắm trong tay. Dáng dấp Omega này rất xinh đẹp, nhất là đôi mắt, long lanh ánh nước, như một động vật nhỏ không rành thế sự.

Lâm Minh Phỉ không quá yên tâm.

"Có cần tôi gọi bảo vệ giúp em không?"

Nhờ hiệu quả từ khẩu trang, cảm giác khó chịu đã vơi đi nhiều, Hạ Đồng cũng vui vẻ hơn: "Không cần ạ, cảm ơn anh."

Đôi mắt to tròn của thiếu niên nọ hệt như chú nai Bambi, khi cười mắt cậu cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, ngây thơ động lòng người, ai nhìn cậu cũng sẽ cảm thấy thật thoải mái. Lâm Minh Phỉ cong môi: "Tôi đi khám bệnh nhé, em phải tự để ý đấy."

Hai người tạm biệt nhau.

Hạ Đồng ôm Debon đi một đoạn thì đụng phải Trịnh Lâm Xuyên vừa quay về.

"Em làm sao vậy? Sao lại đi chậm thế? Anh tìm em cả buổi trời!" Trịnh Lâm Xuyên bực bội chất vấn, thô lỗ kéo cậu bước nhanh về phía trước.

Hạ Đồng đi sau lưng anh ta, khẽ nhướng mắt khinh thường.

Trịnh Lâm Xuyên không phải một người lương thiện, cậu cũng rất ít khi chạm mặt trực diện với Trịnh Lâm Xuyên, một phần là vì cậu đã có Debon chăm sóc mình, phần còn lại hẳn là vì cậu cảm thấy không cần thiết.

Không phải cậu sợ, chỉ đơn giản là không cần thiết mà thôi. Trong mắt cậu, Trịnh Lâm Xuyên chả khác gì một con tinh tinh đã bị khùng lại còn vô dụng cả.

Hạ Đồng chụp X-Quang xong, Trịnh Lâm Xuyên lập tức cầm tấm phim đi tìm bác sĩ sản khoa xem kết quả.

Bác sĩ nhìn tấm phim, không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó, ông nhìn thiếu niên xinh đẹp đang yên tĩnh ngồi cạnh bàn.

Mái tóc nâu mềm mại vì vội vàng bôn ba sáng giờ nên có hơi rối, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng ngây thơ. Bác sĩ bỗng đau lòng cho cậu, ông trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ bù xù của Hạ Đồng.

"Mười bảy tuổi rồi mà khoang sinh sản vẫn chưa phát triển, về cơ bản thì dù có qua tuổi dậy thì cũng không lớn hơn được nữa."

Hạ Đồng có hơi sợ hãi khi bác sĩ chạm vào người. Cậu thầm nghĩ hình như cậu phải tỏ ra đau buồn một xíu, bởi vì Trịnh Lâm Xuyên bên cạnh sắp phát điên mất rồi.

Trịnh Lâm Xuyên vỗ bàn: "Đã một năm rồi, sao em ấy lại không lớn được cơ chứ? Tấm phim mấy ông chụp có chính xác không thế?"

Bác sĩ nhìn ánh mắt anh ta, lại càng thêm xem thường người trước mắt. Thế nhưng vì là một người có đạo đức nghề nghiệp, ông buộc phải kiên nhẫn giải thích: "Dù phim có sai sót đi chăng nữa, về cơ bản cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nếu như cậu muốn đo dung tích chuẩn của khoang sinh dục thì vẫn có thể tiến hành kiểm tra có xâm lấn."

"Vậy làm đi." Trịnh Lâm Xuyên nói.

Bác sĩ cứ tưởng mình nghe nhầm, ông chỉ muốn kích thích vị người nhà khó ưa này một chút mà thôi. Bởi vì thông thường, hầu hết các Alpha khi nghe Omega của mình phải kiểm tra có xâm lấn, họ sẽ vì yêu thương bạn đời mà từ bỏ.

Nhưng Trịnh Lâm Xuyên lại không giống như đang nói giỡn.

"Kiểm tra có xâm lấn khá là phiền phức..." Bác sĩ do dự nhìn về phía Hạ Đồng: "Bạn nhỏ, chú cần ý kiến của cháu."

Hạ Đồng vừa định trả lời đã bị Trịnh Lâm Xuyên chặn họng: "Chuyện nhà tôi do tôi quyết định, làm đi, bây giờ kiểm tra ngay."

Đã nói đến thế rồi, bác sĩ chỉ có thể nghiêm mặt tiếp tục tư vấn với cương vị là một vị lương y: "Vậy muốn khám không đau hay bình thường?"

Trịnh Lâm Xuyên cau mày: "Không đau thì phải tiêm thuốc tê à? Tôi nghe nói tiêm thuốc tê sẽ ảnh hưởng đến con cái sau này, sau khi sinh ra sẽ bị ngốc mất. Thôi, không tiêm."

Bác sĩ đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Hạ Đồng, giọng nói còn mang theo tâm trạng khiếp sợ: "Cậu ta thật sự là đối tượng của cháu sao?"

Cuối cùng Hạ Đồng cũng có thể nghe hiểu, hàng mày thanh tú cau lại. Cậu giận tái mặt, đẩy tay Trịnh Lâm Xuyên ra: "Em sợ đau, em muốn tiêm..."

"Tôi nói không tiêm là không tiêm." Trịnh Lâm Xuyên ngó lơ cậu. "Xoạt xoạt" ký tên, thúc giục bác sĩ: "Kiểm tra mau lên, tôi không tin em ấy thật sự là một kẻ có khiếm khuyết bẩm sinh."

-

Lâm Minh Phỉ đưa mắt ra khỏi máy kiểm tra. Không có kính mát che chắn, có thể thấy rõ một đôi mắt phượng hẹp dài tuấn tú, khóe mắt sâu, nhìn vừa chững chạc vừa sắc bén.

"Hồi phục không tệ, tất cả đều ổn." Sau khi về hưu, vị viện sĩ đã có tuổi này rất hiếm khi ngồi khám, ông đeo một cặp kính lão, chậm rãi viết bệnh án: "Ông có thể thêm bệnh án kinh điển này của con vào giáo án giảng dạy của ông được không?"

"Đừng viết tên con là được ạ, con không muốn lúc quay về thi đấu chuyên nghiệp lại bị người ta mắng là bán thảm đâu." Lâm Minh Phỉ nhún vai.

"Con vẫn định quay lại thi đấu chuyên nghiệp à? Ông nghe nói nghề của con đổi mới rất nhanh mà."

Viện sĩ già nhướng mắt: "Người ta không có tiền nên phải dựa vào cái nghề này để mà kiếm sống thì cũng thôi đi, con có thiếu tiền đâu, liều mạng như vậy làm gì? Cẩn thận bệnh cũ lại tái phát đấy."

"Con đã nghỉ ngơi hai năm rồi, không thể lại tiếp tục nghỉ nữa. Bệnh cơ quan thường nặng hơn bệnh tâm lý mà, cùng lắm thì con lại nhờ ông mổ cho thêm lần nữa thôi."

Lâm Minh Phỉ khẽ mỉm cười: "Cụ ông như ông mà vẫn còn rành tin tức về thể thao điện tử quá ha."

"Cháu của ông thích chơi, trước khi ông ra ngoài nó còn đang gào cái gì mà combo ném ba chiêu liên tiếp là của Zero phát minh bla bla." Viện sĩ già cười nói với anh: "Ông nghe không hiểu mấy, Zero là một người đúng không?"

Lâm Minh Phỉ khẽ mím khóe môi, dường như có hơi xúc động, sau đó lại cười cười.

"Chắc là vậy đó ông."

Lâm Minh Phí rời khỏi phòng khám, vắt kính râm vào cổ áo, không đeo lên lại.

Thế giới trong mắt anh vô cùng rõ ràng, màu sắc rực rỡ, suốt hai năm qua anh đã chẳng thể thấy rõ những thứ này.

Hai năm đối với một người bình thường có thể chỉ bằng một cái chớp mắt, thế nhưng đối với một tuyển thủ Esport lại là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đủ lâu để bị cả ngành lãng quên.

Anh lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào wechat, những cái tên trong danh sách bạn bè đều đã đổi đi phần tiền tố*. Anh cứ thế kéo xuống, trừ anh ra, không còn thấy bất kì một cái tên nào có tiền tố "Polaris" nữa cả.

Khó khăn ập đến, mỗi người một hướng riêng, cuối cùng là hoàn toàn tàn lụi. Nói ra chắc sẽ không ai tin, rằng đó đã từng là một chiến đội chủ chốt từng ngạo nghễ hơn cả thảy.

Lâm Minh Phỉ mím môi, chọt vào một cái tên không có tiền tố.

Polaris-Zero đã chọc Timer[Hoa] và nói "Thân ái, em thật lợi hại".

Lâm Minh Phỉ: ...

Cái thằng nhóc Thời Nhã này sao mà càng ngày càng cợt nhả vậy.

Polaris-Zero: Đang ở nhà chồng à?

Timer[Hoa]: Không anh *xấu hổ*, bé đang đợi anh Lâm tìm bé nè.

Polaris-Zero: Gọi anh sao?

Timer[Hoa]: Đội trưởng, gọi đội trưởng, được chưa? Chết tiệt thiệt chứ.

Polaris-Zero: Mai ra ngoài gặp anh.

Timer[Hoa]: Cũng được, để giờ người ta dành thời gian rảnh của mình cho anh há.

Lâm Minh Phỉ khẽ nhếch khóe môi, cất điện thoại di động vào túi. Vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa phòng khám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC