Chương 2 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Đồng ôm bé AI màu hồng phấn trong lòng, đứng yên không nhúc nhích, cậu cúi thấp đầu, trông cực kì tủi thân. Y tá ở trong phòng khám cũng không dám giục cậu. Thực chất chỉ cần nhìn thấy đơn xin "từ chối gây mê" của cậu Omega xinh đẹp này thôi đã đủ khiến người ta đau lòng rồi.

Lúc này có một Alpha trẻ mặc quần túi hộp cùng với chiếc hoddie thoải mái tới gần, một tay đút túi, hơi nghiêng người về phía Hạ Đồng chào hỏi: "Hi! Lại gặp em rồi!"

Alpha này trời sinh vai rộng chân dài, đẹp trai hệt như người nổi tiếng khiến y tá nhìn mãi không dời mắt, chỉ có thể đưa tay che đi khuôn mặt ửng hồng của mình.

Hạ Đồng theo âm thanh mà ngẩng đầu lên "Ấy! Trùng hợp thật!"

Đôi mắt cậu cong cong khi cười, nhưng chẳng mấy chốc lại nhanh chóng trầm xuống.

Lâm Minh Phỉ nhìn về phía y tá.

"Em ấy sao vậy?"

Y tá tưởng hai người là bạn bè, thế là như được mở công tắc, bắt đầu phàn nàn: "Đối tượng của cậu nhóc dễ thương này là một tên khốn nạn, ép cậu ấy làm kiểm tra còn không cho cậu ấy dùng thuốc tê, cậu nhóc sợ đau nhưng cũng không mang theo tiền, đang không biết phải xoay sở ra sao."

Lâm Minh Phỉ nhìn qua lá đơn y tá vừa mới đưa lại nghĩ về hình ảnh ở khoa cấp cứu, nhóc O bị sặc pheromone của Alpha đến run cầm cập nhưng không có ai bên cạnh quan tâm, anh lập tức nhăn mày.

"Thế này đi, em cứ kí tờ đơn đồng ý sử dụng thuốc tê này đi, tiền thuốc tê tôi sẽ trả giúp em nhé." Anh nghĩ một lát rồi nói với Hạ Đồng.

"Hả?" Hạ Đồng ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh.

Đôi môi màu hồng đào của cậu hơi hơi hé mở, đôi mắt long lanh của cậu hệt như có một lớp nước đang trực chờ sắp tuôn rơi, trông thật là mềm mại yếu ớt dễ bị bắt nạt.

Lâm Minh Phỉ cúi đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Sao thế?"

"Anh là Alpha sao?" Hạ Đồng nhìn chằm chằm anh, con ngươi màu nâu vừa dịu dàng vừa chăm chú.

"Đúng vậy" Lâm Minh Phỉ bật cười.

"Cùng là Alpha, vì sao anh và Trịnh Lâm Xuyên chẳng giống nhau chút nào hết vậy?" Hạ Đồng tự lẩm bẩm.

Vấn đề này Lâm Minh Phỉ cũng không biết nên trả lời như thế nào, anh chỉ cảm thấy nhóc Omega này rất ngây thơ: "Người với người vốn dĩ đã không giống nhau, gặp được nhiều người thì sẽ không thấy lạ nữa."

Hạ Đồng im lặng.

"Em yên tâm, tôi sẽ không nói với ai khác đâu." Lâm Minh Phi nói.

"Tôi không lo chuyện này." Hạ Đồng hạ mắt, trong giọng nói trong trẻo rõ ràng ấy dường như có một sự cứng rắn vô hình.

"Tôi chỉ đang nghĩ xem vì sao anh ta muốn tôi đi kiểm tra thì tôi phải đi làm kiểm tra, anh ta không muốn tôi dùng thuốc tê thì tôi không được dùng thuốc tê, vì sao lại như thế?"

Cánh tay cậu ôm bé người máy nhỏ kia càng ngày càng siết chặt: "Tôi không khám nữa, tôi phải đi hỏi Trịnh Lâm Xuyên!"

"Đúng đó! Đúng thế! Tôi ủng hộ cậu, cậu nên đi đòi lại công bằng!"

Y tá căm phẫn từ nãy tới giờ kích động tay nắm thành nắm đấm: "Nếu không được thì cậu cứ đá anh ta luôn đi. Trên đời này có nhiều Alpha tốt như vậy, không nên tiếc một kẻ như anh ta. Anh chàng bên cạnh cậu cũng không tệ nè."

"Khụ! Không cần phải thế"

Lâm Minh Phỉ cười không được mà khóc cũng chẳng xong, chỉ nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng: "Cố lên nhé! Cậu bạn nhỏ."

Hạ Đồng nhận được lời cổ vũ, cậu cúi gập người: "Cảm ơn chị y tá, cảm ơn cả anh nữa."

Cậu quay về phía Lâm Minh Phỉ, bỗng nghẹn lời: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào nhỉ?"

"Lâm Minh Phỉ, chữ Lâm có hai bộ Mộc."

"Anh Lâm!"

Hạ Đồng cười lộ má lúm đồng tiền: "Vậy tôi đi nhé!"

Cậu quay người chạy đi rồi nhưng giọng nói trong vắt gọi hai chữ "Anh Lâm" vẫn quanh quẩn bên tai Lâm Minh Phỉ. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu rồi đưa tay đặt lên ngực mình.

Có hơi ngứa.

Hạ Đồng chạy suốt một đoạn đường, vừa khéo gặp phải Trịnh Lâm Xuyên đang gọi điện thoại ở cuối hành lang, hành lang rộng rãi nên nội dung của cuộc nói chuyện lọt vào tai Hạ Đồng không sót một chữ nào.

"Mẹ! Con đã nói rồi, trên đời này làm gì có người nào là hóa thân của trí tuệ và sắc đẹp được chứ. Hạ Đồng chắc chắn chỉ là một thứ hàng lỗi. Cứ coi như số tiền ấy công cốc đi tong rồi đi."

"Đằng nào cũng không đẻ được con trai, không bằng cứ để con chơi đùa với nó đi, chơi chán rồi thì đuổi thôi. Mẹ thấy thế nào?"

"Tội ruồng bỏ ấy hả? Sợ gì chứ! Nó có dám kiện lên hiệp hội bảo vệ Omega cũng vô dụng thôi, chẳng phải bố có người quen ở trong đó à!"

Ánh mắt của Hạ Đồng cứng đờ, cậu bĩu môi, bước từng bước qua đó, giọng đều đều: "Trịnh Lâm Xuyên, xét nghiệm lúc nãy phải đợi một tuần nữa mới có kết quả."

Trịnh Lâm Xuyên cúp điện thoại, không nghi ngờ mà hỏi lại: "Lâu thế hả? Cái bệnh viện nát này làm ăn kiểu gì vậy"

"Đúng thế! Hiệu suất thấp quá đi." Hạ Đồng hiếm hoi mà phụ họa một câu, vẻ mặt phức tạp.

Hai người cùng quay về nhà, giữa đường Trịnh Lâm Xuyên nhận một cuộc điện thoại rồi nói muốn ra ngoài uống rượu, nói xong thì bỏ Hạ Đồng ở ngã ba.

Hạ Đồng chạy bộ về nhà, cậu lôi chiếc vali du lịch ở dưới gầm giường ra, vừa thu dọn đồ đạc vừa nghiêm túc hỏi: "Debon, vì sao bọn họ đối xử với tôi như vậy mà vẫn có thể sống thanh thản thế?"

Debon chạy qua chạy lại trên mặt đất, chìa bàn tay tròn vo về phía cậu, cạc cạc nói: "Bởi vì cậu vẫn chưa đủ mạnh mẽ, cậu chỉ có thể phụ thuộc vào bọn họ."

"Nói linh tinh!"

Hạ Đồng tức giận rồi, cậu phồng má: "Tôi phải bỏ nhà ra đi! Tôi đây không thèm dựa dẫm vào bọn họ."

"Nhưng cậu không có năng lực sinh tồn, cậu chỉ là một con chim hoàng yến nhỏ bé." Debon không nể tình mà vạch mặt cậu.

Hạ Đồng khẽ hừ một tiếng, cậu bỗng nhiên nảy ra một kế, chạy vào phòng của Trịnh Lâm Xuyên.

Trịnh Lâm Xuyên là một tên phá gia chi tử, rất thích mua những đồ xa xỉ, đã thế còn là người có mới nới cũ, những món đồ cũ bị xếp chồng ở trong một cái ngăn kéo lâu rồi không ai quét dọn đều bám bụi cả rồi.

Hạ Đồng gom mấy chiếc đồng hồ hiệu và ghim cài áo trong ngăn kéo, đổ hết vào trong vali mình. Sau đó còn để lại cho Trịnh Lâm Xuyên một tờ giấy ghi chú giọng điệu thê thảm, bé nhỏ giả dối mà bày tỏ: "Không cần anh ra tay, em sẽ tự rời khỏi căn nhà này, từ nay nếu anh hạnh phúc thì em cũng sẽ rất mừng cho anh."

Với cái tính tình của Trịnh Lâm Xuyên, đến lúc phát hiện đống đồ cũ này bị mất cũng phải là chuyện của vài ba tháng sau rồi.

"Cho anh bắt nạt tôi này."

Hạ Đồng chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào. Cậu đem theo tất cả các giấy tờ rồi ung dung rời khỏi nhà họ Trịnh. Không biết vì sao nhưng đột nhiên cậu cảm thấy không khí bên ngoài trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Cậu có một năng lực đặc biệt đó chính là có thể thoát khỏi những cảm xúc sa sút, thất vọng ấy rất nhanh, sau đó lại trở về dáng vẻ vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Bây giờ tôi giống một Omega vừa độc lập vừa mạnh mẽ hay chưa?" Cậu nghiêm túc thành tâm hỏi Debon.

"Không giống!" Debon nhấp nháy đèn Led của nó rồi nghiêm túc trả lời: "Giống một cô công chúa Disney đang chạy trốn hơn."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC