Chương 26 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi năm cột đá xoay chuyển, quan tài khổng lồ mang hơi thở cũ kỹ kia đột ngột mở ra. Một hoàng đế già không có mắt, thân thể trong suốt chầm chậm bay ra.

Quỷ hoàng đế này được làm rất giống thật, cho dù là bộ áo choàng trên người và vương miện phong cách phương Tây xa hoa trên đầu hay gương mặt khô héo tràn đầy tử khí của hắn đều vô cùng phù hợp với cung điện u ám quỷ dị nơi này.

Hạ Đồng lại một lần nữa bị dọa sợ, cậu "wow" một tiếng rồi trốn sau thân hình cao lớn của Chu Diễm Quân.

"Không phải nhóc nói nhóc lớn rồi sao?" Chu Diễm Quân quay đầu nhìn cậu, tiếng cười nhạo vang dội.

"Em... Em cũng đâu có sợ lắm đâu mà!"

Pháp sư nhỏ sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng vô cùng: "Chúng ta... chúng ta kết thúc nhanh một chút rồi rời khỏi đây nha anh nha."

"Không được."

Chu Diễm Quân đột nhiên đứng đắn trở lại, đè thấp giọng: "Chẳng phải em nói tên Kim Cương kia ban đầu cũng định đánh boss này à?"

"Đúng thế, sao vậy ạ?" Hạ Đồng không hiểu mấy.

"Gã vẫn chưa xuất hiện, có lẽ vẫn đang đánh nhau với quái vật tượng đá."

Chu Diễm Quân cau mày: "Tên đó không phải đèn cạn dầu. Nếu chúng ta đang chiến đấu với quỷ hoàng đế mà gã xuất hiện giữa chừng, theo tính cách của gã, nói không chừng sẽ dẫn đội tới cướp Boss ẩn của chúng ta, vậy thì chúng ta coi như công cốc. Tốt hơn hết cứ đợi một lúc đi đã."

Hạ Đồng cái hiểu cái không "Ồ" một tiếng.

"Trong hai năm đầu, hầu như bọn anh cứ luôn bị Smilodon đánh úp, toàn là suýt bị diệt toàn đội như vậy thôi."

Bạc Dữ đè thấp giọng, nói tiếp: "Lúc đó, trang bị và level chưa bị áp chế, chưa tìm ra cơ chế của quỷ hoàng đế, mà kỹ năng sát thương lại cao, bản chất chỉ mỗi duy trì thanh máu thôi cũng đã rất khó khăn rồi. Smilodon đánh úp bất ngờ làm loạn giá trị thù hận, Timer bị BOSS đập chết, bọn anh cũng ngã xuống, không còn sau đó nữa."

"May lúc ấy có Zero ở đó, sát thương từ xa của anh ấy mạnh nhất, cũng có thể khống chế giá trị thù hận rất tốt. Sau khi bọn anh chết hết, anh ấy nhanh chóng rời khỏi trận đấu, trạng thái cũng không tệ lắm, cho nên Smilodon không chiếm được tí ti lợi ích gì."

Chu Diễm Quân mới nhớ lại một chút mà vẫn còn giận, không khỏi hung hăng giậm chân một cái: "Đang đánh boss rất chi là ngon lành mà buộc phải bỏ đi, công sức cả đêm đổ sông đổ bể. Nghĩ lại vẫn cay."

"Chuyện này tui có biết, lúc ấy Smilodon bị treo lên diễn đàn Weibo mắng cả một quãng thời gian dài. Đội bọn họ không biết xấu hổ, từ trước đến nay cũng không quan tâm, bị chửi cũng không trả lời, nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ra sân thì ra sân." Miêu Nhĩ Nương nói.

"Nhưng tại sao bọn họ nhất định phải cướp boss? Boss thế giới không phải sẽ hồi sinh hàng tuần sao, cũng đâu có chạy mất, sau này vẫn còn cơ hội mà ạ?” Hạ Đồng kéo vạt áo Miêu Nhĩ Nương, hiếu kỳ hỏi cô.

"Ai kêu húp được BOSS ẩn sẽ được vật phẩm hiếm làm gì, có thể nâng cấp các thuộc tính cơ bản của người chơi nữa chứ." Miêu Nhĩ Nương nói.

"Thuộc tính cơ bản?"

Bạc Dữ giải thích: "Tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn anh có thể tự phối hợp trang bị của bản thân với trang bị mới. Thông thường, trong sân thi đấu, chênh lệch rất nhỏ về thuộc tính cơ bản cũng có thể quyết định tỉ lệ thắng thua của trận đấu, là yếu tố mấu chốt. Vì vậy đêm trước khi bắt đầu trận đấu, các chiến đội lớn ngoại trừ huấn luyện đối chiến, còn phải tổ chức đoàn đội đi khai hoang quét phó bản, liên minh cũng sẽ nhét một số thứ này vào hạng mục kinh doanh, gọi là vì mục đích chuẩn bị trước cho trận đấu. Thậm chí họ còn có phát sóng trực tiếp và mở các loại cá cược, thời gian có thể kéo dài tới một tháng."

Miêu Nhĩ Nương một tay chống nạnh, lạnh lùng cười cười: "Cái loại chiến đội như Smilodon này chỉ cần có thể thắng trận đấu, chuyện gì cũng có thể làm được. Trong giới PVE bọn tui, bọn họ tuyệt đối nằm trong danh sách đen. Tui đây cũng rất bội phục tinh thần không biết xấu hổ vô địch thiên hạ của bọn họ."

"Nhưng... nhưng đó cũng là Smilodon đấy? Mà bây giờ chúng ta không giáp mặt với chiến đội Smilodon, cũng đâu phải da mặt ai cũng dày như Smilodon đâu mà lo."

Thợ săn được kéo vào tạm thời tên là "Long Văn Phách Thiên", nhỏ giọng chen lời: "Hơn nữa Bạch Tuyết Địa Cung bây giờ cũng không phải phó bản chính, sẽ không có người ăn no rửng mỡ tới cướp boss đâu ha?"

"Để đảm bảo an toàn, vẫn nên chờ đám người kia ló đầu ra rồi lại quyết định."

Chu Diễm Quân vẫn kiên định: "Bị BOSS đánh bay cũng được. Chứ đang đánh mà bị người ta nhảy ra cướp thì tức khùng luôn quá."

"Nhưng... chẳng phải cậu bạn nhỏ này đang rất sợ à?"

Long Văn Phách Thiên còn chưa cam tâm, do dự nhìn về phía Hạ Đồng: "Đánh sớm một tí thì có thể kết thúc sớm…"

Nói được phân nửa, cậu ta trợn tròn mắt nhìn thấy pháp sư nhỏ tìm được một khối đá bằng phẳng ở trong góc, dùng áo choàng pháp sư lau bề mặt sạch sẽ sáng ngời, đặt mông ngồi xuống, ngoan ngoãn vô cùng. jpg.

"Né con quỷ kia xa một chút, hình như em cũng không sợ lắm!"

Hạ Đồng ôm đầu gối cười ngây ngô: "Em đã càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn so với trước kia rồi nhá!"

Chu Diễm Quân: "... Nhóc mạnh mẽ cái búa ấy."


Miêu Nhĩ Nương bị tư thế ngồi giống búp bê của cậu đánh thẳng vào tim, ngẩng đầu lên một lúc, duyên dáng chạy tới: "Đến đây, đến đây, cưng nhường cho chị một chỗ, ngồi chung, ngồi chung nha!"

"Được ạ, được ạ, chị đến đây." Hạ Đồng dịch mông sang một bên, vui vẻ vẫy tay với Miêu Nhĩ Nương.

Hai người dán chặt ngồi thành hàng, nói chuyện trời Nam biển Bắc, từ chiến lược game và tin đồn trong giới đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng bên ngoài đời thực, còn lên kế hoạch gặp nhau ở ngoài, thậm chí sau đó còn bắt đầu chơi trò đập tay.

Long Văn Phách Thiên: "..."

Cái loại cảm giác mẹ hiền con ngoan đó lại tới rồi!

Đây là một đám yêu quái gì thế này!

Bạc Dữ nhìn hơi khó nói chuyện, cũng sử dụng cùng tiền tố ID như Chu Diễm Quân. Bốn người này rõ ràng cùng thở một lỗ mũi, vừa không bỏ chạy vừa không đánh.

Long Văn Phách Thiên vô cùng thèm thuồng nhìn Boss ẩn, lại ngại vì Chu Diễm Quân lạm dụng uy quyền nên không dám tự tiện ra tay, trong ngực khó chịu như có kiến bò.

Lúc này, danh sách bạn bè của cậu ta hiện lên một khung tin nhắn riêng tạm thời.

-

Bên kia, Dylan và Kim Cương thành công tập hợp thành một đội, cùng đồng đội Goblin đang chờ thêm người đến đồng bộ với tiến trình vượt phó bản của Kim Cương. Gã đứng ở cửa ải cuối cùng của Bạch Tuyết Địa Cung, hoạt động gân cốt.

"Không ngờ cậu lại thật sự dẫn người tới cướp Boss đấy."

Kim cương hí mắt: "D thần vẫn rất thích hâm lại tình cảm ha."

"Hâm lại tình cảm thì không có, chỉ muốn gặp lại bạn cũ trước kia thôi." Dylan nói.

"Bạn cũ gì, mấy người là kẻ thù truyền kiếp thì có! Chờ mùng tám tháng giêng Zero trở về, đó chính là thù cũ thêm hận mới!"

Kim Cương nghiến răng nghiến lợi: "Cũng tình cờ thật, tôi đây cũng không vừa mắt Polaris! Nhất là Chu Diễm Quân! Tên phản bội!"

Dylan không muốn nói linh tinh với Kim Cương, Kim Cương là một tên phế vật thích nói nhiều, danh tiếng trong giới rất kém, Dylan vốn không muốn chú ý đến gã, nếu không phải vì buổi tối hôm đó đi mua đồ ăn ngoài bị Lâm Minh Phỉ dọa sợ, có lẽ Dylan cũng không quan tâm đến lời mời của Kim Cương.

Thông báo hệ thống mở BOSS ẩn sẽ hiển thị thông tin người chơi, Dylan nhìn lướt qua, chỉ có hai người trong Polaris, Miêu Nhĩ Nương là một người chơi hỗ trợ phó bản vô cùng nổi tiếng, hình như là bạn thân của Chu Diễm Quân. Còn cái tên Hạ Tiểu Đồng chỉ là một tài khoản nhỏ mới đạt mãn cấp, dựa vào những gì tên Kim Cương vừa lỡ miệng tiết lộ khi tức giận giậm chân mắng người, có vẻ như cũng là bạn của Chu Diễm Quân.

Vậy người có thể táy máy tay chân ở bên đó chỉ còn lại tên Long Văn Phách Thiên.

Hy vọng là một người chơi lẻ được bọn họ tạm thời kéo vào đội thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC