Chương 26 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dylan hạ mình gửi một tin nhắn đi.

Smilodon_Dylan: Xin chào.

Smilodon!! Dylan!!

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn!!

Long Văn Phách Thiên líu lưỡi, cậu ta chỉ là một người chơi bình thường trong Vương Lăng, vừa không có thủ pháp sắc bén, cũng không có nhà giàu chống lưng, có tài đức gì mà lại được một tuyển thủ chuyên nghiệp, một ngôi sao trong giải đấu nhắn tin riêng thế này.

Lúc này ngay cả bàn tay trả lời tin nhắn cũng run rẩy: "Anh là D thần của Smilodon!! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!!"

Smilodon_Dylan: Cảm ơn đã yêu thích, xin hỏi mọi người đã mở quái chưa?

Long Văn Phách Thiên: Đã mở quỷ hoàng đế, nhưng vẫn chưa đánh, bọn họ không chịu đánh.

Smilodon_Dylan: Tại sao?

Long Văn Phách Thiên: Bọn họ sợ bị cướp quái.

Smilodon_Dylan: Phó bản lỗi thời như Bạch Tuyết Địa Cung, ngoài những người yêu thích thì ai còn rảnh đi cướp quái nữa.

Long Văn Phách Thiên: Tôi cũng cảm thấy vậy, bọn họ thật sự rất kỳ quái.

Smilodon_Dylan: Có thể là muốn làm cậu mất kiên nhẫn, chờ cậu tự động rút khỏi đội để lấy trang bị tốt đi đấy, tôi thấy trong nhóm cậu có một tài khoản mới đạt mãn cấp nhỉ?

Long Văn Phách Thiên chấn động, vừa cảnh giác vừa nghi ngờ nhìn bốn người xung quanh.

Pháp sư nhỏ kia được vây quanh ở chính giữa, ba người còn lại đang trêu chọc hoặc vuốt ve cậu, không khí vui vẻ hòa thuận.

Suy đoán của Dylan có vẻ... Cũng có đạo lý.

Sắc mặt của Long Văn Phách Thiên dần dần đen đi.

Cậu ta bỗng nhiên xông tới, vác súng bắn một phát vào quỷ hoàng đế đang bay lượn trên mặt quan tài.

Trong chốc lát, gió lốc cuốn trôi, đất đá rung chuyển, quỷ hồn của hoàng đế già phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, cùng với tiếng gầm thét của Chu Diễm Quân.

"Đệt con moẹ! Cậu ngứa tay đến nghiện rồi có phải hay không? Lại nữa rồi đấy!" Chu Diễm Quân kêu la như sấm.

"Xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Long Văn Phách Thiên giả tạo xin lỗi: "Dù sao cũng đã mở ra rồi, thôi thì đánh luôn đi!"

Chu Diễm Quân do dự một chút, nhìn qua danh sách bạn bè, phát hiện ID của KUQ_KKONG đã chuyển thành màu xám tro.

Kim Cương đã offline.

Đáy lòng Chu Diễm Quân "Lộp bộp" một tiếng, tuy rằng đây là là một dấu hiệu tốt, nhưng không biết tại sao, cậu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Đánh thì đánh vậy!"

Chu Diễm Quân mệt mỏi, không thèm đếm xỉa đến nữa: "Quỷ hoàng đế có cơ chế tuần hoàn, nếu không đánh hạ trong vòng thời gian quy định thì sẽ không ngừng trở lại điểm ban đầu, rất phiền! Các cậu chú ý nghe tôi chỉ huy!"

Quỷ hoàng đế gầm thét thả ra một lượng khí chết chóc như gió lốc đen nhánh, lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, thanh máu nhanh chóng tụt giảm, Miêu Nhĩ Nương hỗ trợ hơi dốc sức, thở hổn hển mắng: "Mấy tên sát thương chó má các người có kỹ năng giảm sát thương thì tự mà kích hoạt lên đi! Đừng chỉ trông chờ vào hỗ trợ! Bộ hỗ trợ thì không phải là người hả? Máu của hỗ trợ là hàng phờ ri nên các người phung phí như vậy sao?"

Hạ Đồng cho dù máu giấy nhưng vẫn tấn công mạnh mẽ, sát thương chưa từng có từ trước đến nay, đồng thời không quên ngọt ngào dỗ dành: "Chị, em đã tăng cấp tất cả các kỹ năng tấn công thì làm sao bây giờ ạ?"

Miêu Nhĩ Nương lập tức đáp: "Đồng Đồng cố gắng bay nhé, chị sẽ luôn hỗ trợ em!"

Bàn tay nữ tinh linh kết ấn, trong nháy mắt, một lá chắn hình bán nguyệt bao phủ lấy Hạ Đồng, thi khí màu đen bên ngoài từ từ ăn mòn lá chắn, "Ầm" một tiếng, lá chắn vỡ, thanh máu của Hạ Đồng cũng lập tức được hồi đầy.

"Đệt, tui còn tưởng đâu ấn kết nguyệt của bà là hàng tổ truyền, có chết cũng không định móc ra sử dụng cơ mà!" Chu Diễm Quân hùng hùng hổ hổ.

"Đồng Đồng là hy vọng của cả đội chúng ta!"

Miêu Nhĩ Nương không hề cảm thấy áy náy, cây ngay không sợ chết đứng: "Không, không được rồi, trong vòng ba mươi giây tôi không còn bất kỳ kỹ năng nào nữa, mấy ông tự cầu phúc đi!"

Mặc dù nói vậy, nhưng với cách di chuyển và trang bị của bọn họ, vẫn là dư sức chịu đựng ba mươi giây.

Chu Diễm Quân chỉ có thể trợn trắng mắt kháng nghị, trong lúc đùa cợt, một sợi dây màu đỏ nhàn nhạt im lặng từ trên trời hạ xuống, xuyên qua thân thể của Miêu Nhĩ Nương.

Ánh mắt của Hạ Đồng chớp khẽ.

Cậu gần như ngay lập tức ý thức được đó là cái thứ gì.

"Cẩn thận!"

Hạ Đồng la lên, tầm ngắm của pháp trượng nghiêng qua, đột ngột ném một ánh sáng nguyền rủa màu đỏ vào Miêu Nhĩ Nương.

Miêu Nhĩ Nương sợ hết hồn, hét lên rồi lăn về phía sau, đồng thời một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua cô, nhưng lại đánh trúng Bạc Dữ đang ở ngay phía trước BOSS.

"A!" Bạc Dữ chợt quỳ sụp xuống đất, cảm giác bị xuyên qua khiến lông mày cậu ấy nhíu chặt, Bạc Dữ tránh không kịp, lập tức bị trúng mấy kỹ năng của quỷ hoàng đế, thanh máu rơi vào nguy hiểm.

"Có người cướp BOSS! Tiểu Bạc! Kéo BOSS ra!"

Chu Diễm Quân rống to, vừa muốn thúc giục thú triệu hồi để kéo giá trị thù hận lại thấy một ảo ảnh hắc kim bay nhanh ra từ bên cạnh, kỵ sĩ của chiến đội Smilodon cưỡi báo điện màu lam gầm thét lao tới.

Ngọn giáo dài quét qua mặt đất, thần thú răng nhọn lởm chởm, đằng đằng sát khí.

Trong nháy mắt, đội ngũ dẫn đầu bởi Polaris bị xé toang, các thành viên phân tán khắp nơi, Chu Diễm Quân và thần thú rên rỉ miễn cưỡng rút về bên mép cung điện, liếc mắt thấy ngay tiền tố ID của những tên thổ phỉ cường đạo này.

"Đệt con mọa chúng mày Smilodon! Chúng mày là chó không sửa được tật ăn cứt à!"

Chu Diễm Quân vừa gầm thét vừa kéo khoảng cách với BOSS, tiến về phía Miêu Nhĩ Nương, lại thấy rìu chiến của Smilodon Robin King đã kịp thời kéo lại thù hận của BOSS, sợi dây đỏ kia được triệu hồi từ thợ săn, đang nổi rõ ràng trên không trung, mặc dù chưa thấy vị trí của Dylan, nhưng có thể xác định cả năm người Smilodon đã đến đông đủ, hơn nữa toàn bộ đoàn đội đã thành công tiếp nhận con BOSS còn lại nửa thanh máu, ép bọn họ ra khỏi khu vực chiến đấu.

Pháp sư của Smilodon Goblin huýt sáo một hơi dài, "Polaris cũng chỉ đến thế mà thôi!"

"Các người ỷ đông hiếp yếu, thật đáng khinh!" Bạc Dữ hơi cắn răng.

"Cái gì mà ỷ đông hiếp yếu? Đồ yếu kém thì chính là đồ yếu kém thôi, hai năm trước các người chết hết, chỉ còn lại một mình Zero cũng có thể tiêu diệt toàn bộ đội Smilodon chúng tôi, bây giờ có bản lĩnh thì hãy để lịch sử lặp lại đi!"

Goblin nói khoác mà không biết ngượng: "Không có bản lĩnh thì đừng trở lại sân thi đấu liên minh nữa, hai năm rồi, dù là hàng hóa tốt đến đâu cũng sẽ bị thị trường loại bỏ, huống chi là các cậu, thật mất mặt!"

Bạc Dữ: "! ! !"

"Này! Đừng hành động bốc đồng nhé!"

Miêu Nhĩ Nương tái nhợt, cô khó khăn hồi phục vài giọt máu cho họ, giọng run rẩy: "Tui không phải là người hỗ trợ PVP, nếu đánh nhau thì nhất định các ông sẽ bị thiệt thòi! Nếu chết rồi sẽ quay lại lối vào phó bản, khi đó bọn họ cũng đã đánh BOSS xong lâu rồi, các ông sẽ không còn cơ hội nữa!"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Đánh một trận công cốc à!"

Bạc Dữ tức giận: "Hơn nữa mắc gì sao bọn nó không tiêu diệt đội mình luôn đi?"

"Có thể họ đoán được rằng chúng ta không dám phản kích, muốn để chúng ta tận mắt nhìn thấy BOSS bị cướp đi."

Chu Diễm Quân hiếm khi tư duy rõ ràng, không bị tức giận làm mờ đầu óc như vậy, giọng cậu ta khàn khàn: "Chúng ta nên phục hồi lại trạng thái đã, không để bị thiệt số lượng người, sau đó xem còn cơ hội nào không—-"

"Ơ! Tên xạ thủ gà mờ này sao lại rời khỏi đội rồi?" Miêu Nhĩ Nương bỗng nhiên lên tiếng.

Bạc Dữ và Chu Diễm Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt, quét qua màn hình tin tức, đúng như dự đoán, trong danh sách đoàn đội đã thiếu mất một người, hệ thống thông báo: "Long Văn Bá Thiên đã rời khỏi đội của bạn."

Trên bản đồ, ID trên đầu Long Văn Bá Thiên đã mất đi dấu hiệu của đoàn đội, cậu ta vẫy tay đi về phía đội Smilodon, mở mồm nịnh nọt: "D Thần, ngài thấy đó, tôi đứng về phía ngài đây! Tôi không muốn đối đầu với ngài! D Thần cố lên nha!"

"Tao đậu má mài..." Chu Diễm Quân không thể nói lên lời, mọi lời chửi mắng đều tràn ra, hận không thể dùng đầu lưỡi để đào mộ tổ tiên của Long Văn Bá Thiên ra, Long Văn Bá Thiên sợ hãi lùi lại mấy bước, dứt khoát ngắt kết nối tại chỗ.

"Tôi nói hèn chi thằng này lại cứ thích liên tục ra đòn tấn công! Thì ra là thông đồng với Smilodon!"

Chu Diễm Quân hét lên: "Con chó!"

"Không thì các ông... bỏ đi, coi như ra khỏi cửa đạp phải cức đi vậy."

Miêu Nhĩ Nương cảm thấy vô vọng, cô nhìn vào thanh máu của quỷ hoàng đế, chỉ còn một phần tư.

"Bà rời đội đi, còn lại là ân oán cá nhân giữa bọn tui và Smilodon, bà đừng dính vào." Chu Diễm Quân đè thấp giọng.

"Các ông... các ông định làm gì tiếp?"

Miêu Nhĩ Nương trong lòng "lộp bộp" một tiếng: "Chỉ có hai người các ông, có thể làm được gì đâu?"

"Hai người bọn tui đổi một hỗ trợ thì chắc không có vấn đề gì."

Chu Diễm Quân đột nhiên toét miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén: "Phải không, Tiểu Bạc?"

"Ừ." Bạc Dữ hứng thú nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng rơi vào linh hồn đang bay lơ lửng giữa không trung.

Miêu Nhĩ Nương hiểu rõ.

Cái gọi là trao đổi hỗ trợ là một chiến thuật phổ biến trong PVP, thường thấy trong trận đấu 3V3, hai sát thương của hai bên không quan tâm điều gì cả, chỉ cần tung ra một loạt sát thương và khống chế chỉ để tiêu diệt hỗ trợ của đối phương trong thời gian ngắn nhất có thể. Nhà nào giữ được hỗ trợ sống lâu nhất thì thắng, gọi là trao đổi hỗ trợ cách chơi này có thể coi là hy sinh tất cả quyết đánh đến cùng, yêu cầu kỹ thuật của người gây sát thương phải cực cao, tỷ lệ sai số phối hợp cực thấp, không thể để lộ bất kỳ sơ hở kỹ năng nào để đối thủ phát hiện.

Nhưng thường thì những người chơi thành thạo cách chơi trao đổi hỗ trợ đều như chó điên, sử dụng kỹ năng miễn trừ và giảm sát thương đến cực đại, cản trở thông thường không thể ngăn cản bước chân bọn họ.

Là một hỗ trợ, Miêu Nhĩ Nương chỉ cần nghĩ đến cảnh đó cũng cảm thấy sống lưng của mình lạnh run.

"Đám cờ hó PVP các ông, xì...,"

Cô run lẩy bẩy: "Vậy tui đi trước, các ông bảo trọng! Tóm lại bất kể kết quả hôm nay ra sao, cũng đừng để tâm quá nhé!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC