Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Minh Phỉ và Thời Nhã trở về căn cứ, nhưng không ai ra đón họ. Lên tầng trên, thấy ba người kia đều đang nằm trong khoang vui vẻ lướt mạng.

Hà Du Tiến nhìn đồng hồ, lập tức bái phục đám vận động viên chuyên nghiệp sống giờ giấc kỳ quái này. Lâm Minh Phỉ quyết định cho Hà Du Tiến thấy cuộc sống hàng ngày của nhóm game thủ nghiện game lớn tuổi già đời này, thế là cùng Thời Nhã đăng nhập vào game.

Vừa vào lại game, bỗng phát hiện có một đống người bát tự không hợp đang ở trong một tấm bản đồ -- Bạch Tuyết Địa Cung.

Đây là một địa điểm rất đáng nhớ, vào một thời điểm rất đáng nhớ, tạo ra một sự kiện rất đáng nhớ.

Lâm Minh Phỉ lập tức đánh hơi được mùi vị không bình thường, yêu cầu vào đội với Chu Diễm Quân, Chu Diễm Quân lập tức đồng ý, anh và Thời Nhã cùng chạy tới Bạch Tuyết Địa Cung.

Thật đúng lúc, bọn họ vừa vặn chứng kiến khoảnh khắc BOSS của Smilodon bị kéo đi.

Hạ Đồng đã bị một câu chuyện cảm lạnh "một mũi tên trúng hai con nhạn" chọc cười, nước mắt trong suốt dính trên mi rơi xuống theo tiếng cười của cậu, lúc đó hai con "nhạn ngu" trên mặt đất cũng đã đến thời gian hồi sinh, thoáng đã biến mất, Hạ Đồng khẽ dụi mắt: "Nhưng tại sao anh bắn một phát súng, cả hai người bọn họ đều chết vậy?"

Nếu trong số họ có một người không chết, Hạ Đồng cảm thấy mình sẽ bị đánh, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Zero đang thử một lối đánh mới." Thời Nhã gối hai tay ra sau đầu.

"Anh chế tác một bộ trang bị có thuộc tính xuyên thấu, muốn thử xem một phát súng cực hạn có thể trúng bao nhiêu người."

Lâm Minh Phỉ nói: "Vừa vặn chỗ đứng của hai người bọn họ lại rất phối hợp, cho nên... Hoàn mỹ." Anh búng tay một cái ngầu lòi, gật đầu.

Nếu Dylan không kịp chọn "Trở về điểm hồi sinh" ngay lúc đó, mà ở lại thêm một chút nghe Lâm Minh Phỉ khen ngợi về vị trí như cức chóa của bọn họ như vậy, chắc có lẽ sẽ tức đến hộc máu mồm.

"Nhưng anh lợi hại thật đó nha."

Hai tay Hạ Đồng nắm thành hai nắm tay nhỏ trước ngực, mắt sáng lấp lánh: "Nếu anh không bắn 'một mũi tên trúng hai con nhạn', có lẽ em sẽ bị bọn họ giết chết rồi á!"

Lâm Minh Phỉ bị ánh mắt chân thành và trong veo như nước của cậu nhìn đến mức hơi đỏ mặt, không nhịn được phải dùng nắm tay áp vào môi ho khan một tiếng: "Anh cũng... không lợi hại như vậy đâu mà."

"Đúng vậy, đúng vậy, tui nói hai người có thể chú ý đến sự tồn tại của tui một chút không ha? Dù sao thì tui cũng là một phần của chiến đội này mà nhỉ!"

Thời Nhã không nhịn được chen miệng phân bua: "Hạ Tiểu Đồng, có một hỗ trợ như anh ở đây, bé muốn ngủm cũng không dễ vậy đâu nha."

"Vậy anh Timer cũng lợi hại." Hạ Đồng gật đầu như gà con mổ thóc.

"Mọi người đều giỏi quá đi, bé yêu mọi người nhắm! Bắn tym nè!" Cậu xoa xoa ngón tay cái và ngón trỏ, cười ngọt ngào, tạo hình trái tim.

Hai Alpha kia trong nháy mắt đều lộ ra biểu cảm như bị sét đánh trúng.

"Ụa?" Hạ Đồng tự hỏi: "Chẳng lẽ cách tạo hình trái tim học từ chị Miêu Nhĩ Nương em dùng sai rồi sao?"

Cậu nào ngờ được hai Alpha kia đang giả vờ bình tĩnh xoay người đi, Thời Nhã sờ vào trái tim đập loạn của mình, Lâm Minh Phỉ thì trực tiếp sờ vào sống mũi đang nóng lên.

"Má ló, đáng yêu chết người", bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Lúc này, Bạc Dữ và Chu Diễm Quân thở hổn hển chạy đến từ lối vào của phó bản.

"Quá tuyệt vời! Bọn họ vẫn không cướp được BOSS!"

Lửa giận của Chu Diễm Quân bốc cao ba mét, gào lên: "Vừa mới gặp bọn chim ngu Smilodon ở cửa phó bản! Tụi em đánh một trận với bọn nó."

"BOSS đâu rồi?" Bạc Dữ ngạc nhiên nói.

"Bị em kéo đi, thoát phó bản rồi!" Hạ Đồng khua khua hai cánh tay nhỏ nói.

"Kéo Boss thoát phó bản kiểu gì?" Chu Diễm Quân và Bạc Dữ đều ngạc nhiên.

"Em em em, là em đó!" Hạ Đồng chỉ vào chóp mũi mình, khuôn mặt viết đầy mấy chữ "mau khen em".

Chu Diễm Quân nhìn cậu nhóc hai giây, chợt vung tay lên: "Đùa gì thế, làm sao mà nhóc có thể cướp được thù hận từ trong tay Robin King!"

Cái miệng nhỏ của Hạ Đồng bẹp xuống, thở phì phò giậm chân: "Thật sự là em làm mà!"

"Em ấy không cướp giá trị thù hận."

Lâm Minh Phỉ ấn nhẹ đỉnh đầu Hạ Đồng, vuốt nhẹ hai cái như đang vuốt lông mèo, bình tĩnh nói: "Em ấy đã dùng thuật cấm chế, kéo Robin King ra khỏi ranh giới."

Chu Diễm Quân nghe thấy tiếng cằm của mình rơi xuống đất: "WTFuck?"

Bạc Dữ bên cạnh đó cũng ngạc nhiên: "Robin King bị trúng thuật cấm chế của Hạ Đồng hả? Cậu ta trở nên vô dụng đến thế rồi sao?"

"Đừng vội Fuck." Lâm Minh Phỉ nhấc nhấc cằm: "Tiểu Bạc, mở quỷ hoàng đế đi, chúng ta nhân tiện đánh lại BOSS."

Bạc Dữ "Ôki" một tiếng, ngoan ngoãn chuẩn bị trang bị và kỹ năng, xông lên mở BOSS.

Không biết có phải vì e sợ sức mạnh của Lâm Minh Phỉ hay không, Smilodon không tới khiêu khích lần nữa, bọn họ đánh BOSS cực kỳ thuận lợi, tình cảnh và bầu không khí đều hơi vi diệu.

Các đồng đội ngày xưa một lần nữa sóng vai tác chiến, sự ăn ý của bọn họ dường như đã ăn sâu vào xương, ngoại trừ Hạ Đồng, bọn họ không cần Lâm Minh Phỉ phải hướng dẫn nhiều thêm. Cơ chế lặp lại của quỷ hoàng đế chưa từng được kích hoạt một lần nào, bọn họ đánh một phát tới lúc tiêu diệt, quỷ hoàng đế nổ ra một chiếc rương báu.

"Ấu shệt, ra vũ khí đặc thù rồi!"

Chu Diễm Quân và Bạc Dữ đứng gần đó, hai người sờ rương báu một cái rồi cùng nhìn về phía Hạ Đồng với ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen tị.

Hạ Đồng ngơ ngác nói: "Sao vậy ạ?"

"Quyền Trượng Bắc Hà, dành cho pháp sư."

Thời Nhã đi đến xem một cái, cười híp mắt nói: "Không ngờ Hạ Tiểu Đồng cưng rất là may mắn đó nhá!"

"Í, đây là vũ khí của em sao?" Hạ Đồng tò mò hỏi.

"Đúng vậy! Vũ khí đặc thù ở đây cũng tương đương với vũ khí thông thường của phiên bản chính thức hiện tại." Chu Diễm Quân ganh tị chua lè.

Hạ Đồng vui vẻ nhận trang bị Lâm Minh Phỉ phân phát cho, nhanh chóng đổi sang cầm cây pháp trượng mới, đó là một cây pháp trượng lớn được trang trí toàn thân bằng tinh thạch màu xanh băng, mỗi lần vung tay đều có ánh sáng kéo dài theo, hết sức khí phái và hoa mỹ, Hạ Đồng thích không chịu được.

Chu Diễm Quân vẫn đang đau thương cắn ống tay áo ở một bên: "Lão tử năm đó cà cuốn sách này hơn hai mươi lần mà chẳng mò tới được vũ khí đặc thù, nhóc chỉ tùy tiện đánh một cái là ra ngay! Chúng ta không giống nhau!"

"Chúng ta tại sao không giống nhau?"

"Nhóc là người châu Âu, còn anh không phải!"

"Châu Âu nghĩa là sao?"

"Là người Châu Âu ý!"

"Có nghĩa là trông em trắng hơn à?" Hạ Đồng chỉ chỉ vào mình, đôi mắt tròn xoe như nai con, phát ra vẻ ngây thơ vô hại.

Bị tổn thương lần thứ hai, Chu Diễm Quân lau cái mặt mũm mĩm không quá trắng của mình: "... Thôi nhóc đừng nói nữa!"

**Người châu Âu: người may mắn, người châu Phi: người xui xẻo. Đây chỉ là 1 từ lóng nói đùa trong game của mấy bạn bên Trung thui, không có ý phân biệt chủng tộc nhe cả nhà.

-
Sau khi đánh gục quỷ hoàng đế, thời gian đã rất muộn rồi, Hà Du Tiến cũng đã thiếp đi trong phòng khách, mọi người đồng loạt offline, mệt đến mức không ai hỏi Hà Du Tiến là ai, tự trở về phòng ngủ của mình để tắm rửa.

Lâm Minh Phi đi gọi Hà Du Tiến dậy, Hà Du Tiến ngáp một cái dài biểu thị không chịu nổi cuộc sống người âm phủ của mấy tên này, anh muốn về nhà trước rồi sẽ quay lại vào ngày mai, Lâm Minh Phi lại nhíu mày: "Ông sẽ không cho tui leo cây đâu đấy chứ?"

"Không, không nhá."

Hà Du Tiến mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Tui đây thích cái dáng vẻ nhiệt huyết ngất trời này của mấy người, nhìn là biết có thể kiếm được nhiều tiền rồi."

Lâm Minh Phi bật cười, ấn ấn vai gáy đau nhức, quay trở lại phòng ngủ của mình.

Anh rửa mặt qua loa, chống tay vào mép bồn rửa mặt, ngước mắt lên, người đàn ông trong gương có ngũ quan sắc sảo rõ ràng, giọt nước từ xương hàm nhỏ xuống, tuấn mỹ vô cùng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.

Mọi thứ đã sẵn sàng, ngay cả quản lý chiến đội cũng đã tìm được, chỉ còn thiếu một đồng đội.

Nhìn như chuyện nhỏ, nhưng trên thực tế lại vô cùng quan trọng, quan trọng chết người.

Không đủ người tham gia, thậm chí ngay cả tư cách dự thi bọn họ cũng không có.

Đi đâu để tìm được pháp sư tài ba sẵn có đây?

Bôn ba cả ngày, Lâm Minh Phỉ rốt cuộc cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc nửa đêm con người sẽ rơi vào một vòng xoáy tâm trạng u ám kỳ lạ, anh mơ hồ như trở về hai năm trước, đứng trong linh đường của Lữ Siêu Nhiên, nhận sự rửa tội u tối không ánh sáng.

Ngươi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ngươi mà chết. Câu này có đúng như vậy không?

**Nguyên văn là: Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt."

Một giọt nước chảy vào mắt, làm tầm mắt của anh mờ đi, anh giật mình, con ngươi bởi vì sợ hãi mà hơi co rút lại, nhanh chóng kéo khăn lông qua lau khô khóe mắt.

Anh mở cửa phòng tắm, thay bộ đồ ngủ rộng rãi, ngửa đầu ngã vào trong chăn nệm, cũng không kéo chăn lên mà đã nhắm mắt lại.

Con ngươi anh cứ luôn chuyển động bên dưới mí mắt mỏng, một lát sau Lâm Minh Phỉ lại ngồi dậy, lông mày nhíu lại, anh bước xuống giường, hơi híp mắt mở ngăn kéo ra.

Anh lục lọi qua loa ngăn kéo một lúc, vừa lấy một chai thuốc nhỏ mắt ra, cửa phòng ngủ bỗng nhiên vang tiếng gõ.

"Ai đấy?" Lâm Minh Phi dừng một chút, thấp giọng hỏi ra.

"Anh ơi, em không tìm thấy Debon." Tiếng nói lanh lảnh của Hạ Đồng vang lên ngoài cửa, có phần rụt rè.

Lâm Minh Phỉ đứng dậy đi mở cửa.

Một bé Omega trong bộ đồ ngủ màu vàng nhạt đứng ở ngoài cửa, xoa xoa bàn tay nhỏ bé xinh xinh, mái tóc màu hạt dẻ hơi rủ xuống trán, khuôn mặt tươi sáng dịu dàng.

Màu vàng nhạt làm da trắng lên như vậy sao? Trong lòng Lâm Minh Phỉ đang suy nghĩ lung tung. Ánh mắt của anh đi qua cần cổ mượt mà tinh xảo như thiên nga của Hạ Đồng, chỉ cảm thấy chỗ đó trắng như đang phát sáng.

"Trước đây em ngủ bên này, chắc là để quên bên này đấy."

Anh rất mệt, vò đầu bứt tóc mơ mơ màng màng, nghiêng người nói với cậu: "Em vào trong tìm đi."

Khi Hạ Đồng vui vẻ nhảy nhót đi vào, Lâm Minh Phỉ mới chậm rãi nhận ra việc để một Omega vào phòng ngủ của mình vào giữa đêm hôm khuya khoắt là cực kỳ không thích hợp, nhưng đã quá muộn, Hạ Đồng đã không chút khách khí nhào lên giường của anh.

"Debon!"

Hạ Đồng tìm thấy con robot nhỏ màu hồng từ dưới gối, vui vẻ ôm nó vào ngực cọ xát một cái: "Debon, sao cậu không nói chuyện với tôi nữa rồi!"

"Chắc là hết pin rồi." Lâm Minh Phỉ thấy cậu tìm được con robot AI nhỏ, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Có Hạ Đồng ở đây, anh không thể ngay lập tức nằm xuống ngủ được, anh ngáp dài một cái rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, lại cầm lấy chai thuốc nhỏ mắt kia.

"Mắt anh không thoải mái ạ?"

Hạ Đồng ngồi trên giường như con vịt, ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn, trước đây khi còn ở nhà họ Trịnh, đã không ít lần cậu phải nhỏ thuốc nhỏ mắt để phòng ngừa cận thị.

Lâm Minh Phỉ mơ hồ "ừ" một tiếng, mở nắp chai thuốc nhỏ, nhưng Hạ Đồng đã gom ba bước thành hai bước chạy đến từ trên giường, nghiêm túc nói: "Anh, để em giúp anh nhỏ mắt nha!"

Lâm Minh Phỉ hơi sửng sốt, còn chưa kịp từ chối, chai thuốc nhỏ đã rơi vào tay Hạ Đồng, anh ngồi, bé Omega đứng, khoảng cách chiều cao của họ gần như xấp xỉ, bé Omega nhón chân lên, dùng hai ngón tay nhỏ mềm nhấn lên mí mắt anh.
"Đừng sợ, đừng sợ!"

Hạ Đồng nhẹ nhàng tách mở mí mắt anh, dịu dàng an ủi: "Sẽ xong nhanh thôi!"

Lâm Minh Phỉ dở khóc dở cười, anh nghĩ nhỏ thuốc mắt thì có cái gì đáng sợ.

Nhưng anh vẫn rất vui vẻ chấp nhận phần phục vụ này.

Nước thuốc lạnh như băng rơi vào mắt, làm anh hơi choáng váng. Anh khẽ "Shh" một tiếng, nhắm mắt, nhíu mày.

"Em thổi cho anh!" Hạ Đồng như là có chút đau lòng, vội vàng an ủi, cậu lại gần hơn một chút, ôm lấy gò má Lâm Minh Phỉ, nhẹ nhàng thổi hơi.

Trái tim Alpha đập thình thịch một tiếng.

Giống như một chiếc lông vũ vuốt qua đỉnh mày và mí mắt, hơi ngứa ngáy, kèm theo hương thơm hoa quế nhẹ nhàng ngọt ngào, những yếu tố kia làm loạn khiến lòng anh đốt lên một ngọn lửa, lấy khí thế lửa cháy lan cả đồng cỏ mà lan tràn xuống dưới.

Lâm Minh Phỉ không mở mắt, trong đầu anh chen chúc đầy những hình ảnh âm thanh, mãnh liệt lại mơ hồ, anh bất an hoạt động cổ một chút, cố gắng kéo ra khoảng cách với Hạ Đồng, sau đó cúc áo ngủ bị bung ra.

"Anh..." Hạ Đồng bỗng nhiên mở miệng, Lâm Minh Phỉ nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt nước miếng của cậu, "ừng ực" một tiếng.

Ngay khi Lâm Minh Phỉ lo lắng có phải bé Omega đã nhận ra được chuyện gì nên kinh hoảng không thì bé Omega nọ lại chân thành tha thiết mà cảm thán một câu: "Dáng người anh thật đẹp á nha."

"... ?"

--------
Tác giả có lời muốn nói: Bé háo sắc? ? ? → →


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net