Chương 28 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Debon, mi mau tỉnh lại đi, bạn nhỏ xinh đẹp nhà mi học thói hư này!

Lâm Minh Phỉ thầm gào thét trong lòng.

Anh không nhịn được mà mở mắt ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào Omega nhỏ đang thẳng thừng thổ lộ trực tiếp trước mặt mình.

Hạ Đồng có vẻ không nghĩ gì nhiều, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào phần dưới cổ áo của Lâm Minh Phỉ. Nếu ánh mắt có tay chân, chắc chắn nó đã kéo áo của Lâm Minh Phỉ xuống vắt lên tay rồi.

Alpha mặc bộ đồ ngủ kiểu cardigan mùa hè, rộng rãi và mỏng nhẹ. Vì vừa lăn lộn một trận trên giường, chiếc áo đã nhăn nheo, cổ áo bị áp lực đến biến dạng, lộ ra phần cổ và xương đòn khỏe khoắn, phía dưới là cơ ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện.

Đôi mắt lấp lánh như ngọc của Omega nhỏ hơi mở to vì phấn khích, đôi má hồng hào.

Em ấy lộ liễu quá rồi!

Lâm Minh Phỉ lùi lại, ngửa ra sau, nâng tay chỉnh lại cổ áo, tai đỏ bừng bừng.

"Nói bậy bạ gì đấy hả." Anh nghiêm mặt giáo huấn bé Omega nhỏ.

"Em không nói bậy, em nói thật mà." Hạ Đồng chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn Lâm Minh Phỉ: "Anh đẹp trai, dáng đẹp, lại rất tốt với em, nhìn thấy anh là em vui lắm."

"Em thường nói những lời này với Alpha khác à?" Lâm Minh Phỉ bị câu nói của cậu nhóc làm cho tim đập loạn, anh nhíu mày.

"Không có đâu nha, đến giờ em chỉ nói với mỗi anh thôi." Hạ Đồng rung đùi đắc ý, vui vẻ duỗi cái cổ, làm mấy hành động nũng nịu như một bé mèo con muốn được ve vuốt.

Nếu là người khác, những lời này chắc chắn sẽ khiến Lâm Minh Phỉ hiểu lầm ý nghĩa, thật sự giống như đang tỏ tình với anh. Nhưng lần này, đối phương lại là Hạ Đồng.

Bé Omega nhỏ này không hiểu sự đời, có lẽ chỉ đơn giản là đang bày tỏ cảm xúc của mình, cái gọi là nhìn thấy anh là vui vẻ, cũng chỉ đơn giản là vui vẻ khi nhìn thấy anh mà thôi.

Em ấy nhìn thấy Thời Nhã bộ không vui à? Nhìn thấy Chu Diễm Quân không vui à? Khi chơi game, bé ngốc này nhìn thấy một cây nấm có hình dáng kỳ lạ cũng có thể vui vẻ cả ngày cơ mà.

Lâm Minh Phỉ thở dài một tiếng, bất lực.

Hạ Đồng ngốc, anh không thể cùng ngốc theo em ấy, dù sao anh cũng là một Alpha trưởng thành và tỉnh táo.

Hạ Đồng vẫn mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh, Lâm Minh Phỉ chợt ôm trán, dùng lòng bàn tay che đi ánh mắt dễ thương đầy sức hút này.

"Em đã tìm thấy Debon rồi thì mau về ngủ đi."

Anh dùng một tay đẩy vai Hạ Đồng, xoay cậu nhóc về hướng ngược lại.

"Nhưng mà..."

Hạ Đồng không cam tâm, lề mề đi vài bước, liên tục ngoái đầu lại: "Anh đã nói em có thể ngủ cùng anh mà..."

Lâm Minh Phỉ: "Hả?"

Anh dừng lại một chút mới nhớ ra, trước đó khi làm thủ tục tại trung tâm hành chính, Hạ Đồng tưởng mình sẽ bị đuổi đi, gào khóc ở căn cứ. Vì muốn dỗ dành Hạ Đồng nên anh mới buột miệng hứa hẹn như vậy.

Sao Hạ Đồng lại coi là thật thế kia?

Bé Omega nhỏ đỏ mặt xoa tay: "Anh ơi, em có thể ngủ cùng anh không? Em thấy áo và chăn của anh thơm cực luôn í..."

Cậu chưa nói hết câu đã bị Lâm Minh Phỉ đẩy ra cửa.

"Không được."

Alpha nghiêm túc chưa từng thấy, giơ ngón tay chỉ hướng, ra lệnh với cậu: "Ngay bây giờ, em về phòng mình ngủ, ngủ ngon."

"Oa!" Hạ Đồng dùng đôi mắt long lanh ánh nước luyến tiếc nhìn Lâm Minh Phỉ, xác nhận đối phương không hề mềm lòng, đành ấm ức rời đi, còn đi đồng tay đồng chân như mất hồn mất vía.

Lâm Minh Phỉ đóng cửa một cái rầm, anh tựa lưng vào cửa, thở dài một hơi, trán đổ mồ hôi từ lúc nào không hay.

Bị động phát tình đôi khi đơn giản như thế đấy, mà cũng mãnh liệt vô cùng...

Cái gì mà mùi thơm dễ chịu... Đứa nhóc này căn bản không hiểu gì cả.

Lâm Minh Phỉ kéo vạt áo, che đi phần đã cộm lên nổi bật rõ ràng, ánh mắt u tối.

Nguy hiểm quá!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net