Chương 3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Hạ Đồng có điện thoại và thẻ ngân hàng của riêng mình, Debon còn hướng dẫn cậu, giúp cậu liên kết với một app thanh toán nhanh.

Sống ở nhà họ Trịnh mười năm, ngoại trừ việc đi khám bệnh, cậu chưa bao giờ được đi ra khỏi cổng khu nhà. Hạ Đồng dạo bước trên con phố sầm uất, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, đều khiến cậu cực kỳ hiếu kì. Trên thực tế, không chỉ mình cậu hiếu kì với thế giới bên ngoài mà ngay cả những người qua đường cũng tò mò và quan tâm tới sự xuất hiện của cậu.

Ban đầu Hạ Đồng cũng không cảm nhận được bản thân đang là tiêu điểm thu hút ánh nhìn cho đến khi cậu mua kem ở bên đường, cô bán hàng thậm chí còn múc thêm cho cậu hai viên kem, sự yêu thích dường như sắp trào ra khỏi mắt.

Hạ Đồng vừa nếm hộp kem ngọt ngào vừa áy náy trong lòng.

"Debon, dì ấy còn không lấy thêm tiền của tôi kìa!"

"Nhưng dì ấy bẹo má cậu đến mức sắp sưng luôn rồi!" Debon nói.

Hạ Đồng được hưởng lợi, cậu cảm thấy như vậy không có gì xấu cả, lại còn rất vui nha.

Cậu đi qua một cửa kính bày bán những sản phẩm điện tử, nhìn thấy trên vài màn hình tinh thể lỏng to đang cùng lúc chiếu quảng cáo của một loại thức uống năng lượng.

Một người đàn ông trẻ tuổi trên người mặc bộ rằn ri trên lưng vác theo súng chạy trong một khu rừng rậm, sau đó dừng lại gương súng "Pằng" một tiếng, bắn trúng con quái vật ở đằng xa vừa mới nhô ra khỏi vùng đất bằng. Quái vật ngã xuống đất, tia nắng ban mai ló dạng. Khung cảnh, nhạc nền đều lột tả được vẻ tráng lệ nguy nga của video quảng cáo thương mại, người đàn ông mở nắp bình nước tăng lực rồi uống một ngụm, quay về phía ống kính nhếch miệng cười.

"Nước uống Động Diệu đặc biệt, Dylan hết lòng đề cử, khiến cho mỗi phát bắn của bạn mạnh hơn, chuẩn xác hơn."

Cái tên Dylan này giả vờ ngầu lòi trông sến súa y chang như Trịnh Lâm Xuyên vậy, Hạ Đồng nuốt nước bọt, nghe bên cạnh có người đang kích động kêu gào.

"D thần đẹp trai vãi ò!!!!!"

"Tôi muốn có bầu luôn rồi nè! Tôi muốn sinh con cho D thần!"

Hai cô gái đang mặc đồng phục váy ngắn, tuổi cũng không lớn lắm, Hạ Đồng ôm Debon nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy thôi mà cũng có thể có bầu được hả?"

Debon: "Đó chỉ là một cách nói quá lên thôi, để hình dung đối phương rất chi là quyến rũ."

Hạ Dồng nghi ngờ nói: "Cậu ta mà quyến rũ hả?"

Cậu nói xong lập tức có hai ánh nhìn sắc lẹm từ bên cạnh liếc qua.

"Không được phép nói xấu D thần."

"D thần chính là người "man" nhất, người đẹp trai nhất trên thế giới này."

Hạ Dồng bị hai người mắng té tát vào mặt, nước bọt bay tứ tung, mắt cậu không mở nổi, không dám nói cũng không dám hỏi gì nữa. Đợi đến khi hai cô gái hừng hực khí thế chiến đấu ban nãy rời đi cậu mới dám đưa tay lau mặt.

"Hung dữ quá à..." Cậu đáng thương nói tiếp: "Tôi rõ là chưa nói cái gì mà..."

"Fan của Dylan là như vậy đấy, cậu quen là được."

Hạ Đồng nghe thấy giọng nói kia, quay qua nhìn.

Người đang nói chuyện là một cô nàng độ 19- 20 tuổi, trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ công sở chỉn chu. Cô ghì chặt chiếc túi sách trên vai mình, bất ngờ cảm thán: "Hai năm rồi, chắc là sẽ chẳng còn ai nhớ đến Zero năm ấy nữa!"

Hạ Đồng: "Zero á?"

"Ừm! Thần súng Zero." Cô gái cười cười: "Năm ấy Polaris đi dò bản đồ Bạch Tuyết địa cung, trong lúc tiến vào giai đoạn cuồng bạo thứ 5 thì Smilodon dẫn một đội mười người đến cướp boss, giá trị thù hận loạn quá, Tanker gánh không nổi, bốn người của Polaris đều bị boss hành ra bã chỉ còn lại mình Zero ở phía xa là còn có trạng thái khá ổn."

Hạ Đồng tuy rằng không hiểu rõ lắm nhưng từ những lời này, cậu vẫn có thể cảm nhận được tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào.

"Sau đó thì sao?" Cậu không kìm lòng được mà hỏi tiếp.

"Sau đó hả, Smilodon toàn quân bị diệt cậu có tin được không?" Cô gái nhún vai, khẽ cười.

"Bị một mình Zero giết chết luôn hả?" Hạ Đồng ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Ừ, lén lút đến gần, đến gần một người giết một người, ác muốn chết. Tiếc là khi ấy vừa giết xong Smilodon thì máy chủ phải cập nhật nên mọi người đều bị đá khỏi game, boss cũng chưa đánh xong..." Cô gái có chút tiếc nuối: "Bây giờ Zero đã lui về ở ẩn rồi, fan Z năm ấy cũng đều đã đi làm cả, thời gian trôi qua nhanh thật ha."

"Zero siêu đến thế ạ?" Hạ Đồng hỏi.

Cô gái phì cười.

"Fan mới có khi không còn nhớ nữa nhưng người trong giới không ai là không biết Zero Lâm Minh Phỉ, cố ý không nhắc tới chỉ là vì kiêng nể mà thôi."

Hạ Đồng như có suy nghĩ gì đó.

"Em cũng muốn chơi " Vương Lăng", chị ơi, chị có biết chỗ nào có thể chơi game này không ạ?"

"Quán Cyber Game nào cũng chơi được cả." Cô gái chỉ về phía đối diện: "Tiệm Cyber Game Tinh Không kia tuần nào cũng tổ chức cuộc thi đấu PVP, nhưng mà hình như cậu là Omega nhỉ?"

"Đúng vậy." Hạ Đồng gật đầu.

"Nếu như là Omega... vậy cậu đến tiệm Cyber Game Tam Lộc kia đi." Cô gái nói: "Chị phải đi làm rồi không tám với cậu nữa."

Hạ Đồng đi bộ mệt rồi, thế là chọn Tinh Không luôn. Tinh Không là một tiệm net kết hợp với quán cafe, trang trí lung linh, thiết bị đầy đủ. Hạ Đồng vừa bước vào đã nhìn thấy vài phân khu game khác nhau. Trong đó khu của "Vương Lăng" có diện tích lớn nhất. Hàng loạt cái kén chuyển đổi màu đỏ - đen xếp hàng chỉnh tề, tỉ lệ người đến chơi là cực kì cao, ở không xa là khu vực quan sát thi đấu, quy mô cũng sánh ngang một rạp chiếu phim lớn. Bên trong có không ít người, có người ngồi nghiêm túc trước màn hình còn có người vung vẩy cánh tay, miệng gào thét thật to, cho dù có một tầng kính cách âm dày cộp vẫn có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt sôi động đó.

Ông chủ quán ngồi trước bàn thu ngân đang xem livestream, không ngẩng đầu mà khua tay múa chân: "Muốn lên mạng thì đi sang máy tự động bên kia thao tác, sửa máy hay đặt đồ ăn gì thì tìm tôi."

Hạ Đồng theo biển hướng dẫn, cậu đi đến trước máy tự động.

"Cái này thì dùng kiểu gì ạ?" Cậu nhìn trái ngó phải, nhìn đống nút bấm phức tạp đó mà hoa cả mắt.

Lúc ấy có một người đi qua đây, trông rất lưu manh, anh ta hơi tựa vào bên cạnh máy tự động.

"Cậu bạn nhỏ lần đầu tiên đến Cyber cafe à? Cái này cần phải quẹt chứng minh thư mới được."

"Thì ra là vậy!" Hạ Đồng tỉnh ngộ, cậu móc chứng minh thư ra sau đó khiêm tốn hỏi: "Quét thế nào vậy?"

"Đưa cho tôi, tôi dạy cậu quẹt." Đối phương cầm chứng minh thư từ trong tay cậu, ánh mắt lướt qua phần giới tính thứ hai. 

"Omega?" Anh ta nhướng mày một cái, cánh tay âm thầm vuốt sống lưng của Hạ Đồng. "Tôi nhớ ra rồi, cái máy tự động này hỏng rồi, không nhả thẻ đăng nhập. Thế này đi, ở chỗ tôi còn dư thẻ đăng nhập, cậu đi theo tôi, tôi cho cậu một tấm..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net