Chương 35 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước khi vào trận em đã nghĩ thông chuyện này rồi, không nhất thiết phải gây nhiều sát thương nhưng nhất định phải sống lâu một chút, cho nên em chọn một skill giữ mạng, là skill Nam Quốc Môn Pháp í, em thấy hình như không có ai dùng skill này hết!"

"Vớ vẩn, thời gian hồi chiêu cơ bản là năm phút, đến khi em hẻo rồi cũng chưa chắc dùng được skill này lần hai."

"Nhưng nó có thể làm cho người sắp hẻo vô địch trong một giây và lập tức hồi máu mà, em thấy khá hữu ích nên mới chọn."

"Hèn chi em rơi từ trên cây xuống mà không chết, lúc đó bọn anh cứ tưởng em hẻo rồi cơ. Sau đó mới phát hiện tên em chưa xám đi. Nhưng mà làm sao em phát hiện ra được vị trí của Kim Cương đấy?"

"Đường ngắm của anh ta rất rõ ràng mà ạ? Em cứ đi theo đường ngắm là tìm được anh ta thôi! Lúc đó anh ta tưởng em chết rồi, hai anh lại là cận chiến nên chắc chắn không chạm được vào người anh ta, anh ra không thay đổi vị trí ẩn nấp luôn mà."

Vào giờ ăn trưa, Hạ Đồng, Chu Diễm Quân và Bạc Dữ cùng nhau offline, đi ăn trưa tại nhà ăn, trong lúc ăn vẫn không ngừng bàn luận lại trận đấu vừa rồi, không ai có thể chen vào nổi.

Hà Du Tiến, Lâm Minh Phỉ và Thời Nhã lập tức cảm thấy bữa ăn này thật là vô vị, như thể ba người bọn họ lười biếng kiểu gì ấy.

Thời Nhã cười cười, gõ ngón tay lên bàn: "Tốt ha, ba đứa lén lút vào đấu trường đúng không? Bây giờ giỏi lắm rồi nhỉ, còn dám đánh đội hình sát thương, không cần tình thương của ba nữa rồi ha."

Bạc Dữ và Chu Diễm Quân thực sự cảm nhận được sự phẫn nộ của "hỗ trợ" nhà mình', cả hai co đầu rụt cổ lại, im thin thít như chim cút.

Chỉ có Hạ Đồng ngậm đũa, rướn đến gần Thời Nhã, ngước khuôn mặt ngốc nghếch lên cười cười: "Timer ơi, bọn em chỉ đánh hai trận thôi, chỉ hai trận thôi à, còn thua một trận nữa í!"

"Em đi lêu lổng với hai đứa nó làm gì hả?" Thời Nhã nhìn thấy Hạ Đồng là dịu mặt ngay, giơ xoa đầu em, giọng nói cũng chân thành hơn: "Đánh PVP thì phải theo quy củ của PVP, đâu có tùy tiện như vậy được? Còn đánh đội sát thương, thua là đúng rồi."

"Nhưng bọn em còn thắng một trận nữa mà!"

Hạ Đồng ưỡn cổ, cố cãi lý: "Bọn em còn đánh bại cả đại tinh tinh của KUQ, đúng không anh Béo!"

"Đúng, đúng! Tuyệt lắm, còn sướng hơn cả hết táo bón luôn á!"

Nhắc đến chuyện này là Chu Diễm Quân lại phấn chấn hớn hở, không nhịn được mà vỗ bàn: "Sướng đến nỗi hôm nay em có thể ăn thêm hai bát cơm nữa luôn!"

"Thôi đi ông tướng, nói cứ như thể ngày nào em cũng ăn ít đi một miếng vậy." Thời Nhã cạn lời với tên này.

"Nhưng thật sự hôm nay cơm trưa ngon quá luôn á!"

Chu Diễm Quân "sì sụp" ăn một hơi rồi liếm cái mép bóng nhẫy, chân thành cảm thán: "Tiết vịt nè, miến bò dầu nè, quá tuyệt luôn! Mua ở quán nào thế anh?"

"Cậu không biết căn cứ của chúng ta mới mời một cô giúp việc về à?" Hà Du Tiến chỉ về phía bếp, trong bếp có một người phụ nữ mặc tạp dề đang dọn dẹp, nghe vậy bèn ló đầu ra, cô mỉm cười dịu dàng.

"Chào các con nhé, cô họ Tống, hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc ở đây." Bà xoa tay, hơi ngượng ngùng giới thiệu.

"Chào cô Tống~~~" Hạ Đồng lập tức cười toe toét, kéo dài giọng chào to.

"Chào con! Chào con!" Không ai có thể thoát khỏi tuyệt chiêu đáng yêu của Hạ Tiểu Đồng, cô Tống cũng nở nụ cười từ ái, đầy ánh sáng mẹ hiền: "Hôm nay các con ăn có quen không? Hương vị thế nào?"

"Hehe, con thích lắm luôn í!" Hạ Đồng gật đầu như gà mổ thóc.

Cô Tống: "Có món nào thích ăn thì cứ nói với cô nhé, cô làm cho! Món nào cô không biết làm thì sẽ lên mạng học về làm cho mấy đứa!"

Chu Diễm Quân lập tức đứng dậy, hai tay thẳng tắp, đặt song song, khép hờ hai bên đùi, cúi người chín mươi độ: "Ngon! Ngon hơn tất cả đồ ăn bên ngoài mà con từng ăn luôn! Cảm ơn cô! Cô ơi, con yêu cô!"

Hai người này một người đáng yêu, một người dẻo miệng, làm cô Tống vui như hoa nở, lại rót cho mỗi người một ly nước cam tươi.

Thời Nhã khinh khỉnh: "Người ta nói chuyện với Hạ Đồng, em chen vào làm gì hả?"

Chu Diễm Quân mặt dày: "Hạ Đồng thích ăn món gì thì em cũng ăn được món đó mà!"

"Đúng là heo mập mà." Lâm Minh Phỉ không ngẩng đầu lên, chỉ giơ ngón tay cái.

Bạc Dữ ngồi sát lại gần Hà Du Tiến, khẽ hỏi: "Đội chúng ta thực sự đã có thể mời cô giúp việc rồi à anh? Tiền đâu ra vậy?"

Hà Du Tiến chậm rãi khuấy bát canh xương: "Nhờ có Zero, tinh thần hi sinh quên mình của cậu ta đã mang lại phúc lợi to lớn cho đội chúng ta đấy."

Bạc Dữ im lặng vài giây, đồng tử giãn rộng: "Đội trưởng, anh vay nặng lãi à?"

Chu Diễm Quân nghe vậy quay đầu lại: "Hay là anh đi bán thân?"

Lâm Minh Phỉ suýt bị sặc cà phê: "Khụ khụ khụ..."

Hà Du Tiến: "Ha ha ha! Đúng, đúng! Cậu ta đi bán thân đấy, bán cho một phú bà Omega giàu sụ!"

Hạ Đồng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Phỉ, suy nghĩ vẫn còn dừng ở chữ "bán thân", nghiêm túc hỏi: "Bán thân kiếm được nhiều tiền lắm ạ?"

Lâm Minh Phỉ hoàn toàn không muốn bàn về vấn đề ngớ ngẩn này, mặt anh đầy vẻ chán ghét: "Kiếm được cái búa, ăn cơm đi."

Hạ Đồng vừa đồng cảm vừa kiên quyết, sáp lại gần anh, quyết hỏi cho được: "Bán ở đâu vậy ạ?"

Lâm Minh Phỉ: "?"

Hạ Đồng: "Em đi bán với anh!"

Lâm Minh Phỉ: "..."

Trong căn cứ im lặng vài giây, sau đó mọi người cùng cười phá lên, Chu Diễm Quân là người cười lớn nhất.

Hạ Đồng không hiểu, vẫn ngơ ngác, giọng điệu đầy nghĩa khí, bày tỏ sự bất bình thay cho Lâm Minh Phỉ: "Các anh cười cái gì đấy? Tiền là để mọi người cùng dùng mà, đúng không? Sao lại để Zero đi bán thân một mình? Chi bằng mọi người cùng đi bán cả luôn đi chớ!"

Tiếng cười trong câu lạc bộ lập tức im bặt.

Một lúc sau, Chu Diễm Quân khẽ thở dài: "Thôi, em không tham gia đâu, mọi người đi mà bán."

"Đúng vậy, cũng đâu phải tính theo cân, chú có muốn bán cũng phải có người mua chứ." Lâm Minh Phỉ lạnh lùng cười cười, vẻ mặt đầy châm chọc.

Đúng là "hại người một nghìn, tự hại mình tám trăm", Hà Du Tiến phẩy tay, vẻ mặt cứng đờ: "Chúng ta bỏ qua chủ đề này đi."

Hạ Đồng càng thêm ngơ ngác, cho đến khi Thời Nhã cúi xuống, thì thầm vào tai em vài câu, khuôn mặt nhỏ bé của Omega lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như muốn nhỏ ra máu.

"Ơ, em... em ăn no rồi." Em dọn dẹp bát đũa, đứng lên, muốn rời khỏi bàn ngay lập tức.

"Em mới ăn được bao nhiêu đâu mà bảo no?"

Hà Du Tiến ngẩng đầu nhìn sang, nhíu mày: "Đừng có nói với anh là em đang giảm cân đấy nhé!"

"Không, em thực sự no rồi mà." Hạ Đồng đáp.

Lâm Minh Phỉ liếc nhìn em, gần như khắc hai chữ "không tin" lên mặt, không chấp nhận lời bào chữa, vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh: "Ngồi xuống ăn thêm, quên chủ đề vừa rồi đi."

Hạ Đồng vội vàng nói: "Nhưng em không ăn nổi nữa thật đó!"

Em sợ Lâm Minh Phỉ không tin, thế là ưỡn cái bụng nhỏ đến trước mặt Lâm Minh Phỉ, rất chi là chân thành: "Bụng em căng lên rồi đây này! Không tin anh nhìn xem!"

Lâm Minh Phỉ: "..."

Anh nhìn sang, ánh mắt lướt qua cơ thể của Omega nhỏ bé.

Hạ Đồng mặc một chiếc áo thun in hình hoạt hình và một chiếc quần dài mặc ở nhà, cả cơ thể toát lên vẻ đáng yêu, mềm mại. Vòng eo thon gọn em làm chiếc áo thun trở nên càng thêm rộng rãi và thoải mái, hoàn toàn không nhìn thấy bụng có to ra hay không.

"Anh thấy không to." Lâm Minh Phỉ thành thật nói.

Hạ Đồng không phục, cố gắng ưỡn bụng, rồi bất ngờ nắm lấy tay Lâm Minh Phỉ, áp lòng bàn tay của Alpha sát vào bụng mình: "Anh sờ thử mà xem, rõ ràng là to ra đó, rất to luôn!"

Nửa người Lâm Minh Phỉ cứng đờ.

Dưới lòng bàn tay, cảm giác mềm mại và phẳng lì, áo không quá dày, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Omega nhỏ bé truyền qua lớp vải, như dòng nước ấm của suối nước nóng êm dịu.

Đây là một cơ thể tuyệt đẹp. Đẹp đến mức... khiến người ta muốn chiếm hữu.

Yết hầu Lâm Minh Phỉ khẽ động, những đường nét vừa căng thẳng mà lại vừa quyến rũ, nhưng anh không nói gì cả.

Lúc này, Chu Diễm Quân bên cạnh như một kẻ ngốc, rút vài tờ giấy lau tay sạch sẽ rồi nói: "Anh cũng muốn sờ! Để anh sờ thử xem nào!"

Nhưng cậu ta vừa giơ tay lên thì lập tức chạm phải ánh nhìn sắc bén của Lâm Minh Phỉ, ánh mắt lạnh lẽo như có thể giết người ngay lập tức.

Rõ ràng là Lâm Minh Phỉ còn chưa nói gì, nhưng khí thế "không thoải mái" từ khắp cơ thể anh, mang theo cảm giác uy hiếp mạnh mẽ nặng nề áp bức người khác.

Nụ cười của Chu Diễm Quân dần biến mất, cậu ta đứng đó vẫy vẫy bàn tay mập mạp bóng nhẫy, rồi tiếc nuối mà ngồi xuống.

"Chú không tin tưởng anh à?" Giọng Lâm Minh Phỉ vô cùng điềm tĩnh.

"Làm gì có!"

Chu Diễm Quân xua tay cười gượng: "Đội trưởng đã sờ thì chắc thế rồi, OK rồi!"

"Vậy em có thể đi được chưa?" Hạ Đồng nói nhỏ.

"Đi đi, ngủ trưa đi." Lâm Minh Phỉ nói.

"Dạ!"

Hạ Đồng nhanh chân chạy lên lầu.

"Người ta cho ông sờ là ông sờ luôn nhỉ, đúng là không từ chối ai ha."

Hà Du Tiến ở bên cạnh trợn to mắt: "Bé nó trẻ người non dạ không hiểu gì còn có thể bỏ qua, ông cũng giả vờ không hiểu à? Ai không biết còn tưởng ông làm người ta có thai, đang sờ xem thai động đậy thế nào đấy."

"Tôi dùng tay, còn cách một lớp áo, ông có nghĩ tôi thần thông quảng đại quá rồi không vậy?" Lâm Minh Phỉ lười biếng nhắm mắt lại.

"Ông cũng thật là!" Hà Du Tiến run run ngón trỏ và ngón giữa, chỉ vào Lâm Minh Phỉ: "Đồ súc sinh già!"

"Nếu ảnh mà có khả năng đó thì đã không cần đi đánh chuyên nghiệp làm gì, sớm đã đi làm ông bụt ban con rồi." Thời Nhã đứng bên cạnh châm chọc.

"Nói thật với mọi người, vài ngày nữa khi mọi thứ đi vào ổn định anh sẽ sang liên minh để đăng ký lại thông tin tuyển thủ cho đội mình. Dù liên minh không có quy định cấm Omega tham gia thi đấu nhưng chắc chắn sẽ có người bàn tán. Trong thời kỳ nhạy cảm này, tất cả phải thu mình lại, không được gây rắc rối! Cũng không được nói những lời tục tĩu, không chửi bậy, phải tạo ra một môi trường trong sạch và hòa hợp cho đồng đội nhỏ bé đáng yêu của chúng ta!"

Lâm Minh Phỉ gật đầu: "Đồng ý."

"Đồng ý cái gì hả?" Hà Du Tiến chỉ tay vào anh: "Ông là người đầu tiên phải chú ý lời nói và hành động đấy!"

Chu Diễm Quân xem trò vui không thấy chán: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Hà Du Tiến xoay ngón giữa: "Cậu cũng không ngoại lệ, cậu là người thứ hai!"

Chu Diễm Quân: "..."

Thời Nhã cười cười: "Ha ha."

Cậu ta lịch sự lau khóe miệng bằng giấy ăn rồi đột nhiên nghiêm túc: "Em thấy Hạ Đồng ăn quá ít, em ấy bé người, lại nhẹ cân, trong một đấu trường toàn là Alpha thì thực sự rất thiệt thòi."

"Đúng, đúng vậy!"

Chu Diễm Quân như nhớ ra gì đó, gật gật đầu: "Anh có tin được không, em ấy thật sự bị tiếng gầm của thú hoang hất văng ra khỏi bản đồ luôn đó! Lúc ẻm nói với em, ẻm chỉ có 52 cân, em sốc ngang luôn!"

Bạc Dữ: "... Em ấy chỉ nặng bằng một nửa ông thôi á?"

Chu Diễm Quân: "Chính xác rồi đó ông bạn! Tui cảm giác chỉ cần bóp nhẹ cái là cánh tay của ẻm có thể gãy lìa luôn á."

Bạc Dữ: "Chẳng phải đội mình có yêu cầu tập luyện hằng ngày à? Sao không dẫn Hạ Đồng đi tập cùng? Tui có thể dạy em ấy nâng tạ."

Chu Diễm Quân: "Ông muốn biến cậu ấy thành một Omega cơ bắp như King Kong Barbie (tiên nữ cử tạ) à? Ôi chao, nghĩ đến cảnh đó cũng hơi kích thích..."

Thời Nhã: "Anh đang nói về vấn đề dinh dưỡng, mấy chú lại đi xa quá rồi."

Lâm Minh Phỉ ngả người về phía sau, tựa vào lưng ghế, khoanh tay lại, hồi tưởng về sở thích ăn uống của Hạ Đồng lúc nãy.

Bông cải trong nồi kho, trứng cút và măng tây trong canh thập cẩm, nhiều protein và rau, ít dầu và thịt.

Đây có lẽ là thói quen ăn uống mà em ấy đã phải duy trì từ môi trường sống trước đây để giữ được vẻ ngoài xinh đẹp tinh tế. Lâm Minh Phỉ vẫn nhớ cái ngày Chu Diễm Quân cho Hạ Đồng ăn khoai tây chiên, Omega nhỏ ăn rất vui vẻ, như thể đang thưởng thức một món ăn ngon hiếm thấy, chứng tỏ Hạ Đồng không phải không thích ăn những món ăn ngon.

Lâm Minh Phỉ có hơi đau lòng, anh nghĩ để Hạ Đồng có thể trở thành một Omega bình thường với những trải nghiệm cuộc sống phong phú, ắt sẽ còn cả một chặng đường dài phải đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net