Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Đồng cũng không biết trước khi em đến đã có chuyện gì đã xảy ra trong đoàn đội ba người này. Em còn vui vẻ chào hỏi Hoa Phi Hoa rồi mới rời đi.

Ba người tổ đội lại lần nữa, Hạ Đồng nói: "Em chưa bao giờ chơi 3V3! Em thực sự có thể chơi được ạ?"

Chu Diễm Quân mặt không đỏ tim không đập lừa em: "Đương nhiên là được rồi, hai cận chiến, một tầm xa, đội hình vàng đó! Trăm trận trăm thắng!"

Bạc Dữ: "... Ừ."

Hạ Đồng chưa từng trải nghiệm 3V3, vẫn còn niềm tin cơ bản vào Chu Diễm Quân, không hề nghi ngờ, sau đó ba người cùng vào xếp trận.

Sau khi vào trận, Hạ Đồng mới thấy được cái gọi là sự tàn khốc thực sự của đấu trường.

Em nhìn qua thanh máu, tất cả mọi người trên sân đều có thanh máu nhiều hơn em một chữ số, không khỏi buồn bực nói: "Anh Béo, Tiểu Bạc, hình như em là người dễ chết nhất trên sân đó!"

Chu Diễm Quân: "Tự tin lên, bỏ từ 'hình như' đi."

Hạ Đồng trợn tròn mắt: "Vậy bọn họ sẽ không cùng nhau đuổi theo đánh em đó chứ?"

Bạc Dữ: "... Chắc chắn bọn họ sẽ đuổi theo đánh em."

Hạ Đồng: "???"

Nhờ vào cấp bậc của Chu Diễm Quân và Bạc Dữ, ngoài Hạ Đồng ra, tất cả những người trên sân đều là đại danh nổi tiếng trong PVP.

Ba người bên kia nhìn qua đội hình như đồ ăn vặt này của bọn họ, lập tức lập ra kế hoạch chiến lược chính xác —- nhắm vào Hạ Đồng giống như nhắm vào hỗ trợ.

Thế là trước khi Hạ Đồng kịp phản ứng, thời gian đếm ngược đã kết thúc, trận doanh hai bên mở ra, ba người đối diện lao đến như chó điên.

"Hạ Tiểu Đồng, nhóc cố gắng cầm cự thêm vài giây nữa! Nếu có thể sống sót, nhóc chính là pháp sư mạnh nhất!" Chu Diễm Quân đồ chóa không có lương tâm kia đã leo lên thần thú lao ra ngoài, tiếng thét gào vẫn quanh quẩn tại chỗ.

Hạ Đồng trợn tròn mắt, bởi vì em thấy hai kỵ sĩ phía đối diện đã lao đến trước mặt mình nhanh như chớp.

"Aaaaa mẹ ơi!!" Tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa của bé pháp sư vang lên khắp bản đồ, em cố gắng chạy như điên nhưng lại bị luồng khí mạnh mẽ thổi bay lên, "Phịch" một tiếng, rơi xuống đất, em lắc đầu cho tỉnh táo khỏi cơn choáng, cố gắng bò dậy chạy vài bước, nhưng lại vô tình đạp phải móng sắt!

Một giây sau, Hạ Tiểu Đồng chết tức tưởi.

Tinh linh bên kia còn đang rảnh hai tay, di chuyển khá linh hoạt sắc bén, Bạc Dữ và Chu Diễm Quân đuổi theo đánh một lúc lâu mới hạ được, nhưng khi bọn họ quay đầu lại đối diện với hai sát thương còn đầy máu để đánh 2V2, tình hình không mấy khả quan.

Cuối cùng cả ba đều nằm dưới móng sắt của kỵ sĩ đội địch, nằm ngang nhìn trời cho đến khi hệ thống truyền tống bọn họ ra ngoài.

Trận này thua là chuyện nằm trong dự kiến, vừa rời khỏi bản đồ đấu trường, Hạ Đồng đã bi phẫn tóm chặt lấy tay Chu Diễm Quân lắc mạnh: "Anh Béo, anh lừa em, anh lừa em!"

"Anh lừa nhóc cái gì chớ!" Chu Diễm Quân nhe răng trợn mắt nói.

"Anh lừa em, anh nói chúng ta là đội hình vàng!"

Hạ Đồng dù có ngốc thì sau trận đấu này cũng đã hiểu rõ đấu trường là gì: "Các anh nên mang theo một người chữa trị! Chữa trị ít nhất cũng có thể chống đỡ được một chút, cái gì nhỉ, hồi máu... hồi máu——"

Bạc Dữ: "Hồi máu liên tục."

Hạ Đồng: "Đúng! Hồi máu liên tục!"

"Mang theo chữa trị có ích gì? Người kém thì vẫn thua thôi, chỉ khác biệt giữa thua trong ba phút hay ba mươi phút."

Chu Diễm Quân ngụy biện: "Nếu nhóc thực sự trâu bò, thì giống như bọn anh, lúc bắt đầu trận đấu, tránh né kỹ năng bùng nổ của đối phương, sau đó phối hợp cùng bọn anh giết chữa trị của đối phương, sau đó chúng ta ba đánh hai, không phải thế là thắng rồi sao!"

Hạ Đồng: "?!"

Bé pháp sư vậy mà lại thực sự nhéo cằm suy nghĩ nghiêm túc về khả năng thực hiện phương án này: "Nghe anh nói cũng hơi có lý..."

Bạc Dữ đứng bên cạnh ôm trán, có hơi không thể nghe nổi nữa.

"Ê."

Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc vào eo Chu Diễm Quân, nhỏ giọng nói: "Hơi quá đáng rồi đấy? Bộ trang bị của em ấy chưa được tinh luyện, không có chút giá trị phòng thủ và tăng cường sinh mệnh nào, sao mà né kỹ năng bùng nổ của đối phương được? Kỵ sĩ mở đầu bằng thú gầm cũng đủ làm em ấy nghẻo rồi."

"Cho nên đây là cơ hội tuyệt vời để luyện tập ý thức và di chuyển đó! Tinh luyện trang bị thì đợi đến khi liên minh mở hoạt động chuẩn bị chiến đấu, còn nhiều thời gian mà. Ông nghĩ đi, nếu em ấy có thể sống sót trong đấu trường với chế độ máu giấy này, vậy thì sau khi tinh luyện trang bị chẳng phải sẽ trở thành dầu cao Vạn Kim (đa năng) trên đấu trường sao?"

Chu Diễm Quân kéo Bạc Dữ quay lưng lại, nói nhỏ: "Tiểu Bạc, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến giải đấu, không thúc đẩy một chút thì chúng ta lên sân bốn kéo một thua là cái chắc."

"Nhưng——"

"Tui cảm thấy Hạ Đồng không giống người chơi Alpha khác."

Chu Diễm Quân nói: "Tuy rằng tui cũng không nói ra được khác nhau chỗ nào, nhưng phương pháp huấn luyện thông thường của chúng ta có lẽ không phù hợp."

Bạc Dữ muốn nói lại thôi.

"Dù sao cũng chỉ là chịu đòn rồi liên tục thua thôi mà, ai mà chưa từng như vậy chứ?"

Chu Diễm Quân nói: "Người chịu đòn nhiều nhất mới có thể trở thành tuyển thủ mạnh nhất!"

Cậu ta còn chưa dứt lời, vạt áo sau lưng bị người ta giật giật.

"Anh Béo."

Hạ Đồng cắn ngón tay: "Anh nói cho em nghe kỹ năng của kỵ sĩ đi, nếu không em cũng không biết phải né thế nào."

"Okay, không thành vấn đề."

Chu Diễm Quân cười tủm tủm, thấy trên mặt Bạc Dữ vẫn còn viết đầy hai chữ “lo lắng”, không khỏi đĩnh đạc nói to: "Ông nhìn thái độ tích cực của Hạ Đồng đi, đừng cản trở bước tiến của người ta nữa!"

Bạc Dữ bất đắc dĩ nhìn pháp sư nhỏ đang khát khao tri thức kia, đành phải từ bỏ.

"Thông thường kỵ sĩ sẽ mở đầu bằng thú gầm, thú gầm là kỹ năng đếm ngược, có thể phóng liên tục, lần trước nhóc bị thú gầm thổi bay đó. Thú gầm mang theo sát thương vật lý và hiệu ứng bất lợi là làm choáng, cho nên tụi anh thường dùng chuỗi kỹ năng sát thương như vậy để mở màn, phối hợp với kỹ năng khống chế của chiến binh để hoàn thành tiêu diệt một mạng..."

Chu Diễm Quân hắng giọng bắt đầu mở một buổi giảng bài nhỏ, dù thường ngày thoạt nhìn cậu ta không quá đứng đắn, thả rắm hàng ngày, nhưng khi nói về chức nghiệp của mình lại luyên thuyên không dứt, thuộc như lòng bàn tay, mỗi loại kỹ năng có tác dụng thế nào, có hiệu quả gì cũng đều giải thích tường tận cho Hạ Đồng nghe.

Hạ Đồng chăm chú lắng nghe, đồng thời click mở giao diện kỹ năng đối chiếu xem.

Đầu óc em xoay chuyển thật nhanh, theo từng lời miêu tả của Chu Diễm Quân, ban đầu em giống như đứng trong một ngọn núi sương mù che mắt, bây giờ sương mù đang dần dần tan đi, em nhìn thấy một con đường nhỏ rời khỏi núi.

"Các chiến thuật phổ biến là như vậy, nói tóm lại, có khống chế thì dùng kỹ năng giải trừ, có bùng nổ thì mở kỹ năng giảm sát thương, phải học được cách dự đoán hành động của đối phương."

Chu Diễm Quân nói: "Anh nói một hơi nhiều như vậy, nhóc có hiểu không?"

"Dạ..."

Hạ Đồng giống như suy tư, em gật đầu: "Vậy anh nghĩ em có thể né được những kỹ năng này không?"

"Sao mà né được? Nhóc nghĩ nhiều quá rồi."

Chu Diễm Quân nói: "Chỉ riêng kỹ năng thú gầm này thôi, phạm vi phóng thích đã lớn như vậy rồi! Trừ khi nhóc nhảy ra khỏi bản đồ đấu trường mới né được, cho nên trước tiên chỉ có thể mở lá chắn giảm sát thương để chống đỡ, Omega như nhóc ấy à, bị thú gầm thổi một phát là bay, lúc rơi xuống không chú ý thì sẽ chịu thêm sát thương lần hai nữa."

"Em hiểu rồi."

Hạ Đồng gật đầu: "Anh xếp trận đi, chúng ta thử lại."

Lý thuyết rất đầy đủ, thực tế không biết sẽ thành cái dạng gì, Bạc Dữ không nói gì, ở một bên khẽ thở dài, yên lặng chuẩn bị tâm lý cho thất bại ở trận tiếp theo.

Đoàn đội sát thương của ba người nhanh chóng xếp hàng vào trận.

Khi danh sách người chơi bên đội đối thủ tải xong, hàng chữ KUQ_KKong hiện lên đập vào mắt.

Ba người trong đội đồng loạt run một cái, lùi lại thủ thế.

Hạ Đồng: "Đại Tinh Tinh!!"

Chu Diễm Quân: "Oắt đờ phắc?"

Bạc Dữ: "...Xong rồi."

Nhân lúc chuẩn bị, Chu Diễm Quân giận dữ đến mức giậm chân: "Má ló, thế đóe nào lại gặp tên chó đẻ này thế này! Chẳng lẽ vì tui không xem lịch hoàng đạo hay không rửa mặt trước khi xếp trận hay sao mà để giờ phải đâm đầu vào cức—"

Bạc Dữ: "Khụ khụ khụ khụ!!" Cậu điên cuồng ho khan, vừa liếc mắt nhìn qua Hạ Đồng ra hiệu, nhắc nhở Chu Diễm Quân chú ý.

Chu Diễm Quân nghẹn nửa ngày, hít sâu mấy cái mới khó khăn chuyển lời mắng chửi phía sau thành mấy chữ: "Đúng là gặp quỷ!"

Sắc mặt Hạ Đồng cũng rất khó coi, hàng mày nhỏ nhíu chặt: "Em mới bắt đầu đánh đấu trường, vì sao lại đụng phải tên Đại Tinh Tinh này vậy!"

Lời này khiến Bạc Dữ và Chu Diễm Quân cùng sững sờ.

Hệ thống vì đảm bảo trải nghiệm cân bằng của người chơi, sẽ sử dụng thuật toán để ghép cặp đối thủ có trình độ tương đương, để tránh cho một số người chơi cao thủ sinh ra nhàm chán vì cách biệt quá xa, và tránh cho người chơi mới vừa vào sân đã bị ngược thê thảm mà sợ hãi PVP.

Hạng của tuyển thủ chuyên nghiệp đều dựa trên chín bậc cơ bản, tham gia cạnh tranh trong bảng xếp hạng quốc gia.

Hạng của Bạc Dữ và Chu Diễm Quân chỉ đủ đạt mức cao nhất của người chơi bình thường, Hạ Đồng vẫn đang ở hạng rank thấp nhất, cho dù trung hòa với bọn họ một chút cũng không nên gặp phải tên Kim Cương này.

"Đậu má... Cậu ta phải có thành tích rác đến đâu mới gặp được chúng ta nhỉ." Chu Diễm Quân nghiến răng, lạnh lùng nở nụ cười.

"Ông không cần chửi vậy đâu..." Bạc Dữ sâu xa tỏ ý: "Bên ta cũng cảm thấy bị xúc phạm."

"Không vui chút nào..." Hạ Đồng nhỏ giọng: "Vừa nghĩ đến việc bị anh ta đánh…"

"Đừng sợ, Tiểu Bạc, trận này chúng ta nên chơi vai trò hỗ trợ, bảo vệ bé lùn đi." Chu Diễm Quân nói.

Bạc Dữ: "Ừ."

Hạ Đồng nghe vậy thì dậm chân một cái: "Ui chao. các anh bảo vệ em làm gì chứ, em không phải hỗ trợ, bảo vệ em cũng vô ích! Nên đánh như thế nào thì đánh như thế đó, bị đánh thì bị đánh, thua anh ta còn bực mình hơn!"

Chu Diễm Quân: "Vậy là nhóc thừa nhận nhóc là bé lùn rồi."

Hạ Đồng: "..."

Kỵ sĩ béo gợi đòn này cùng Bạc Dữ lao nhanh như chớp ra ngoài, cùng lúc đó, ba người đối diện cũng hùng hổ lao đến.

Vòng tròn của giới eSports thực ra rất nhỏ, ngày đó Kim Cương tự ý xúi giục Smilodon đi cướp quái. Không chỉ không cướp được quái, mà cả đoàn đội còn bị tiêu diệt hoàn toàn, kết quả thật là không thể nhìn nổi, chuyện này nhanh chóng lan truyền trong vòng của bọn họ.

Smilodon đang nổi tiếng, chuyện này đối với bọn họ ngoài việc tự làm bực mình thì không có tổn thất gì khác, Kim Cương thì khác, sẽ bị nhiều người chỉ trích sau lưng.

Triệu Tín của KUQ vừa giúp gã xử lý vụ việc bị khóa tài khoản vì quấy rối NPC xong vẫn còn đang tức giận, giờ lại thêm chuyện khó chịu này, thế là lập tức quyết định trừ tiền thưởng của Kim Cương, thông báo phê bình trước câu lạc bộ.

Lần này Kim Cương hoàn toàn mất mặt, không ai muốn nói chuyện với gã, cũng không ai muốn đánh xếp hạng hàng ngày cùng gã.

Kim Cương tất nhiên không thấy mình sai, trong lòng gã thầm mắng Smilodon là một đám vô dụng, không chỉ tự làm mất mặt mà còn mang tai họa đến cho mình, đồng thời cũng thấy đám đồng đội KUQ nhỏ mọn, chuyện bé xé ra to, không đoàn kết nội bộ.

"Con mẹ nó, đám đó ghen tị với mình." Kim Cương nghĩ như vậy: "Chúng mày không đánh xếp hạng với ông đây, ông đây đánh xếp hạng một mình. Đánh xếp hạng đơn cũng có thể leo rank nhanh hơn chúng mày, xem ông đây vả mặt chúng mày thế nào."

Vì vậy gã đi đánh xếp hạng đơn.

Cũng không biết có phải vì cảm xúc quá kích động mà ảnh hưởng đến thao tác hay không, thành tích của gã lên xuống như tàu lượn siêu tốc, một đường rớt khỏi bảng xếp hạng quốc gia.

Kim Cương rất tức giận, cho rằng hệ thống xếp gã những với toàn đồng đội ngu, thế là gọi hai đồng đội bên ngoài có xếp hạng cao để vào cùng đánh.

Gã nghĩ rằng tổ đội đi xếp hạng sẽ cứu vãn thành tích của mình, nhưng không ngờ tổ đội xong đánh còn tệ hơn đánh đơn. Ba người không phối hợp, mỗi người một lối chơi riêng, còn tự xưng là cao thủ, không chịu nhường nhịn nhau.

Sau vài lần Kim Cương phạm sai lầm còn miệng thúi đổ lỗi ụp nồi, thế là chọc giận hỗ trợ trong đội. Nam tinh linh cười lạnh, dọa sẽ quay lại quá trình chiến đấu của bọn họ và đăng lên diễn đàn, để người chơi ở Vương Lăng nhìn thử rốt cuộc ai mới là phế vật.

Vài lần sai lầm của Kim Cương là chắc chắn có, ngay cả chính bản thân gã cũng không thể phủ nhận, sợ đồng đội sẽ đăng video ra ngoài nên chỉ có thể tạm thời nhượng bộ.

Nam tinh linh lại không chịu được nữa, muốn rời đội tìm đồng đội khác, Kim Cương sợ hãi, nhắm mắt nài nỉ đối phương chơi thêm vài trận cùng mình.

"Trận sau chắc chắn sẽ thắng!" Gã khẩn thiết nói.

"Không cần nói nữa, đúng là kém cỏi mà." Đồng đội khác nói.

"Ý ông là mười mấy trận thua vừa rồi ông chỉ đang diễn thôi đó hả?" Đối phương giễu cợt.

"Thôi đi, cậu ta không phải đang diễn đâu, thật sự phế như vậy đó." Một đồng đội khác chêm thêm vào.

Kim Cương nổi đóa, nóng lòng gỡ lại một trận, rất sợ hai đồng đội rời khỏi đội sẽ không có cơ hội nữa, vì vậy gã nhanh chóng nhấn nút xếp trận trong đấu trường trước khi hai người này rời nhóm.

Xếp trận rồi không thể thoát ra, nếu không sẽ bị hiệu ứng bất lợi trừng phạt, đồng đội không ngờ tay gã lại nhanh như vậy, chỉ có thể kháy khịa và tiếp tục vào đấu trường.

Sau khi vào trận, Kim Cương cảm thấy vận may đến rồi, vì gã thấy ba người đối phương đều là tấn công, không có chữa trị.

Mà khi nhìn thấy ID của đối phương, gã phấn khích đến mức trực tiếp gào lên.

"Trận này thắng chắc rồi! Trận này mẹ nó thắng chắc rồi!!" Gã gào thét "YES YES".

"Bớt nói nhảm đi, đối phương là đội sát thương." Đồng đội hỗ trợ cáu kỉnh nói: "Trận này mà không đánh thắng thì để con chó thế chỗ ông lên đánh thay luôn đi!"

Mặt Kim Cương giật giật mấy cái, tạm thời nhẫn nhịn, lúc này mâu thuẫn bên ngoài rõ ràng lớn hơn mâu thuẫn nội bộ, gã nghiến răng nghiến lợi chỉ huy một  kỵ sĩ khác trong đội: "Thấy Hạ Tiểu Đồng kia không? Nó là tài khoản mới vừa mới mãn cấp, chẳng biết gì cả, chắc chắn là đi ăn ké điểm thôi, mở trận thì giết nó ngay!"

Hạ Đồng nhanh chóng tính toán trong đầu.

Theo tốc độ giết chết chữa trị của Chu Diễm Quân và Bạc Dữ, nếu em chống đỡ được toàn bộ hỏa lực của hai người bên đối thủ trong 30 giây trước thì trận này về cơ bản sẽ thắng. Nếu hai đối thủ kia không tập trung nhắm vào em, vậy thì em hoàn toàn có thừa sức lực hỗ trợ Chu Diễm Quân và Bạc Dữ tiêu diệt chữa trị, ba người tiêu diệt một người thì hiệu suất sẽ cao hơn là hai người!

Tình huống xấu nhất chính là 30 giây đó...!

Một kỵ sĩ và một thợ săn.

Đúng như Chu Diễm Quân nói, kỵ sĩ đối phương mở đầu bằng thú gầm, gió thổi mạnh làm mặt đất cũng rung chuyển!

"Hạ Đồng! Mở giảm sát thương!" Chu Diễm Quân hét lên.

Ánh mắt Hạ Đồng lóe lên, em nhìn thấy một đường ngắm màu đỏ ở giữa không trung. Trong ánh sáng chớp chớp lóa mắt, em từ bỏ việc niệm chú phòng thủ, thay vào đó nhờ vào cuồng phong tạo nên từ tiếng thú gầm để nhảy lên —

"Pằng" một tiếng, viên đạn lệch đi.

"Chết tiệt!"

Kim Cương bên kia mắng to một tiếng, tức giận nói: "Tôi vừa ngắm thì ông thổi mất tiêu! Ông bị ngu hả!"

"Tự ông ngắm không trúng thì liên quan gì đến tôi! Đồ con gà!" Kỵ sĩ lạnh lùng cười khinh bỉ.

"Biết cậu ta gà mà cậu vẫn chạy theo cậu ta! Tôi sắp chết rồi! Cứu tôi ——" Yêu tinh bên đối phương bị Bạc Dữ và Chu Diễm Quân tập trung hỏa lực đánh, thanh máu rơi vào nguy hiểm!

Kỵ sĩ kia do dự một chút, cuối cùng từ bỏ việc hợp tác với Kim Cương, chuyển hướng xông về phía Chu Diễm Quân, ý định quấy nhiễu màn kết hợp tấn công của bọn họ.

Đương nhiên Hạ Đồng sẽ không cho đối thủ cơ hội này, em giơ cao pháp trượng, một chuỗi lời nguyền gây sát thương bay nhanh như chớp về phía kỵ sĩ.

"Đệt!"

Kỵ sĩ không ngờ kỹ năng của Hạ Đồng lại dày đặc như vậy, nhất thời không kịp tránh né, vừa đúng lúc vũ khí đặc biệt của Hạ Đồng phát huy tác dụng, bị gọt bay một nửa thanh máu. Lúc này cậu ta muốn chuyển sang tấn công Hạ Đồng cũng không còn kịp nữa, yêu tinh của bọn họ đã chết dưới tay Bạc Dữ và Chu Diễm Quân.

"Mẹ kiếp tên khốn này, đi chết đi!" Kim Cương nhân lúc Hạ Đồng đang sử dụng kỹ năng, cuối cùng cũng bắn trúng mục tiêu.

Hạ Đồng máu giấy, một phát súng là đủ để em chỉ còn một ít máu tàn, cộng thêm đập đầu khi ngã xuống đất, thanh máu sẽ hoàn toàn bốc hơi, lúc này trên sân đấu đã biến thành hai sát thương đối đầu với hai sát thương.

"Ha! Fire!" Kim Cương bắn hạ Hạ Đồng thì cảm thấy sảng khoái vô cùng, ác mồm nói: "Con mẹ nó, ông đây cuối cùng cũng có cơ hội hành mày!"

"Cậu hành tôi? Cậu xứng chắc!" Chu Diễm Quân “pẹt” một tiếng, cười khẩy: "Sao không tiểu một bãi rồi tự soi xem mình có cái trình đó không!"

"Ngoài việc mắng chửi người khác ra thì mày còn làm được cái mẹ gì chứ!"

Kim Cương châm chọc: "Không lăn lộn nổi ở KUQ nữa mới cuốn gói chạy đi! Ở trong cái mộ người chết Polaris đó có thích không? Đồ rác rưởi! Phế vật!"

"Đệt mẹ mày."

Chu Diễm Quân tức điên, khàn giọng gào thét: "Ông đây sẽ đập nát đầu mày trước khi giải đấu bắt đầu!"

Hai bên đột nhiên giao chiến, Kim Cương thành thạo lùi lại, thợ săn có buff ẩn khi rời trận, hình thể sẽ tự động trở nên bán trong suốt khi gần các vật thể, đồng thời tăng tốc độ chạy giúp gã tìm nơi trú ẩn, gã không đếm xỉa đến lời chửi mắng của đồng đội, lặng lẽ bán đứng đồng đội kỵ sĩ của mình.

"Pằng" Gã bắn trúng Chu Diễm Quân từ nơi ẩn nấp, nhìn thấy máu của kỵ sĩ béo bắn ra, trong lòng gã sung sướng, lại bắn thêm phát nữa.

"Mẹ kiếp! Con rùa chết tiệt này không quan tâm đến đồng đội của mình nữa rồi!" Chu Diễm Quân trúng mấy phát súng, thanh máu rơi vào nguy hiểm, buộc phải sử dụng kỹ năng giảm sát thương, lớn tiếng gào: "Tui mà chết thì không ai sử dụng được kỹ năng theo dõi, nếu ông đối đầu với gã chắc chắn sẽ bị gã giết chết!"

"Tui chắn đạn cho ông!" Bạc Dữ hét lên.

"Ha ha! Chúng mày đều phải chết! Chơi chết chúng mày!" Kim Cương núp trong bóng tối cười "khặc khặc", lại không chú ý tới sau lưng bỗng nhiên có thêm một bóng người.

Hạ Đồng đứng đó với thanh máu còn hai chữ số, vươn người nhắm vào cuối đường ngắm của tia laser, rồi mạnh mẽ vung pháp trượng.

"Tôi cho anh nói xấu anh Béo nhà tôi này...... Tôi cho anh nói xấu Polaris này! Anh chết đi cho tôi!!"

Một tiếng "Ầm" vang dội, ánh sáng ma quái của chú Liệt Hồn chuẩn xác đánh trúng đỉnh đầu của Kim Cương. Kim Cương không ngờ rằng vị trí của mình lại bị phát hiện, càng không ngờ rằng Hạ Đồng chưa chết, ID vẫn sáng.

Thợ săn hoàn toàn không có lợi thế trong cận chiến, gã thử tìm một cành cây để ẩn nấp, nhưng chỉ trong chốc lát, Hạ Đồng đã điên cuồng vung pháp trượng, ánh sáng nguyền rủa liên tục tấn công, không cho gã có cơ hội thở dốc.

Sau đó, Hạ Đồng ra một chiêu liên kết nghịch hồn vô hạn, đánh rụng cả tán cây! Kim Cương đang trốn bên trên cành cây rơi xuống đất, rơi ngay dưới chân Chu Diễm Quân.

Gã cứng đờ ngẩng đầu lên, thấy Chu Diễm Quân nhe răng cười rất "thân thiện".

Khi Lâm Minh Phỉ đang sạc điện thoại trong phòng thì thuận tay mở một phòng livestream của một streamer có tên là "Cha đẻ của Dorayaki", thấy người chơi tinh linh đang nằm thẳng cẳng trên bản đồ đấu trường, tức giận chửi mắng đồng đội của mình.

"Mang cái tên KKONG này cọ một đường, hoàn toàn là ghi ngược điểm số, bây giờ ngay cả hạng chín ông đây cũng sắp không giữ được nữa rồi! Đúng, chính là Kim Cương của KUQ! Các bạn không nhìn nhầm đâu, đối phương là đội sát thương, hai người cận chiến của Polaris dẫn theo một tài khoản mới mãn cấp không lâu, mẹ nó, KKONG vừa bị tài khoản mới kia đánh bại rồi, chúng tôi sắp thua rồi! Ý thức như thế, phản ứng như thế mà còn đi đánh chuyên nghiệp? KUQ sắp tiêu thật rồi!"

Trong phòng livestream, có thể nghe thấy tiếng mắng chửi lanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC