Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng, ý thức của Hạ Đồng cũng trở nên mơ hồ, người em như bị đun sôi. Lâm Minh Phỉ đang gọi tên em nhưng em không tài nào nghe rõ, những thanh âm có lo lắng, có ngạc nhiên dường như xa vời vợi, chỉ còn lại tiếng ù ù dày đặc qua màng tai.

Em thật sự rất khó chịu, nhiệt độ trong cơ thể như một ngôi sao đang bùng cháy giữa vũ trụ rộng lớn, không ngừng khuếch tán, chèn ép nội tạng, không thể nào giải tỏa.

Vừa chạm vào Lâm Minh Phỉ, em đã lập tức sáp lại gần mùi đàn hương trắng, em yếu ớt nhưng vẫn cố chấp nắm chặt lấy áo của người đối diện không chịu buông.

Mùi đàn hương thật dễ chịu, thoang thoảng như có tác dụng làm dịu và an thần, thẩm thấu vào giác quan của em, làm dịu đi cơn sốt trong cơ thể.

Nhưng không đủ, vẫn không đủ... em muốn có nhiều tiếp xúc hơn với nguồn hương thơm này.

Nhưng em không có sức, không thể làm được gì.

Em thậm chí còn không thể giữ Alpha lại...

Tại sao đột nhiên lại xa như vậy... em không thể với tới... thật đáng ghét...

Lâm Minh Phỉ chỉ đứng dậy xắn tay áo, Hạ Đồng đã không thể chịu đựng được mà bật khóc làm anh giật cả mình.

Lúc này Omega nhỏ đã hoàn toàn rối loạn, không biết phải kiểm soát hành vi và cảm xúc của mình như thế nào, ngón tay em ướt đẫm mà run rẩy tìm kiếm, nhưng chỉ có thể chạm vào không khí khiến em càng thêm thất vọng, nước mắt rơi như chiếc vòng hạt châu đứt đoạn.

"Đừng khóc, anh đưa em lên lầu ngay đây." Lâm Minh Phỉ vội vàng nói, anh ôm ngang lấy Hạ Đồng, bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Lại được tiếp xúc với mùi hương đàn hương trắng, được bao bọc trong đó, Hạ Đồng đã được như ý nguyện, nhịp tim hỗn loạn dần dần chậm lại, cảm giác hồi hộp cũng được xoa dịu.

Em áp sát cái má nóng bừng lên khuôn ngực rắn chắc của Lâm Minh Phỉ, thỉnh thoảng cựa quậy, ngón tay nắm chặt áo Alpha không buông.

Lâm Minh Phỉ bước nhanh lên lầu, không nói hai lời đã đá tung cửa phòng ngủ của Hạ Đồng. Kết quả anh nghe thấy một tiếng "cạch", như có thứ gì đó bị cửa mở đột ngột đập trúng.

Lâm Minh Phỉ nhìn xuống, là robot AI nhỏ màu hồng như một con lật đật đang lắc lư trong góc phòng.

"Hạ Đồng, uống thuốc, Hạ Đồng, uống thuốc." Đèn cảnh báo màu đỏ trên đầu Debon liên tục nhấp nháy, lặp đi lặp lại mấy từ này.

Có lẽ vì Hạ Đồng không đến lấy thuốc đúng giờ nên nó đang vội vã tìm cậu chủ nhỏ của mình nhắc nhở. Nhưng cửa phòng lại đóng chặt, trong cơ sở dữ liệu thông minh của nó không có cách giải quyết vấn đề tương tự, nó chỉ có thể dùng đầu để đẩy cánh cửa mà vốn không thể nào mở ra.

Từ một góc độ nào đó, con robot trí tuệ nhân tạo này cũng ngốc nghếch giống chủ nhân của nó vậy...

Lâm Minh Phỉ thở ra một hơi.

"Thuốc gì? Thuốc ở đâu?" Anh nhẹ nhàng đặt Hạ Đồng lên gối, định đứng dậy đi tìm thuốc.

Nhưng Omega nhỏ lại đau khổ khóc thút thít, yếu ớt nắm lấy cổ tay anh không buông, vô thức kéo tay anh về phía mình.

"Đừng đi mà... Zero, anh đừng đi, em khó chịu quá..."

Lòng Lâm Minh Phỉ như lửa đốt. Anh chưa bao giờ trực tiếp đối mặt với cơn sốt động dục của Omega, càng không biết phải làm gì. Nhưng lúc này, rời đi là một hành động quá tàn nhẫn, còn nếu anh không rời đi thì...

Hương dẫn dụ của Omega đang không ngừng tản ra, ngày càng ngọt ngào mê hoặc, như một loại mật ong hoa quế đậm đặc, bao phủ lấy anh, điều khiển nhịp tim của anh đập loạn như trống dồn.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lâm Minh Phỉ kiên nhẫn hơn nhiều. Anh cắn môi đến bật máu, cảm giác đau đớn và mùi máu giúp anh kìm nén những dục vọng đang trào dâng trong lòng. Anh cắn răng rút cánh tay mình ra khỏi vòng tay của Hạ Đồng, sau đó mở chăn, đắp lên người em.

Mùi hương đàn hương trắng dần dần xa rời, ngọn lửa trong cơ thể Hạ Đồng lại bùng lên. Omega nhỏ há to đôi môi đỏ mọng thở hổn hển, rên rỉ như một con thú con, thật khó chịu.

Lâm Minh Phỉ chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt đầu em an ủi, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của em.

"Anh không đi đâu cả, chỉ đi tìm thuốc cho em uống thôi, sẽ trở lại ngay, em phải ngoan nhé."

Hạ Đồng không trả lời, nhắm chặt mắt lại. Mồ hôi và nước mắt chảy ra đều mang theo hương dẫn dụ của Omega, lập tức khiến căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa quế, gân xanh trên cánh tay Lâm Minh Phỉ nổi lên. Anh vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Debon: "Thuốc ở đâu?"

"Ở ngăn bên trong vali." Debon lăn bánh dẫn đường cho anh.

Lâm Minh Phỉ nhanh chóng lấy vali của Hạ Đồng, kéo khóa mở ra, mò vào ngăn bên trong, lấy ra một hộp thuốc nhỏ. Khi giơ dưới ánh đèn, anh thấy trên đó viết "Viên nang hương dẫn dụ Omega dạng tan trong đường ruột".

"Viên nang hương dẫn dụ? Chẳng phải nên uống thuốc ức chế sao?" Lâm Minh Phỉ hoang mang, sau đó lo lắng hỏi robot Debon đang lăn qua lăn lại bên cạnh: "Uống qua đường miệng à? Uống một viên hay hai viên?"

Debon chậm rãi giơ tay tròn lên, rồi "kít" một tiếng, đèn LED tắt ngấm.

Lâm Minh Phỉ: "..."

Hết pin rồi?! Lúc quan trọng thế này sao lại hết pin?! Cảnh này chẳng khác gì cảnh phim, người thì sắp chết mà còn chưa nói ra được lời nào hữu ích!

Khốn kiếp, vậy pin của con robot ngốc này dùng làm cái gì thế không biết? Biết rõ không ra khỏi phòng được thì đừng có lăn lộn, tiết kiệm pin chờ đợi không được sao?

Lâm Minh Phỉ không khỏi thở dài.

Dù trong lòng có cả ngàn con ngựa đang chạy qua, nhưng tình huống cấp bách thế này, anh không có thời gian do dự. Anh chỉ có thể tự tìm hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc, cuối cùng cũng tìm ra một mảnh giấy nhăn nhúm ở đáy hộp. Lâm Minh Phỉ mở giấy ra xem, nhìn thấy hướng dẫn sử dụng ở cuối trang giấy.

"Thuốc này dùng để điều hòa và kích thích việc tiết hormone từ trục tuyến sinh dục chính của Omega. Uống đều đặn hàng tháng để ngăn ngừa cơn sốt động dục. Hãy ngừng thuốc nếu cần. Lưu ý: Sau khi ngừng thuốc, cơn sốt động dục sẽ xuất hiện trong vòng 2-4 giờ, bệnh nhân cần chuẩn bị trước, trong thời gian này không được sử dụng thuốc này để tránh phản ứng căng thẳng, có thể tiếp tục sinh hoạt tình dục bình thường."

Lâm Minh Phỉ: "..."

Lượng thông tin này... thật sự là quá nhiều.

Vậy nên khi Hạ Đồng nói "em có ý kiến", chắc chắn là đang ám chỉ việc phải uống thuốc đúng giờ, nhưng em ấy lại quên mất.

Đây là cơn sốt động dục do quên uống thuốc, loại thuốc này chỉ có tác dụng phòng ngừa, hoàn toàn vô dụng trong giai đoạn đã rơi vào cơn sốt động dục!

Lâm Minh Phỉ gần như phát điên, thậm chí còn muốn chửi thề.

Lúc này, Omega nhỏ trên giường bắt đầu thở hổn hển, em khó nhọc lật người,, đẩy chăn ra, cọ cọ vài cái rồi kéo chăn tụ lại giữa hai đầu gối, xem chừng bị sốt cao hành hạ đến mức không chịu nổi.

"Anh... anh ôm em... em khó chịu... khó chịu quá..." Hạ Đồng vừa cọ cọ vừa thở gấp, em bật khóc, hoàn toàn không nhận thức được tư thế hiện tại của mình gợi cảm đến mức nào, như một chú cá heo xinh đẹp mắc cạn, đối với một Alpha trưởng thành thì đây thực sự là một sự quyến rũ chết người.

Lâm Minh Phỉ: "!"

Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng bấm vào sống mũi.

Con thú bên trong anh đã hoàn toàn tỉnh giấc, đang gào thét, đang rống lên, đang xúi giục anh biến thành một con thú giống hệt nó, lao vào xé nát con mồi ngọt ngào không có khả năng phòng vệ này, nuốt chửng toàn bộ.

Lâm Minh Phỉ chịu đựng trong đau đớn, nhíu mày, lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm.

"Tôi là một Alpha độc thân, Omega thân thiết với tôi đang phát tình, tôi phải làm sao bây giờ?"

May quá, có người đã từng hỏi câu hỏi tương tự.

Trả lời 1: Cứ vào việc thôi anh bạn, cơ hội không thể bỏ lỡ, sau khi xong hai người sẽ càng thân thiết hơn nữa đó!

Trả lời 2: Anh bạn, ông hỏi câu này chỉ để bọn tôi cổ vũ ông một câu "ông có thể làm được" đúng không?

Trả lời 3: Là một Beta, tôi muốn nói rằng, tất cả các Alpha chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi hả? Trong tình huống này dĩ nhiên là phải đưa đi bệnh viện rồi!

Trả lời 4: Đưa đi bệnh viện gì chứ, Beta không hiểu thì đừng có mà chỉ huy lung tung, sốt động dục của Omega giống như kỳ kinh nguyệt của nữ Beta các cậu ấy, hiểu chưa? Tới kỳ kinh nguyệt là phải vào bệnh viện à? Không cần thiết! Quay lại vấn đề chính, chủ thớt à, cậu và bạn cậu đã là Alpha và Omega thân thiết, hoàn toàn có thể giúp người ta giải quyết vấn đề này! Thử đánh dấu tạm thời đi, anh em tốt cũng đánh dấu tạm thời được!

Trả lời 5: Tôi là một Omega, tôi và chồng hiện tại của tôi cũng đã phát triển mối quan hệ từ dịp này [ngại ngùng], chủ thớt đã hỏi câu này thì chắc chắn là một Alpha tốt, chúc cậu và người bạn của mình mọi sự thuận lợi, tìm được hạnh phúc mãi bên nhau nhé!

Lâm Minh Phỉ: "..."

Đánh dấu tạm thời?

Anh không khỏi quay lại nhìn Hạ Đồng.

Omega nhỏ như vừa được vớt lên từ dưới nước, khóe mắt đỏ hoe, đôi môi đỏ mọng, trông thật sự rất ngon.

Đánh dấu tạm thời thực sự có thể giúp được em ấy sao? Thực sự... sẽ không gây ra ảnh hưởng nào cho Omega chứ?

Trong lòng Lâm Minh Phỉ vẫn còn bất an, anh lại mở công cụ tìm kiếm lần nữa, tra cứu nhiều kiến thức phổ biến liên quan đến đánh dấu tạm thời. Sau khi xác nhận sau khoảng một tuần đánh dấu tạm thời, Omega có thể loại bỏ hết các pheromone được đánh dấu mà không để lại bất kỳ di chứng nào, anh mới yên tâm.

Sau đó, tim anh đập mạnh vài nhịp, gần như ngừng lại vào khoảnh khắc này.

Vậy là...

Anh phải đánh dấu Hạ Đồng.

Hạ Đồng là một Omega được nuôi dưỡng trong nhà kính, ngây thơ và trong sáng, hoàn toàn tin tưởng anh... Việc này khiến Lâm Minh Phỉ cảm thấy bất kỳ Alpha nào đánh dấu em ấy đều là hành động đang xâm phạm, bao gồm cả chính mình.

Sau khi đánh dấu sẽ xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn không thể đoán trước được.

-

Sốt động dục là hiện tượng sinh lý của Omega trước khi chuẩn bị mang thai, để chuẩn bị cho sự xuất hiện của các tế bào sinh sản, hệ thống cơ thể sẽ tự động điều chỉnh vào trạng thái tiêu hao năng lượng cao. Hạ Đồng đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, sốt cao khiến cơ thể mất quá nhiều nước, cả người trở nên bồn chồn không biết mình đang làm gì, trằn trọc không ngừng trên giường.

Lâm Minh Phỉ vội vàng rót một ly nước, nhấp một ngụm, nâng đầu Hạ Đồng lên rồi truyền qua miệng em. Khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, cả hai đều như bị điện giật, vô cùng kích thích.

Ban đầu, Hạ Đồng không thích ứng với sự áp chế đột ngột, vùng vẫy vài cái, nước trong miệng tràn ra từ khóe môi, chảy xuống theo xương hàm, làm ướt gối. Sau đó, em bị Lâm Minh Phỉ mạnh mẽ giữ lấy môi, cạy khóe miệng, cuối cùng em cũng không động đậy nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống vài ngụm nước.

Khi nước ấm trôi vào cuống họng, cảm giác khô rát cũng dịu đi phần nào, pheromone của hai người từ từ hòa quyện, cả hai như được giải tỏa, hít thở sâu hơn.

Lâm Minh Phỉ giữ lấy gối, giam cầm Omega nhỏ giữa cơ thể và đệm giường, giống như đã tự nhiên biết cách, anh không ngừng cắn và mút đôi môi ngọt ngào mềm mại của Hạ Đồng, thưởng thức cái lưỡi trơn tru như đang nhấm nháp kẹo bông không bao giờ đủ.

Tựa như thuốc giải độc quý giá, nhưng cũng như một chất gây nghiện, họ càng lúc càng gần nhau, Hạ Đồng nhẹ nhàng rên rỉ, đôi mày thanh tú nhíu lại, khuôn mặt như đang khóc, mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy, vẻ đẹp mong manh ấy như dao găm vào tim Lâm Minh Phỉ, vừa đau lòng vừa ngứa ngáy.

"Tiểu Đồng..." Giọng của Alpha trở nên khàn đặc, dường như đang cố gắng kiềm chế: "Anh có thể... sẽ làm em đau một lúc, nếu không chịu nổi có thể đánh anh."

"Đau... nhưng em sợ đau..." Omega nhỏ quay mặt đi, đường cong cổ vì sợ hãi mà căng ra, giọng em nghẹn ngào: "Đừng như vậy..."

"Không phải đau như phẫu thuật, có lẽ là... một cảm giác đau nhưng thoải mái." Lâm Minh Phỉ dỗ dành em, vỗ nhẹ vào eo: "Ngoan, xoay người lại nào."

Với sự trợ giúp của anh, Hạ Đồng đổi tư thế, nằm sấp lên gối.

Tóc nâu của bé Omega ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào làn da trắng mịn trên gáy, Lâm Minh Phỉ xuyên qua mái tóc dày, vẫn có thể xác định rõ vị trí của tuyến mùi hương, cũng là nguồn gốc của mùi hương nồng nàn.

Kích thích thị giác cộng với mùi pheromone đậm đặc của Omega trong phòng tấn công khứu giác và hệ thần kinh, Lâm Minh Phỉ nghiến răng, cảm giác như miệng mình đang rách toạc, chảy ra mùi máu tanh, nhưng anh không cảm thấy đau, thay vào đó là hưng phấn đến tột độ.

"Hạ Đồng." Anh thở dài, cổ họng chuyển động, nói với em: "Gọi 'anh' một lần nữa đi..."

"Anh... anh ơi..." Bé Omega run rẩy vì sợ hãi, nước mắt rơi lã chã: "Anh ơi, anh nhẹ nhàng với em... em... em sợ đau... em muốn đến bệnh viện tiêm thuốc tê có được không anh..." Chưa nói hết câu đã bị Alpha không thể nhịn được nữa dùng răng cắn vào tuyến thể.

Như một con thú nhỏ yếu đuối bị thú dữ cắn vào cổ họng, Hạ Đồng kêu lên đau đớn, hai tay nắm chặt, ngửa mặt ra sau muốn thoát khỏi nguồn cơn khiến mình rách da rách thịt ấy, nhưng em bị Alpha giữ chặt miệng, không thể cử động phần trên, chỉ còn lại những vết hằn trên gối.

"Ghét anh?" Lâm Minh Phỉ thì thầm: "Vậy thì cắn anh chặt vào!"

Hạ Đồng không còn chút sức lực, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn, nước mắt tuôn như suối, rơi xuống mu bàn tay của Lâm Minh Phỉ.

Omega yếu ớt và mềm mại như vậy, chắc chắn rất dễ để lại vết thương và ấn ký...

Pheromone của Alpha từng chút một truyền đi, hòa quyện với pheromone của Omega đang dâng trào, lý trí của Lâm Minh Phỉ vẫn còn đó. Vì đây chỉ là đánh dấu tạm thời, không thể truyền quá nhiều nên anh kiểm soát bản thân, quá trình này diễn ra rất lâu.

Pheromone của Omega đang nổi loạn dần dần quy phục, không còn kêu gào nữa, thay vào đó là đắm chìm trong vũ điệu với pheromone Alpha mới đến.

Mắt của Hạ Đồng dần mở ra một khe nhỏ, con ngươi như pha lê ngâm trong nước suối nóng, trống rỗng và mơ màng. Ban đầu em cắn chặt tay Lâm Minh Phỉ, bây giờ dần thả lỏng, chỉ còn lại tiếng thở gấp nhẹ nhàng.

Lâm Minh Phỉ cảm thấy Hạ Đồng dường như đã bình tĩnh lại, không còn bồn chồn và bất mãn như trước, anh kịp thời há miệng ra.

Da cổ sau của Omega ẩm ướt, óng ánh nhẹ, hơi đỏ, vì làn da quá trắng mà trở thành màu hồng diệu kỳ.

Hai hàng dấu răng là bằng chứng cho sự hoang dã của Alpha.

Khổ thân Hạ Đồng.

Lâm Minh Phỉ nghĩ thế, nhưng vẫn không thể không nheo mắt lại tựa như một con sói đã thỏa mãn.

Phải thừa nhận, anh cảm thấy rất tuyệt.

Hóa ra đánh dấu Omega là một việc vui vẻ như vậy...

Đây chỉ là đánh dấu tạm thời... nếu đánh dấu vĩnh viễn thì sao - không được, không thể nghĩ tiếp! Bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này!

Anh lắc đầu, cảm giác tâm trí mình đang không ổn định, chỉ có thể chuyển hướng chú ý, nhẹ nhàng đặt Hạ Đồng nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho em.

Omega nhỏ kiệt sức, nghiêng đầu ngủ ngay, không biết liệu có ngất đi không, nhưng Lâm Minh Phỉ vẫn thở phào nhẹ nhõm, kéo một chiếc ghế ngồi bên giường mà hít thở, cảm thấy hương hoa quế trong không khí đã nhạt đi nhiều, không còn đậm và nồng nặc nữa.

Anh không kìm được lại cúi xuống, tiến lại gần cổ Hạ Đồng để ngửi, ngạc nhiên phát hiện mùi hương trên Omega nhỏ cũng dần thay đổi, từ mùi hoa quế ngọt ngào chuyển thành một mùi hương trung tính - đó là mùi hương gỗ đàn hương của chính mình bị pha lẫn vào.

Đôi mắt Lâm Minh Phỉ sáng lên.

Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể đánh dấu một cái gì đó mình thích bằng một nhãn hiệu đặc trưng của riêng mình, không ai có thể chạm vào nữa, đó là niềm vui và cảm giác ưu việt sau khi chiếm hữu.

Dù chỉ là bảy ngày.

... Đáng tiếc... chỉ có bảy ngày.

Lâm Minh Phỉ khoanh tay, nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Đồng, em ngủ rất yên bình, đôi mày dần dãn ra, tóc mái lộn xộn và áo ngủ nhăn nheo là minh chứng cho những hành động mạnh mẽ vừa rồi, trái tim Lâm Minh Phỉ rung lên như có dòng điện chạy qua, cảm thấy Hạ Đồng lúc này đẹp hơn bình thường, nhìn mãi không thấy chán.

Lâm Minh Phỉ ngồi bên giường một lúc rồi vỗ đầu đứng lên, nhặt con robot nhỏ màu hồng đang nằm trên đất, đặt lên giá sách, rồi tìm dây sạc trong ngăn kéo của Hạ Đồng để sạc cho Debon.

Ban đầu anh còn khinh thường con robot trí tuệ nhân tạo này, nhưng bây giờ bỗng thấy nó vẫn là người bạn không thể thiếu trong cuộc sống của Hạ Đồng.

Khi không có ai bên cạnh em ấy, robot trí tuệ nhân tạo này luôn ở bên bảo vệ chủ nhân nhỏ.

Sạc một lúc, đôi mắt đèn led của Debon cuối cùng cũng sáng lên.

"Hạ Đồng, uống thuốc nào..." câu đầu tiên khi khởi động là tiếp tục lệnh chưa hoàn thành trước đó.

Lâm Minh Phỉ bật cười, anh khoanh tay, nhìn con robot nhỏ màu hồng trên giá sách.

"Không cần uống nữa, đã ổn rồi." Anh mỉm cười hài lòng: "Làm tốt lắm, cố gắng phát huy nhé, DeBon."

"Anh đã làm gì Hạ Đồng? Alpha?" Debon không chút cảm động trước lời khen của anh, cộc lốc hỏi lại: "Xin đừng lại gần Omega đang ngủ, nếu không tôi sẽ đọc luật bảo vệ Omega để cảnh cáo."

Con robot nhỏ này, đúng là không biết phải trái! Nói với đám Alpha kia thì được, nhưng Lâm Minh Phỉ đã có thẻ thành viên của Debon, là người một nhà mà!

Lâm Minh Phỉ nheo mắt, một ý nghĩ tinh quái nảy ra trong đầu.

"Ta đã đánh dấu em ấy." Lâm Minh Phỉ cũng láu cá trả lời.

Debon như bị sốc, nó lập tức im lặng như bị cắt điện, im lặng suốt mười mấy giây.

Ha! Cũng có lúc robot trí tuệ nhân tạo này bị cứng họng.

Lâm Minh Phỉ vui vẻ khoanh tay.

Tuy nhiên, đúng lúc Lâm Minh Phỉ đang đắc ý, Debon phát ra âm thanh "cạch, tút..."

m thanh này nghe sao mà vừa lạ vừa quen, Lâm Minh Phỉ không kịp phản ứng.

Debon: "Theo điều 236, chương 4, phần 2 của Luật Bảo vệ Omega quốc tế, bất kỳ hành vi đánh dấu Omega vĩnh viễn bằng bạo lực, cưỡng ép hoặc các phương tiện khác, sẽ bị phạt tù từ ba năm đến mười năm."

Lâm Minh Phỉ: "..."

Debon: "Số điện thoại báo động, 110, đã được quay số, tút..."

Lâm Minh Phỉ: "???"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC