Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Minh Phỉ vốn chỉ định trêu chọc Debon một chút, ai ngờ cái con robot trí tuệ nhân tạo đáng chết này lại làm thật!

Không nói hai lời, nó lập tức gọi điện báo cảnh sát! Lâm Minh Phỉ thử lao đến rút phích cắm sạc của nó để ngăn chặn cuộc gọi sai lầm này, nhưng Debon đã sạc gần đầy, đủ để duy trì trạng thái bật máy...

Thế là cuộc gọi đã được thực hiện thành công...

Lâm Minh Phỉ mất một lúc lâu mới giải thích rõ ràng với cảnh sát bên kia rằng họ chỉ bấm nhầm số, thực ra không có chuyện gì xảy ra.

Không ngoài dự đoán, anh bị cảnh sát - những người công bộc của nhân dân mắng cho một trận, còn bị ghi lại số căn cước công dân.

Khi cuộc gọi bên kia hoàn toàn kết thúc, Lâm Minh Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi giọt mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán.

"Là đánh dấu tạm thời! Đánh dấu tạm thời thôi được chưa! Đồ trí tuệ nhân tạo vô lương tâm..." Anh tức giận đưa tay chỉ vào con robot nhỏ mặt mũi vô hại kia, định nói tiếp những lời khó nghe thì nghe thấy Omega nhỏ trên giường thì thầm một câu yếu ớt: "Anh..."

"Hạ Đồng!"

Lâm Minh Phỉ cảm thấy xao xuyến trong lòng, lập tức mất hứng đấu khẩu với Debon, quay người lao đến bên giường, ngồi xuống.

"Sao lại dậy sớm vậy?" Anh đắp chăn cẩn thận cho Hạ Đồng, nhẹ nhàng hỏi em.

"Em nghe thấy các anh nói chuyện..."

Mắt Hạ Đồng vẫn còn nặng trĩu, không mở nổi, giọng nói cũng khẽ khàng vô lực: "Có chuyện gì xảy ra vậy...?"

"Không có gì."

Lâm Minh Phỉ xoa cái trán nóng hổi của em: "Anh và Debon có chút hiểu lầm, đã giải quyết xong rồi."

"Vậy là tốt rồi..." Hạ Đồng nói nhỏ: "Nếu có gì cần em giải thích... em có thể giải thích... em sẽ không để anh bị thương đâu..."

Lâm Minh Phỉ ngẩn người một chút, trái tim chua xót, nhói đau, rồi anh lặng lẽ cười.

"Bây giờ em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Anh ghé sát lại, giọng nói càng thêm dịu dàng.

"Cũng ổn rồi ạ... chỉ là không có sức, em khát quá." Hạ Đồng thì thào: "Sau gáy có hơi đau..."

Lâm Minh Phỉ cảm thấy áy náy, nghĩ thầm, có lẽ lúc nãy mình đã cắn mạnh quá rồi.

Đúng lúc đó, Debon lại cất giọng cứng ngắc, không tình nguyện đưa ra lời khuyên.

"Omega sau khi trải qua kỳ sốt động dục cần bổ sung nhiều nước, đường và điện giải, tốt nhất là sữa ngọt và nước muối đường."

Lâm Minh Phỉ hơi nhíu mày, quyết định tạm thời hòa hoãn với Debon.

Anh không muốn rời xa Hạ Đồng, nhưng vẫn đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa đi ra, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước nhanh xuống lầu, vừa hay thấy Hà Du Tiến vào nhà, ngồi phịch xuống sofa, mặt mày mệt mỏi.

"Sao vậy, ông bạn?" Lâm Minh Phỉ vừa vội vã đi vào bếp mở tủ lạnh lấy sữa vừa hỏi.

"Chạy đường xa đến Liên Minh một chuyến, kết quả không đăng ký được, tiếp tân còn nói tôi bị bệnh tâm thần!"

Hà Du Tiến cởi áo khoác, ném mạnh xuống đất, tức giận cực kỳ: "Để Omega chơi eSports là bị tâm thần? Ý gì đây? Bệnh ung thư không chữa được đúng không?"

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Thời Nhã rót cho anh ta một cốc nước, an ủi: "Anh đi lúc đó chắc là tầm giờ tan làm, tiếp tân toàn là người mới, thiếu chất lượng là chuyện bình thường, mai lại đi, tìm quản lý của họ mà nói chuyện."

"Chết tiệt, bây giờ tôi muốn khiếu nại!" Hà Du Tiến tức tối xắn tay áo: "Tôi muốn hỏi xem việc tuyển Omega chơi eSports là sai phạm quy định nào? Tại sao không cho đăng ký? Không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ gọi nổ banh cái điện thoại khiếu nại của bọn họ luôn!"

Lâm Minh Phỉ mở bếp gas, đặt sữa nóng pha đường đỏ vào nồi, đun từ từ, đứng dựa vào tủ bếp thở dài, cảm thấy hơi mệt mỏi.

"Zero!" Hà Du Tiến trút xong một tràng cũng tỉnh táo lại đôi chút, quay đầu nhìn vào bếp: "Hạ Đồng đâu rồi?"

"À... em ấy ở trên lầu." Lâm Minh Phỉ nghe thấy thì giật mình, chần chừ một lúc rồi trả lời.

"Tối nay lúc họp Hạ Đồng không được khỏe lắm, nên được đội trưởng bế lên lầu nghỉ rồi." Chu Diễm Quân nhanh miệng bẩm báo: "Đúng rồi, giờ em ấy thế nào rồi anh?"

"Giờ đỡ nhiều rồi."

Lâm Minh Phỉ ngắn gọn nói vào kết quả: "Anh đang đun sữa cho em ấy uống, buổi tối ngủ sẽ ngon hơn."

"Không thoải mái? Không thoải mái chỗ nào?" Mắt Hà Du Tiến lập tức nheo lại đầy địch ý, chăm chú nhìn Lâm Minh Phỉ.

Sữa tươi trong nồi nhỏ vừa sôi nhẹ, Lâm Minh Phỉ tắt bếp, rót sữa vào cốc sứ, rồi trở lại trạng thái bình tĩnh như núi Thái Sơn, sắp đổ mà không hề lay động, thản nhiên bỏ qua ánh mắt giết người của Hà Du Tiến: "Ông đoán thử xem."

Hà Du Tiến: "... Tôi đoán cái em gái nhà ông đấy! Không muốn nói thì thôi!"

"Ồ đúng rồi, chú có mua một thùng nước điện giải đúng không?"

Lâm Minh Phỉ nói với Chu Diễm Quân: "Cho anh một chai, Hạ Đồng muốn uống."

"Ồ, cửa phòng em không khóa, anh cứ vào mà lấy!"

Chu Diễm Quân còn hơi lo lắng: "Thằng nhóc lùn ấy có phải chơi game nhiều quá nên mệt không?"

"Cũng có thể là do vừa vào Thu, đột nhiên trời trở lạnh nên bị cảm?"

Bạc Dữ nói: "Phòng em có thuốc cảm với thuốc hạ sốt, đội trưởng có muốn lấy luôn không?"

"Không cần."

Lâm Minh Phỉ nói: "Mọi người đừng lo lắng nữa, về nghỉ ngơi đi, sáng mai 6 giờ tập trung chạy bộ, anh sẽ điểm danh đấy, ai đến muộn anh xử người đó."

Chu Diễm Quân và Bạc Dữ đều là những người không hay suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nghe theo rồi thu xếp về phòng.

Lâm Minh Phỉ mang cốc sữa lên lầu, đi qua phòng Chu Diễm Quân thì lấy một chai nước điện giải, sau đó mới sang phòng Hạ Đồng.

Vốn dĩ lúc ở trong phòng anh không cảm thấy gì, nhưng vừa ra vừa vào như thế anh lập tức ngửi thấy mùi hương nồng nàn của pheromone trong không khí. Hai loại pheromone với hai phong cách hoàn toàn khác nhau đang hoà quyện, tràn ngập không gian kín, vừa bước vào, anh đã bị chúng làm rối loạn tâm trí.

Lâm Minh Phỉ quay lại bên giường, nhẹ nhàng gọi: "Hạ Tiểu Đồng."

Hàng mi nhỏ của Omega khẽ rung, phát ra tiếng rên khe khẽ.

"Dậy uống chút sữa rồi ngủ tiếp nào." Lâm Minh Phỉ không nhịn được mà làm giọng mình dịu lại, cẩn thận nâng vai và cổ Hạ Đồng.

Omega nhỏ rời khỏi chăn, như cảm thấy lạnh mà run rẩy, sau đó yếu ớt tựa vào tay anh, nghiêng người áp vào ngực anh. Lâm Minh Phỉ cảm thấy trái tim mình tê dại như bị điện giật, anh đưa cốc sữa đến bên môi Hạ Đồng.

"Nghe lời, uống chút sữa ngọt nhé, cẩn thận nóng."

Omega khẽ hé môi, nhấp từng ngụm từng ngụm sữa nóng. Đôi môi đỏ tươi vốn dĩ mềm mại mà nay vì mệt mỏi nên trông nhợt nhạt đi, Lâm Minh Phỉ không khỏi xót xa, cho em uống hết non nửa cốc sữa ngọt, rồi mở chai nước điện giải lấy từ phòng Chu Diễm Quân cho em uống thêm chút nữa mới dừng lại.

Sau khi bổ sung đủ dưỡng chất cần thiết, sắc mặt Hạ Đồng trông đã tươi tắn hơn, Lâm Minh Phỉ đặt em nằm trở lại giường, kéo chăn đắp kỹ, tắt bớt đèn rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Vừa mở cửa phòng, anh nhìn thấy Thời Nhã đứng ngoài hành lang, tay cầm điếu thuốc.

Vì Bạc Dữ và Chu Diễm Quân đã về nghỉ ngơi, Hà Du Tiến không sống ở đây nên cũng về nhà, giờ đèn trong căn cứ đều mờ mờ, điếu thuốc trong tay Thời Nhã khi sáng khi tối, làm nét mặt cậu ấy không rõ vui buồn.

Lâm Minh Phỉ áp lưỡi vào bên má, bước đến tựa vào lan can hành lang: "Căn cứ cấm hút thuốc."

"Căn cứ cấm nhiều thứ lắm." Thời Nhã nói với vẻ khó đoán: "Hạ Đồng rốt cuộc bị sao vậy?"

Lâm Minh Phỉ nhướng mày.

Thực ra việc Thời Nhã nhận ra sự bất thường ấy, anh không hề ngạc nhiên, dù sao so với hai tên trai thẳng đơn giản như Chu Diễm Quân và Bạc Dữ, Thời Nhã là con cáo già đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nếu ngay cả dấu hiệu Omega động dục cũng không nhận ra, thì Thời Nhã quả thật đã phí hoài bao năm làm lão Alpha tệ bạc rồi.

"Đúng như chú nghĩ đấy." Lâm Minh Phỉ nhấc cằm: "Động dục."

"Em ấy có mang theo thuốc không?" Thời Nhã biến sắc.

"Chỉ mang theo thuốc phòng ngừa." Lâm Minh Phỉ nhún vai.

"Thuốc phòng ngừa chỉ dùng để ngăn phát tình thôi! Đối với Omega đã phát tình thì vô dụng, uống vào chỉ càng làm tình trạng nặng thêm!" Thời Nhã hiểu rõ việc này, lo lắng hỏi: "Anh có cho em ấy uống chưa đấy?"

"Anh đâu có mù, lại chả đọc hướng dẫn sử dụng à?" Lâm Minh Phỉ thờ ơ đáp.

"Vậy anh xử lý thế nào?" Thời Nhã kinh ngạc.

Lâm Minh Phỉ không nhịn được mà liếm răng nanh.

Cái cảm giác ngọt ngào mềm mại đó dường như vẫn còn lưu lại trong miệng, khiến anh không thể quên.

"Anh đánh dấu em ấy." Anh nói nhỏ.

Thời Nhã lập tức trợn tròn mắt, đồng tử co lại vì tức giận: "Anh..."

Cậu ta không kìm được mà nắm lấy cổ áo Lâm Minh Phỉ: "Tên súc sinh!"

Lâm Minh Phỉ mặt không đổi sắc, thở dài: "Tạm thời thôi."

Thời Nhã: "..."

Thời thiếu gia cảm thấy mình đã xách con dao dài bốn mươi mét lên rồi đấy nhé.

"Anh chắc chắn là tạm thời?"

"Chắc chắn, anh thề bằng cả danh dự của mình."

Lâm Minh Phỉ: "Nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, anh sẽ chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của em ấy."

"Nghe cũng hay đấy." Thời Nhã liếc xéo anh, lạnh lùng, không vui: "Tại sao lại là anh?"

Lâm Minh Phỉ biện minh: "Lúc đó chỉ có anh ở đó, chắc là may mắn."

"Vậy nên anh hoàn toàn không hỏi em ấy có đồng ý không." Thời Nhã nói.

"Nhưng em ấy luôn gọi anh." Lâm Minh Phỉ nói.

"Gọi tên anh à?" Thời Nhã tiếp tục cãi.

"Không, nhưng em ấy gọi anh là anh trai." Lâm Minh Phỉ khoanh tay: "Làm sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ?"

"...Chỉ là một tiếng anh trai." Thời Nhã lạnh lùng chế giễu.

"Sao anh nghe cái mùi chua thế nhỉ?" Lâm Minh Phỉ liếc mắt: "Thời Nhã, chú có thể thoải mái yêu đương, nhưng đừng có nhắm đến Hạ Đồng."

"Liên quan gì đến anh? Anh có thể ngăn cản người khác tự do yêu đương à?" Thời Nhã lườm.

"Anh không muốn thấy hình ảnh trước khi giải đấu bắt đầu, Hạ Đồng rời khỏi căn cứ còn dán một cái biển lớn 'Timer, Alpha tệ bạc hủy hoại tuổi thanh xuân, lừa dối tình cảm của tôi, là một tên trời đánh thánh đâm' trước cổng căn cứ đâu." Lâm Minh Phỉ lạnh lùng nói.

Thời Nhã: "... Lần này ông đây nghiêm túc!"

Lâm Minh Phỉ: "Thì sao? Chú nghĩ anh tin à?"

Nửa đêm, hai Alpha đứng trước phòng một Omega nhìn chằm chằm nhau, không khí như có những tia lửa vô hình đang "phì phèo" khắp nơi, mùi thuốc súng nồng nặc.

Sau một lúc lâu, Thời Nhã dùng mu bàn tay vỗ vào ngực Lâm Minh Phỉ.

"Hừ, đã nói đến nước này thì lời khuyên tương tự cũng gửi lại cho anh, biết đâu đến lúc đó cái biển lớn trước cổng căn cứ không liên quan đến em, mà lại là 'Zero, Alpha tệ bạc đánh dấu tôi, lừa dối tình cảm khiến tôi mang thai, một tên trời đánh thánh đâm'." Thời Nhã nói.

Lâm Minh Phỉ: "??? Chú..."

"Nhắc nhở anh nhé, cơn sốt động dục của Omega có thể có đợt hai, đêm nay anh chịu khó đừng có ngủ, vào phòng Hạ Đồng canh đi, tiện cho việc đút thuốc."

Thời Nhã hả hê lắm: "Đừng quên buổi tập lúc 6 giờ sáng mai, tạm biệt."

Lâm Minh Phỉ: "..."

Đúng là tên phong hoa tuyết nguyệt đáng ghét!

Nhưng đúng là Thời Nhã đã nói đúng, nửa đêm Hạ Đồng lại trải qua đợt cao trào của cơn sốt động dục. Lần này Lâm Minh Phỉ đã chuẩn bị trước, anh chuyển ghế ngồi bên giường Hạ Đồng, bị bàn tay ướt đẫm của Hạ Đồng bất ngờ phủ lên, sau đó đối diện với đôi mắt ướt át sắp khóc của Omega nhỏ.

Sự uất ức, khao khát, vô vọng trong đó như xoáy vào lòng Lâm Minh Phỉ, dù đó chỉ là những cảm xúc Omega vô thức phát ra.

"Anh..."

Lâm Minh Phỉ nắm lấy bàn tay nóng bỏng, mềm mại của em, bỗng cảm thấy không thoải mái. Câu nói của Thời Nhã vẫn văng vẳng bên tai: "Em ấy gọi tên anh à?"

Chưa.

Chỉ là hai tiếng 'anh trai'.

Ai cũng có thể là 'anh trai', mọi người ở đây đều có thể là anh trai của Hạ Đồng.

Như có một tảng đá lớn nặng trĩu đè lên ngực, khiến Lâm Minh Phỉ khó thở. Anh cúi xuống gần má Hạ Đồng, hôn lên đôi tai mềm mại, nóng bỏng của Omega nhỏ.

"Em nói cho anh biết, anh là ai?"

Hạ Đồng cắn chặt môi, cố gắng đưa tay ôm cổ anh, nhưng Lâm Minh Phỉ bất ngờ tránh đi, hương thơm của gỗ đàn hương dịu dàng bỗng chốc rời xa, ngọn lửa trong cơ thể bùng cháy dữ dội, Omega nhỏ gần như muốn khóc, bàn tay giơ lên nửa chừng, khó chịu quờ quạng trong không khí, "Anh... anh là anh..."

"Anh nào cơ? Ở đây có nhiều anh lắm." Lâm Minh Phỉ khàn giọng: "Thật ra hôm nay dù là ai ở đây cũng được, đúng không?"

Omega nhỏ thở dốc, dường như không nghe rõ anh nói gì, chỉ liên tục lắc đầu, "Anh, anh đừng làm vậy với em..."

Em thổn thức, cầu xin anh: "Anh đừng đối xử với em như vậy..."

Lâm Minh Phỉ thở dài, mày chau lại, lại ôm chầm lấy Omega nhỏ trên giường.

Hương thơm gỗ đàn hương dày đặc, mang theo sự xâm lược không tương xứng, bao phủ lấy Omega đang động dục, cố gắng xoa dịu dây thần kinh rối loạn của em.

Lâm Minh Phỉ cảm thấy rất là bất đắc dĩ, anh vẫn không thể chịu nổi khi nhìn thấy Hạ Đồng khó chịu, vì tim anh sẽ đau.

Thôi, đừng nói Thời Nhã nuôi cá trong ao gì nữa, thực ra anh cũng là một trong những con cá nhỏ trong ao cá của Hạ Đồng, điểm đặc biệt duy nhất chỉ là thời gian nuôi lâu hơn mà thôi, nhưng dẫu vậy... anh cũng cam tâm tình nguyện bị nuôi.

-----

Tác giả có lời muốn nói: 

Lâm Minh Phỉ: Tôi chắc chỉ là cái lốp dự phòng của ẻm【châm thuốc, khả năng tự nhận thức thật là cao mà.】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net