Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, ánh nắng rọi vào phòng ngủ qua khe hở của rèm cửa, robot nhỏ trên bàn đầu giường nhấp nháy đôi mắt đèn led, đều đặn, theo tiết tấu, bé Omega cuộn tròn trong chăn trở mình, duỗi tay chân trên chiếc giường ấm áp, thoải mái ngáp dài một cái.

Giấc ngủ này thật ngon thật sâu, tuy tay chân có hơi mỏi mệt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo và tràn đầy năng lượng.

Hạ Đồng từ từ mở mắt: "Debon, mấy giờ rồi?"

"Chín giờ rưỡi sáng, trừ khoảng thời gian gián đoạn, cậu đã ngủ sâu suốt mười hai tiếng, Hạ Đồng."

"Mười hai tiếng! Thảo nào mà tinh thần đã như vậy!" Hạ Đồng lại ngáp, ngồi dậy từ trên giường, vươn vai.

Ngủ đủ rồi tâm trạng cũng tốt, cảm giác khó chịu trên người cũng dễ dàng được bỏ qua, Hạ Đồng hạnh phúc xuống giường đi rửa mặt, Debon kịp thời nhắc nhở: "Hạ Đồng, hôm qua cậu không uống thuốc đúng giờ."

"Á! Đúng rồi!"

Hạ Đồng đập tay vào trán: "Tôi cứ cảm thấy như có việc gì đó quên làm mà lại không nhớ ra! Hóa ra là quên uống thuốc!"

Em nhào tới chỗ Debon, nghiêm túc nói: "Vậy nên hôm qua tôi bị sốt, sau đó ngất đi, hình như là Zero đưa tôi về, đúng không?"

"Hôm qua cậu đã trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên trong đời." Đôi mắt đèn led của Debon nhấp nháy liên tục, nghiêm túc cảnh báo: "Hay còn gọi là kỳ động dục."

"Hả?"

Hạ Đồng ngơ ngác: "Tôi á?"

Nếu Debon không nói, em còn chưa hiểu rõ tình hình. Nghe Debon nói rõ như vậy, bấy giờ mới cảm thấy trên người có hơi khó chịu, có lẽ là do đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Đồng lập tức đỏ bừng như quả cà chua, hôm qua em như một mầm non mới nhú, háo hức muốn hấp thụ mọi giọt sương.

Đầu tiên là toàn thân mệt mỏi, sau đó ý thức trở nên không kiểm soát được, cơ thể như vũ trụ nguyên thủy xảy ra một vụ nổ, tạo nên một hố đen khổng lồ, muốn hút vào tất cả các thiên thể xung quanh vào trong... Em theo dấu vết này hồi tưởng lại một chút, một số chi tiết đêm qua dần hiện ra trong đầu, khiến mặt Hạ Đồng nóng bừng.

Em đã ước gì mình có thể dính chặt vào Alpha có mùi gỗ đàn hương trắng đó, như một con mèo bám vào người đối phương để nũng nịu, khao khát nhận được sự vuốt ve.

Sao lại thế này!?

Hạ Đồng hóa đá tại chỗ.

Debon ở bên cạnh "rào rào" giải thích: "Thời kỳ động dục đặc biệt của Omega xuất hiện như một tín hiệu cho việc chuẩn bị mang thai, toàn bộ hệ thống chức năng cơ thể sẽ đồng thời bước vào trạng thái trao đổi chất cao, từ đó tiết ra lượng lớn mồ hôi..."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa luôn á!!" Hạ Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận giậm chân, lấy tay che mặt chạy vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Debon kiên trì di chuyển bánh xe đến trước cửa phòng tắm, tiếp tục bổ sung kiến thức về giới tính cho Hạ Đồng qua cánh cửa: "Trong thời kỳ đặc biệt của Omega có hai cách xử lý, một là đến bệnh viện tiêm chất đối kháng pheromone, hai là chấp nhận ấn ký của Alpha, nghĩa là Alpha sẽ cắn vào tuyến sau cổ của Omega và truyền pheromone của mình vào."

Hạ Đồng lúng túng bước vào phòng tắm, vội vã mở máy nước nóng, dòng nước ấm chảy xuống tóc em giúp em cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Hơi nước trắng xóa làm mặt em ửng đỏ, tim đập vừa mạnh vừa nhanh, nhiệt độ cao, bơm máu chảy rần rần trong mạch. Hạ Đồng ngửa cổ, cảm thấy sau cổ hơi đau nhói, không kìm được mà sờ vào, chạm phải một chút da gồ ghề.

Em dần nhớ lại chuyện tối qua. À đúng rồi... cái cắn đó... còn khá đau.

Suy nghĩ của em lại rơi vào mơ màng, ngước mắt nhìn trần nhà mờ mịt, không rõ là đang sợ hãi hay hồi tưởng.

Hóa ra... đó là ấn ký tạm thời.

Vậy nên, lý do em không cần đến bệnh viện là vì em đã bị Lâm Minh Phi đánh dấu!?

Lúc này Debon vẫn đang ở ngoài "bô lô ba la" giải thích: "Sau khi bị đánh dấu, Omega sẽ thuộc về Alpha, sẽ phụ thuộc và phục tùng Alpha, đồng thời quan hệ của hai người sẽ được pháp luật bảo vệ. Có hai loại đánh dấu, một là đánh dấu tạm thời, hai là đánh dấu vĩnh viễn."

Tâm trạng Hạ Đồng lay động, chân chưa đi dép đã bước ra khỏi phòng tắm, kéo cửa ra một khe hở, thò cái đầu ướt đẫm nhìn Debon: "Vậy Zero đánh dấu tôi là tạm thời hay vĩnh viễn?"

Debon lắc đầu: "Tôi không biết."

Hạ Đồng lại sờ sau cổ, không kìm được mà tò mò hỏi tiếp: "Cậu nghĩ anh ấy sẽ đánh dấu tôi kiểu nào?"

Debon tiếp tục: "Theo suy đoán của tôi, có lẽ là đánh dấu tạm thời."

Hạ Đồng không hiểu sao lại có hơi thất vọng: "Sao cậu vừa nói không biết mà?"

Debon giải thích: "Vì theo Điều 236 Chương 4 Phần 2 của 'Luật Bảo vệ Omega Quốc tế', việc đánh dấu vĩnh viễn Omega bằng bạo lực, ép buộc hoặc các biện pháp khác sẽ bị phạt tù từ ba năm đến mười năm."

Hạ Đồng nghe xong lại hít một hơi, em luôn nghĩ rằng ấn ký Alpha là chuyện rất bình thường, không ngờ ấn ký vĩnh viễn lại được quy định trong luật pháp...

Hạ Đồng hạ mi mắt, thất vọng "à" một tiếng rồi buồn bã rụt đầu lại.

Em tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, loay hoay giặt sạch bộ đồ ngủ bẩn rồi thay quần áo sạch sẽ, cảm thấy đói bụng nên mở cửa ra ngoài tìm đồ ăn.

Cô Tống chưa đi, bà còn đang bận rộn trong bếp, dường như bà đang chờ lò vi sóng hâm nóng đồ ăn cho xong, tiện thể tựa vào bếp nghe sách nói.

"... Bạch Mộ Sênh ôm Lãnh Uy Hàn bật khóc nức nở, nước mắt rơi như những viên kim cương quý giá nhất trần đời, khiến người ta đau lòng, cô đau khổ nói: 'Anh yêu! Sao anh lại làm thế? Anh đang giết người! Đây là phạm pháp! Anh vì em mà làm vậy thật sự không đáng!' Lãnh Uy Hàn nâng bàn tay đầy máu vuốt ve gương mặt xinh đẹp như hoa của cô, khó nhọc nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lóe lên chút tàn bạo, 'Sênh Sênh, ai dám động đến em, tôi sẽ giết họ, vì em, phạm pháp có là gì! Dù cho cả thế giới này bị hủy diệt, tôi cũng cam tâm tình nguyện, không tiếc bất cứ thứ gì! Sênh Sênh, em chính là tình yêu đích thực của tôi!'..."

Hạ Đồng nghe mà sững sờ, vừa xuống cầu thang vừa cố tưởng tượng cảnh "khó nhọc nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lóe lên chút tàn bạo" là như thế nào.

Cô Tống nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn em, lập tức nở nụ cười hiền từ.

"Tiểu Hạ tỉnh rồi à con, lại đây, cô đã hâm nóng bữa sáng cho con rồi đây, mau ăn đi!"

"Cảm ơn cô Tống!" Hạ Đồng cười toe toét, chạy vào bếp: "Mọi người trong căn cứ đi đâu hết rồi ạ?"

"Bọn họ đi tập thể dục buổi sáng từ sớm, vẫn chưa về." Cô Tống cười, lấy hộp cơm nhỏ trong nồi cơm điện ra, bên trong có một chiếc bánh bao hình con thỏ và vài cái bánh bao tôm còn đang bốc khói nghi ngút.

Hạ Đồng ôm hộp cơm nhỏ ngồi vào quầy bar, cô Tống rót cho em một cốc sữa chua đào vàng.

"...Châu Tuấn Phong ôm chặt Bạch Mộ Sênh trong lòng, đau khổ cảm thán: 'Sênh Sênh, anh biết, đời này anh không thể có được em, vì Lãnh Uy Hàn yêu em đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí còn sẵn sàng đi sai đường sai lối vì em! Đến mức này... cả đời anh cũng không thể làm được! Một người đàn ông tốt như vậy thật hiếm có trên đời, Sênh Sênh, em nhất định phải trân trọng, bỏ lỡ sẽ không có lần thứ hai!'..."

Hạ Đồng hít một hơi, quay đầu hỏi: "Cô Tống, cô đang nghe gì vậy ạ?"

Cô Tống đáp: "Tôi đang nghe 'Cô vợ đào hôn của thiếu gia Hắc đạo'!" Vừa nói vừa áp điện thoại vào ngực, than thở: "Tình yêu của cậu Lãnh và cô Bạch thật quá bi thương, họ vì nhau mà sẵn sàng vượt qua gian nan nguy hiểm! Tình yêu nên là như vậy đấy!"

Hạ Đồng chợt suy tư, cúi đầu cắn ngón tay cái.

Em nhớ lại cuộc trò chuyện với Debon lúc nãy.

...

"Theo suy đoán của tôi, có lẽ là đánh dấu tạm thời."

"Tại sao?"

"Vì theo Điều 236 Chương 4 Phần 2 của 'Luật Bảo vệ Omega Quốc tế', việc đánh dấu vĩnh viễn Omega bằng bạo lực, ép buộc hoặc các biện pháp khác sẽ bị phạt tù từ ba năm đến mười năm."

...

Lãnh Uy Hàn yêu Bạch Mộ Sênh, sẵn sàng phạm pháp vì Bạch Mộ Sênh, nên tình yêu của họ vĩ đại nhất.

Zero vì sợ phạm pháp, không chịu đánh dấu vĩnh viễn, nên giữa họ không có tình yêu.

Hạ Đồng cảm thấy mình đã hiểu ra, trong lòng bỗng dưng thất vọng, miệng cũng run rẩy thành một đường sóng.

Lúc này, cánh cổng căn cứ mở ra, vài Alpha mồ hôi nhễ nhại sau khi chạy bộ buổi sáng trở về.

"Em mệt quá, mệt quá..." Chu Diễm Quân thở hổn hển: "Chết tiệt... chết tiệt, sắp bay nửa cái mạng luôn rồi! Các anh... ngày đầu tiên đã chạy hai mươi cây số... có phải điên rồi không... phải tiến hành từng bước chứ! Hiểu không, hiểu không vậy hả!"

"Anh thấy cậu còn nói được vậy, chắc còn sống lâu."

Thời Nhã dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, khẽ cười: "Vẫn là Zero tài giỏi, thức khuya như thế mà sáu giờ rưỡi vẫn tập hợp đúng giờ."

Lâm Minh Phỉ không thay đổi sắc mặt, đi lấy nước trong tủ lạnh: "Dù sao cũng là đội trưởng, làm gương là rất cần thiết, tránh để các cậu lấy cớ lười biếng."

Anh mở chai nước khoáng lạnh, ngửa đầu uống nửa chai, yết hầu lên xuống, đường nét cổ hiện lên vẻ nam tính mạnh mẽ.

Uống nước xong, anh nhìn thấy Hạ Đồng đang ngồi ăn sáng ở quầy bar, tay trái cầm cốc sữa chua, tay phải cầm đũa, trông thật ngoan ngoãn khiến người ta thấy yêu.

Anh bước tới ngồi bên cạnh em.

Anh vừa định nói chuyện thì thấy Hạ Đồng xích mông vào trong, kéo dài khoảng cách, đồng thời không quên kéo theo hộp cơm nhỏ của mình.

Lâm Minh Phỉ: "?"

Anh ngạc nhiên nhìn Hạ Đồng, không hiểu sao em ấy lại thế.

Hạ Đồng không nhìn anh, cúi đầu ăn bánh bao tôm.

Bạn nhỏ ăn khá ngon miệng, xem ra không có vấn đề về sức khỏe, đánh dấu tạm thời... chắc không gây tổn hại gì nhiều.

Nghĩ vậy, Lâm Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Nhưng sao Hạ Đồng không nói chuyện với anh nhỉ? Có gì không hài lòng sao?

Lúc này Thời Nhã vòng qua quầy bar đối diện, cười nói: "Ăn gì vậy, Hạ Tiểu Đồng? Ngon thế?"

"Bánh bao tôm, còn có bánh bao nhân sữa, nhưng em ăn hết rồi ạ!" Hạ Đồng ngẩng mặt đáp: "Đều do cô Tống làm cho em đó!"

"Khẩu vị không tệ nha, làm anh thèm quá đi." Thời Nhã cười, nghiêng người nằm lên quầy bar: "Hạ Tiểu Đồng, sức khỏe không có vấn đề gì chứ?"

Hạ Đồng ngẩn người, mặt đỏ bừng, khẽ gật đầu.

"Còn nhớ lời anh Thời Nhã nói với em không, có gì khó khăn cứ nói với anh, anh sẽ cho em một vài cách giải quyết!" Giọng Thời Nhã mềm mại, mang chút dụ dỗ.

Mắt Hạ Đồng sáng lên, em đẩy hộp cơm nhỏ ra, trong mắt lấp lánh hy vọng: "Thật sao ạ!? Timer! Bây giờ em đang có... có chuyện phiền lòng này!"

"Đi thôi, chúng ta ra ghế sô pha nói chuyện riêng nhé." Thời Nhã nháy mắt, sau đó khiêu khích nhìn Lâm Minh Phỉ.

Lâm Minh Phỉ cau mày.

Hạ Đồng lại nói chuyện với Thời Nhã! Không nói chuyện với anh!

Xem ra là có vấn đề thật rồi...

Nhìn Hạ Đồng bỏ bữa sáng đi theo Thời Nhã, Lâm Minh Phỉ cuối cùng cũng cảm nhận được nguy cơ, anh chống tay lên quầy bar đứng dậy, gọi lớn: "Hạ Đồng!"

Omega nhỏ ngay lập tức dừng bước.

Có lẽ chất pheromone của Alpha trong cơ thể em bắt đầu phát huy tác dụng, khiến Omega bị đánh dấu khó mà kiểm soát được nỗi sợ hãi, đồng thời, sự thôi thúc từ gen khiến em phải phục tùng Alpha đã đánh dấu mình, không tự chủ mà muốn dựa dẫm, em bước từng bước nhỏ, dần tiến về phía Lâm Minh Phỉ.

"Anh... anh làm gì vậy..." Em ấp úng.

Lâm Minh Phỉ cố gắng giữ bình tĩnh, dịu dàng nói: "Từ đêm qua đến giờ... không có gì muốn nói với anh sao?"

"Không, không có..."

"Thật không?"

"Có, có mà..." Hạ Đồng cúi đầu trước mặt anh, run rẩy xoắn tay.

"Vậy tại sao không nói với anh mà lại nói với Thời Nhã?" Lâm Minh Phỉ hỏi tiếp.

"Qua đây, đến chỗ anh."

Hạ Đồng không biết trả lời thế nào, lắp bắp hồi lâu, bị động bước vài bước, cảm giác tủi thân trào dâng, em bật khóc: "Anh... anh dữ quá à, hu hu hu hu hu!"

Lâm Minh Phỉ: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net