Chương 4 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 giờ tối, tại phòng vip ở tầng 3 cyber cafe Thái A.

Thái Luân - quản lí của chiến đội Smilodon nhìn đống hợp đồng ở trên mặt bàn, nói mãi không ngừng:

"Thật sự đấy Zero, cậu mà quay trở lại chơi chuyên nghiệp thì cả giới Esport này sẽ cực kì mừng luôn đó. Cậu xem, cậu vẫn còn phong độ như thế, tinh thần vẫn tốt như xưa! Chúng tôi vẫn thường nói với Dylan phải học tập cậu nhiều hơn."

Tay Lâm Minh Phỉ đặt lên lưng ghế, cả người thả lỏng, mí mắt mỏng hơi hạ xuống, nhìn như một người đang rất uể oải, chẳng có hứng thú gì với chủ đề này, cũng chẳng buồn đáp lời. Nhưng chính dáng vẻ này lại khiến Thái Luân cảm thấy thấp thỏm không yên, giống như đang đối mặt với một con sư tử chưa tỉnh ngủ. Bất cẩn chọc giận đối phương sẽ khiến cả khu rừng bị phá hủy.

Thái Luân nháy mắt, ra hiệu Đỗ Vĩnh đang ngồi bên cạnh Lâm Minh Phỉ.

Đỗ Vĩnh liếm đôi môi khô khốc của mình một cái.

"Zero, cậu cũng đã bỏ dở hai năm rồi, phải nhanh chóng tìm một chiến đội có giá trị để ổn định thì mới có thể tiếp tục được, tôi đã nói trước với quản lí Thái rồi, cậu ta nể mặt tôi, chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu..."

"Smilodon có thể cho tôi những quyền lợi gì?" Lâm Minh Phỉ ngắt lời của anh ta, làm như không có gì xảy ra.

Thái Luân nhanh chóng trả lời: "Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập, phí chuyển nhượng sẽ là tám triệu tệ...."

"Theo tôi nhớ thì hình như giá của Dylan là 30 triệu tệ nhỉ?" Lâm Minh Phỉ khẽ hỏi.

Nét mặt của Thái Luân cứng lại, cười xòa đáp: "Tuy rằng thấp hơn Dylan một chút nhưng mà chúng tôi sẽ cân nhắc cho cậu và Dylan thay phiên đánh trận đầu..."

"Cân nhắc? Thay phiên?" Lâm Minh Phỉ gằn giọng nhắc lại hai từ này, anh mở hợp đồng trong tay ra, chỉ tay vào dòng chữ nhỏ ở cuối hợp đồng.

"Nếu như có thay đổi thì quyền quyết định cuối cùng đều sẽ thuộc về phía câu lạc bộ Smilodon."

Anh đột nhiên bật cười: "Coi tôi là người mới đến, nghĩ tôi dễ lừa lắm à?"

Nụ cười ấy khiến Đỗ Vĩnh như ngồi trên đống lửa.

Dù ông ta từng là ông chủ kiêm người quản lí cũ của chiến đội Polaris, nhưng khi đối mặt với Lâm Minh Phỉ thì vẫn là một tên nhút nhát mà thôi.

Giới Esport này thay đổi rất nhanh nhưng Lâm Minh Phỉ là một sự tồn tại độc nhất vô nhị. Rất nhiều người trong mắt chỉ có những pha highlight của anh khi anh còn là một thành viên chủ chốt có sát thương cao (main DPS) trong chiến đội Polaris, cũng có người chỉ trầm mê vẻ ngoài đĩnh đạc được mài giũa qua năm tháng của anh mà không biết tới sự hoang dã và kiêu ngạo đã từng có trong quá khứ.

Lever cao nhất trong Vương Lăng là cấp 100. Đa phần những hoạt động chức nghiệp chỉ nhằm vào những người chơi full cấp, vì thế việc tăng cấp ở thời gian đầu là rất cần thiết. Để thăng cấp, đa phần người chơi sẽ phải giết quái để làm nhiệm vụ, vừa đơn giản vừa an toàn, nhưng có hơi mất thời gian. Chính vì thế mà đây cũng là nguyên nhân khiến dịch vụ chơi chung kéo cấp trở nên phổ biến và lưu hành rộng rãi như hiện nay.

Thật ra ban đầu Lâm Minh Phỉ chưa từng chơi PVE, nhưng thời gian cày lên full cấp của anh còn nhanh hơn người chơi bình thường, chỉ có một nguyên do duy nhất chính là anh chọn tăng cấp bằng con đường khác - giết người để tăng cấp.

Giết người có thể nhận được một lượng tiền khá cao và khá nhiều kinh nghiệm, nhưng mức độ nguy hiểm cũng cao. Vì thế mà ID trong game của Lâm Minh Phỉ bị treo trên top 1 bảng truy nã hơn nửa năm, còn không ngừng được nâng giá.

Trong game, tiếng xấu của Lâm Minh Phỉ trên diễn đàn không ai không biết, đến mức mà ai nhìn thấy thôi cũng đòi xông lên đánh một trận.

Nhưng đến tận khi lệnh truy nã hết hiệu lực, vẫn chẳng có ai bắt được Lâm Minh Phỉ. Anh giống như một kẻ đi săn thực thụ, luôn ẩn nấp ở những nơi kín đáo trên lục địa Vương Lăng, nhân lúc không ai để ý sẽ âm thầm từ một nơi cách xa ngàn dặm giương súng bắn gục mục tiêu.

Sau này khi kí hợp đồng với câu lạc bộ, Lâm Minh Phỉ mới bỏ cách chơi ngược người khác này, dần dần đi vào quỹ đạo. 

Nhưng anh vẫn sáng tạo ra rất nhiều cách đánh được mệnh danh là "Lão âm bỉ" (Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi) khiến người khác vừa yêu vừa hận. 

Anh chưa bao giờ quan tâm đến những lời cười nhạo, mắng nhiếc. Dường như chẳng có ai có thể lọt vào mắt của anh. 

Cho đến khi cái tên Zero bất ngờ xuất hiện trên bảng quang vinh, lúc ấy người ta mới biết anh kiêu ngạo bởi vì anh có năng lực để kiêu ngạo, nói đến đánh lén thì chẳng ai có thể bì được với Lâm Minh Phỉ anh.

"Z Thần à, không cần phải nghiêm túc như thế." Thái Luân cười xòa rồi đưa chiếc bút sang: "Cậu cứ kí tên, sau đó tôi sẽ gọi vài Omega xinh đẹp đến đánh bài cùng chúng ta, cậu thấy thế nào?"

Lâm Minh Phỉ gập ngón tay, gõ gõ lên mặt bàn, cầm lấy chiếc bút Thái Luân vừa đưa qua rồi kẹp vào ngón giữa, ngón trỏ ấn xuống.

"Crắck."

Chiếc bút bị bẻ thành hai khúc, anh ném thẳng về phía của Thái Luân đang trưng vẻ mặt xanh lè.

Lâm Minh Phỉ đứng dậy rời đi, Đỗ Vĩnh cầm áo khoác lên, xấu hổ mà đuổi theo sau.

"Zero, cậu đừng như thế! Tôi sẽ không hại cậu đâu!" Anh ta hô to.

Lâm Minh Phỉ dừng lại, cười khẽ: "Đỗ Vĩnh, tôi đã từng nói anh hãy chờ tôi hai năm, chờ tôi quay lại, nhất định sẽ bù lại gấp đôi những tổn thất trong hai năm đó, nhỉ? Nhưng anh thì sao? Anh xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai, tách Polaris thành nhiều nhánh nhỏ rồi bán đi à?"

Đỗ Vĩnh nuốt ngước bọt, hiếm khi hét lên: "Hai năm chứ không phải hai ngày! Ai mà biết cậu có lừa tôi không, lỡ cậu không quay lại thì sao? Cậu để tôi giữ mãi một câu lạc bộ đang thua lỗ à? Tôi biết cậu đang giận tôi việc tôi ép cậu làm người dưới tay Dylan, nhưng cậu đừng nghĩ cậu vẫn là Z Thần của hai năm trước, nói không chừng giá trị hiện tại của cậu còn không bằng với tám triệu tệ tôi giới thiệu cho cậu đâu."

"Đúng vậy! Ông đây không đáng tiền nữa rồi!" Lâm Minh Phỉ đáp

Đỗ Vĩnh nghẹn lại, ngượng ngùng nói: "Tôi không có ý đó... Zero, tôi nói thật với cậu, tôi không muốn làm cái nghề này nữa."

"Vậy anh muốn làm cái gì?" Lâm Minh Phỉ hỏi.

"Tôi muốn thử làm truyền thông giải trí." Đỗ Vĩnh cũng không nói gì thêm chỉ khẩn cầu: "Hôm nay chuyển nhương cậu, từ nay tôi và Polaris không còn quan hệ gì nữa. Lúc tôi tiễn bọn họ đi trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì nhưng bây giờ họ vẫn sống rất tốt, tôi thật sự không có ý xấu. Cậu xem, thời gian chúng ta quen biết nhau cũng không phải là ngắn, hôm nay chúng ta chia tay trong vui vẻ, đừng làm mọi chuyện xấu hổ hơn nữa được không?"

"Đưa tôi hợp đồng chuyển nhượng của Polaris." Lâm Minh Phỉ nói.

Đỗ Vĩnh ngây người: "Sao thế... Cậu định một mình chống đỡ Polaris?"

"Không liên quan tới anh." Lâm Minh Phỉ sờ sờ túi, mò ra một điểu thuốc rồi đốt lên.

"Không phải chứ... Lâm Minh Phỉ, cậu có biết vận hành một câu lạc bộ tốn bao nhiêu tiền không? Còn nữa, chỉ còn ba tháng nữa là giải đấu bắt đầu rồi, đến cả thành viên cậu còn tập hợp không đủ!" Đỗ Vĩnh ngạc nhiên nói.

"Anh nói xong chưa?" Lâm Minh Phỉ hỏi

Đỗ Vĩnh không còn cách nào khác, chỉ có thể quay người đi về phía xe ô tô lấy giấy tờ ra.

Hai người không nói lời nào hoàn thành việc chuyển nhượng, rồi cũng chẳng nói thêm lời nào mà một người một phương. 

Hơn hai năm, cảnh vật vẫn vậy nhưng người đã khác xưa rồi. Lâm Minh Phỉ thờ ra một hơi dài sau đó ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác.

Quán cyber cafe này cũng chẳng phải một quán đứng đắn gì, Lâm Minh Phỉ cũng chẳng muốn ở đây lâu. Anh vừa đi vừa rút điện thoại ra, nhìn thấy hơn chục tin nhắn Thời Nhã gửi cho mình mà chỉ toàn là meme gấu trúc, mắng anh là Tra A.

Anh gặm gặm góc môi rồi rẽ vào một góc hành lang yên tĩnh. Bỗng nhìn thấy ngoài phòng riêng trước mặt có một người.

"Hạ Đồng?" Lâm Minh Phỉ chỉ liếc mắt đã nhận ra bé Omega trắng trẻo đó.

Hạ Đồng nép mình ở giữa cửa trước và cửa sau của phòng riêng, ngồi xổm dựa vào tường, bày ra dáng vẻ đáng thương, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu.

Lâm Minh Phỉ còn đang nhớ tới những suy luận trước kia của mình, cố gắng suy đoán xem có phải Hạ Đồng đến đây để bắt gian hay không, và người em ấy muốn tìm là ai, bỗng thấy Hạ Đồng giang hai tay ra, tựa như muốn vươn cánh tay lạc lõng không ai giúp đỡ về phía anh. Đôi mày thanh tú của nhóc Omega hơi nhíu lại, nỗi u sầu vấn vít, biểu cảm đáng thương đó dường như đang nói "Bé muốn được ôm ôm".

Không phải chứ?

Trong đầu Lâm Minh Phỉ giống như có một đống pháo hoa đang nổ tung trời.

Em ấy đến tìm mình sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC