Chương 6 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Minh Phỉ và Debon sững lại vài giây, chịu thua.

"Cho xin một phương án giải quyết đi." Anh đỡ trán nói.

"Đến tiệm cập nhật lại phương pháp kết hợp của vòng tay, sẵn tiện vệ sinh bụi cho tôi luôn." Debon đáp lại.

"Mi bẫy ta ở đây đấy à?" Lâm Minh Phỉ tức đến bật cười:

"AI bọn mi thành tinh hết rồi đúng không?"

Debon: "Hì hì"

Lâm Minh Phỉ: "..."

Mắng thì mắng nhưng vẫn phải xử lý vấn đề về mùi hương pheromone, nếu như xử lý không tốt, lỡ như một trong hai bị động phát tình thì sẽ rất phiền.

Hạ Đồng đã có một giấc ngủ rất thoải mái. Mùi đàn hương như có như không vấn vít bên cạnh khiến gân cốt cậu tê dại.

Khi mùi đàn hương ấy không còn nữa Hạ Đồng cũng tỉnh dậy. Cậu nhìn thấy Lâm Minh Phỉ quay vào trong xe, đưa cho cậu một chiếc hộp nhung.

Thấy nhóc Omega lộ ra vẻ ngơ ngác, Lâm Minh Phỉ đắn đo một phen cuối cùng quyết định nói hết cho cậu nghe: "Mùi đàn hương mà em ngửi thấy là pheromone của anh, thật ra trước kia anh cũng ngửi thấy mùi của em. Giữa A và O có khác biệt, chúng ta vẫn nên cần một số biện pháp cách ly..."

"Sao anh lại có thể ngửi được mùi pheromone của em?" Hạ Đồng khẽ chớp chớp mắt, cậu nhấc cổ tay lên: "Rõ ràng em có mang vòng tay ức chế mà!"

Chóp tai của Lâm Minh Phỉ đỏ lên.

"Bởi vì độ tương thích giữa em và anh rất cao." Mấy lời này mà phát ra từ miệng của một Alpha  thì chẳng khác nào mấy lời quấy rối tình dục. Huống hồ gì cũng chẳng có một bản kiểm tra gen nào chứng minh cả. Lâm Minh Phỉ không muốn làm khó Hạ Đồng, anh co tay thành nắm đấm, che miệng khẽ ho khan:

"Chắc là vòng tay hết hạn rồi, anh ra tiệm đổi cho em một cái mới."

"Bọn họ nói mùi hương của em giống mùi chè đậu đỏ hoa quế." Hạ Đồng đột nhiên giơ tay chỉ vào bản thân: "Có thật vậy không?"

"Hả?" Lâm Minh Phỉ ngây người: "Không có mùi chè đậu đỏ..."

"Vậy anh có thích không?" Hạ Đồng hỏi dồn.

"À thì..." Lâm Minh Phỉ bị những câu hỏi thẳng thắn đó của cậu làm cho nghẹn lời.

Những lời này nếu như là từ miệng của những Omega khác nói ra, vậy thì không cần nghi ngờ, đó chắc chắn là một lời trêu ghẹo để quyến rũ đối phương. Nhưng gương mặt của Hạ Đồng lại rất đơn thuần khiến Lâm Minh Phỉ không kìm được mà nhớ về cái ngày gặp cậu trong bệnh viện.

Một bé Omega lẻ loi đứng trước cửa phòng khám, dáng vẻ không ai đoái hoài, không ai hỏi han, tựa như bị cả thế giới vứt bỏ.

Em ấy hỏi như vậy có lẽ là đang hy vọng nhận được sự yêu quý của người khác.

"Anh rất thích." Anh gật đầu, khẳng định chắc nịch.

"Mùi hương rất ngọt ngào."

"Vậy thì tốt rồi." Hạ Đồng nở nụ cười, dường như đã thở phào một hơi. Cậu mở chiếc hộp nhung kia ra, bên trong là một chiếc vòng được bện từ sợi dây màu đỏ, còn có cả năm con mèo sứ nhỏ dễ thương được xâu vào cùng.

Lâm Minh Phỉ nói: "Em xem thử xem có thích mẫu này hay không, anh chỉ chọn đại một chiếc."

"Dễ thương ghê!" Hạ Đồng vui vẻ đáp lời.

"Chắc chắn không đẹp bằng cái trước đó của em." Lâm Minh Phỉ đưa mắt nhìn về phía trước, lại có chút ngại ngùng: "Anh thấy cái vòng trước kia của em hình như là đồ đặt riêng, cửa tiệm hiện giờ không có sẵn thứ quý giá giống như vậy."

"Tốt hơn cái này nhiều, cái này vừa nặng vừa cổ lỗ sĩ." Hạ Đồng tháo bỏ chiếc vòng tay bạch kim cũ chẳng chút lưu luyến. Tỉ mỉ buộc chiếc vòng dây đỏ lên cổ tay: "Cảm ơn anh!"

"Không có gì." Lâm Minh Phỉ dịu dàng đáp.

Chiếc SUV dừng trước một tòa biệt thự độc lập tối đen như mực. Hạ Đồng mở cửa xuống xe, cậu ngẩng đầu ngước nhìn tòa biệt thự dường như không có hơi người này. Bên trên còn treo một bảng logo tinh tế hình tam giác ngược.

Lâm Minh Phỉ đi qua đó đẩy mở chiếc cầu dao tổng lên. Một tiếng "cạch" vang lên, tấm biển có dòng chữ "Polaris" màu trắng bạc sáng lên trong đêm tối, trông rất lung linh. Ánh sáng chói mắt giống như ngôi sao kim đang chậm rãi nhô lên dẫn đường cho những con người đang lạc lối.

"Quao!" Hạ Đồng mở to đôi mắt, bước theo Lâm Minh Phỉ vào cửa. Không gian bên trong phòng khách rộng rãi, sô pha và đèn trần được thiết kế một cách rất nghệ thuật, phòng ăn và nhà bếp theo dạng quầy bar, vừa đẹp đẽ vừa thời thượng, "Đẹp quá đi! Đây là nhà của anh hả anh?"

"Là một nơi còn quan trọng hơn nhà." Lâm Minh Phỉ cười cười: "Đây là câu lạc bộ, là căn cứ của chiến đội."

"Anh là tuyển thủ chuyên nghiệp?" Hạ Đồng ngạc nhiên, theo Lâm Minh Phỉ đi qua phòng kính ở tầng 2 nhìn thấy bên trong có năm cái kén to.

Khác với những chiếc kén chuyển đổi thành màu đỏ đen của Cyber cafe Tinh Không, những chiếc kén ở đây có màu giống nhau, đều là màu xanh pha trắng, cảm giác cao cấp hơn nhiều, bên trên còn có in logo của Polaris.

Trong số đó còn có một chiếc kén có hơi khác với bốn chiếc còn lại một chút, ánh sáng màu bạc chạy dọc bên ngoài của chiếc kén tạo thành hình một khẩu súng, ở cuối hiển thị thành dòng chữ "Zero".

"Zero?" Hạ Đồng nhoài người nhìn qua tấm kính nhìn một lúc rồi ngây ra dường như đã nhận ra điều gì quay đầu: "Zero?"

Lâm Minh Phỉ đang giúp cậu kéo chiếc vali: "Em còn quen người nào tên là "Zero" hả?"

"Không phải, không Phải, em nhớ Zero rất nổi tiếng đó!"

Hạ Đồng giả bộ hỏi dò: "Thần súng ạ?"

Lâm Minh Phỉ khẽ cười, xấu xa đáp lại: "Ơi! Ở đây nè!"

Hạ Đồng đứng như trời trồng.

Lâm Minh Phỉ xách cậu đến trước một căn phòng ngủ, anh đẩy cửa ra rồi nói: "Em thu dọn chút đi, lát nữa dẫn em đi chơi Vương Lăng."

"Anh không cần ngủ hả?" Hạ Đồng hỏi.

"Không sao, đêm nay anh xác định là mất ngủ rồi!" Lâm Minh Phỉ nhìn căn cứ trống không rồi cười, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC