Chương 7 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điểm đánh dấu mà Lâm Minh Phỉ gửi cách chỗ cậu không xa, ở trong một đồng lúa mạch vàng ươm. Người đàn ông đeo một cây súng trên lưng, nửa quỳ nửa ngồi.

Hạ Đồng chạy tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Minh Phỉ, hơi thở gấp gáp: "Em tới rồi!"

"Lần sau gặp phải chuyện như vậy thì gửi tin nhắn riêng cho anh." Lâm Minh Phỉ không ngẩng đầu lên, dặn dò cậu: "Hiểu chưa?"

"Không cần đâu." Hạ Đồng lắc đầu như trống bỏi: "Lần sau em muốn đánh bọn họ, đánh cho bọn họ không dám lú đầu ra khỏi điểm hồi sinh luôn, giống như anh vậy á!"

Lâm Minh Phỉ cười khẽ một tiếng, tiếp tục dùng ngón tay đeo găng chọc danh sách lơ lửng trước mặt.

"Anh đang làm gì vậy?" Hạ Đồng tò mò.

"Xử lý lời mời kết bạn." Lâm Minh Phỉ nói.

Vốn dĩ anh không muốn gây ra động tĩnh quá lớn nhưng hiệu quả sử dụng Đọa Lạc Hiền Giả thật sự quá khủng, trên kênh thế giới liên tục xuất hiện mấy cái thông báo toàn server, đại loại như: [Polaris_Zero tàn nhẫn sát hại Đêm Nay Nhớ Em, sử dụng danh nghĩa của Đọa Lạc Hiền Giả nguyền rủa đối phương, kéo dài đau đớn vô hạn cả đời!]

Sau đó trước mắt anh lập tức hiện ra hơn trăm lời mời kết bạn, phần lớn là các fan lâu năm đang dàn dụa nước mắt của anh làm anh trở tay không kịp.

Vất vả lắm mới dọn sạch thông báo, Lâm Minh Phỉ còn cẩn thận khóa quyền hạn kết bạn, bấy giờ mới nhìn về phía Hạ Đồng.

Áo choàng của phù thủy nhỏ rách nát, pháp trượng bị nứt, thoạt nhìn thảm hại vô cùng. Lâm Minh Phỉ than nhẹ một tiếng, nâng cằm: "Đi thôi, anh dẫn em đi sửa trang bị."

"Sửa trang bị?"

"Độ bền của trang bị bằng 0 sẽ trở thành đồ vô dụng, nếu mất vũ khí thì ngay cả chiêu thức em cũng không dùng được đâu."

"Ồ! Thế à?"

"Trên bản đồ có thương nhân sửa chữa, bây giờ anh dẫn em qua đó, nhớ vị trí nhé em."

Hai người sóng vai mà đi, thợ săn anh tuấn cao ngất bước đi vững vàng, phù thủy nhỏ quần áo tả tơi thì ở bên cạnh nhảy nhót sôi nổi. Sóng lúa như thủy triều, trăng sao xuống thấp, thỉnh thoảng phù thủy nhỏ lại ngẩng đầu hỏi cái gì đó, thợ săn vuốt cằm kiên nhẫn trả lời, ánh mắt giao hòa.

Năm tháng yên tĩnh.

Cho đến khi Hạ Đồng bị NPC thương nhân trang bị giơ ngón giữa.

"Không đủ tiền thì không đủ tiền thôi! Sao mà lại so đo với em như vậy." Pháp sư nhỏ tủi thân.

"Tính cách mỗi NPC sẽ không giống nhau." Lâm Minh Phỉ cũng hơi xấu hổ. Lúc này anh mới nhớ ra acc của Hạ Đồng mới cấp mười mấy, chút tiền nhiệm vụ cho đó còn không được số lẻ tiền sửa trang bị.

"Tài khoản của anh đã lâu không vào rồi, bây giờ còn đang trong thời gian giao dịch đóng băng, không thể đưa tiền cho em được."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Tôi nghĩ xem..." Lâm Minh Phỉ sờ cằm suy nghĩ một lát, chợt búng tay: "Có rồi!"

"Cái gì cái gì? "Hạ Đồng hỏi.

"Đi theo anh." Lâm Minh Phỉ thần bí nhíu mày: "Dẫn em đi làm giàu, cực nhanh chỉ sau một đêm."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net