Chương 8 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sau, Hạ Đồng theo Lâm Minh Phỉ đến suối Dạ Oanh.

Khu vực bản đồ này không có phó bản, cũng không có quái. Nơi này là một thắng địa phong cảnh, đầm nước hình bán nguyệt trong suốt có thể thấy đáy, phản chiếu ánh trăng sáng tỏ và chim chóc yên tĩnh trên cành.

Cành nguyệt quế bên đầm nước rủ xuống, che giấu một tinh linh tai nhọn đang nằm ngang nghỉ ngơi. Tinh linh kia có một bộ tóc dài bằng vàng ròng, thân thể thon dài cao gầy được bao bọc bởi lớp sa y sắc màu rực rỡ, màu da tinh khiết như ngọc quý, nếu như đỉnh đầu không treo một chữ "Thưởng" thật lớn lấp lánh thì hình ảnh này thật sự là mộng ảo thật tuyệt vời.

Không đợi Lâm Minh Phỉ và Hạ Đồng đến gần, tinh linh kia đã mở to đôi mắt xanh thẳm, nhảy dựng lên, sau đó nhẹ nhàng dừng lại trước mặt hai người.

"Lần nào cũng là em chờ anh, anh không sợ sự kiên nhẫn của em hao mòn đến cạn kiệt thì sẽ bỏ anh mà đi à?"

Sau đó ánh mắt của cậu ta chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt Hạ Đồng.

Hạ Đồng chậm rãi há to miệng.

"Anh Thời?"

"Hạ Đồng?"

Lâm Minh Phỉ:...

Ba người, mỗi người chỉ vào hai người đối tượng còn lại, ba miệng một lời: "Hai người vậy mà lại quen biết nhau?"

Sau một lúc lâu, Thời Nhã bất lực lên tiếng: "Thế giới này nhỏ thật đấy."

Hạ Đồng cười ngây ngô vài tiếng, bị Thời Nhã giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Nói em ngốc em thật đúng là ngốc đấy, vào game cũng không làm lại khuôn mặt mới sao?"

"Anh Thời, không phải anh cũng dùng mặt của mình sao? Zero cũng vậy." Hạ Đồng bị nhéo thì kêu to: "Ôi ôi ôi".

"Không có sao cả, loại người đẹp trai như chúng ta ấy à, cũng lười đập mặt xây lại, cùng lắm chỉ là bị người ta nhớ thương sắc đẹp thôi." Thời Nhã cười cười, chợt, cậu ta cúi người xuống, ghé sát vào tai Hạ Đồng, thở ra hơi nóng: "Sao em gọi đại danh của Zero mà lại chỉ gọi anh một tiếng anh vậy bé?"

Hạ Đồng chớp chớp lông mi cong cong: "Hả?"

Thời Nhã dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm cậu, mỉm cười: "Hả?"

Hạ Đồng nhấp nhấp đôi môi mỏng mềm mại, nguyên nhân cụ thể cậu cũng chẳng nói rõ được.

Thật ra cậu nên gọi Lâm Minh Phỉ một tiếng anh, nhưng tiềm thức lại cảm thấy bất luận cậu gọi cái gì thì Lâm Minh Phỉ cũng sẽ không tức giận, gọi là Zero càng có thể kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

"Em ấy thích gọi gì thì gọi, anh không để bụng." Lâm Minh Phỉ bình tĩnh nói: "Dù sao em ấy gọi gì anh cũng từng nghe hết rồi."

Thời Nhã: "Gì?"

Hạ Đồng lại cười ngây ngô: "He he."

Thời Nhã lui một bước, khiếp sợ đánh giá hai con người thật thà trước mặt, không ai cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng, cũng chứng tỏ nội tâm Timer rất chi là đen tối, vô cùng đen tối....

"Được rồi, không nói nhảm nữa." Lâm Minh Phỉ nhìn Thời Nhã: "Cởi đi."

Thái dương Thời Nhã co rút: "Cởi? Cởi cái gì hả anh?"

Lâm Minh Phỉ: "Cởi trang bị ra."

Gương mặt già của Thời Nhã hiếm khi đỏ lên, ánh mắt lướt qua phù thủy nhỏ ngây thơ: "... Không tốt lắm đâu anh à."

Hạ Đồng ngoan ngoãn xoay người: "À, có phải em nên tránh mặt một chút không?"

Cậu vừa muốn đi đã bị Lâm Minh Phỉ túm lấy mũ nhỏ "Ai ui ai ui" kéo trở về.

"Thấy phần thưởng treo trên đỉnh đầu cậu ấy không?" Lâm Minh Phỉ chỉ Thời Nhã nói:" Hai vạn đồng bạc, đánh chết cậu ấy là em có tiền sửa trang bị."

Ánh mắt Hạ Đồng nhìn Thời Nhã lập tức thay đổi, trong con ngươi ngập nước lóe ra khát vọng đối với tiền tài: "Thì ra là như vậy!"

"Đợi chút người anh em? Anh có ý gì? Vì chút tiền sửa chữa trang bị mà bắt chiến hữu xưa của anh cởi sạch, sau đó bị một bé cưng quánh chớt ấy hả?"

Lâm Minh Phỉ: "Đánh vài cái cũng không có bầu được đâu mà."

Thời Nhã: "Em ấy mới cấp hai mươi mấy, anh bắt em phải đứng để em ấy quánh mười phút, mà em còn không được đánh trả!"

Lâm Minh Phỉ: "Nhóc có thể nhắm mắt dưỡng thần."

Thời Nhã: "Có phải anh còn ngại tình cảnh này chưa đủ biến thái không hả?"

Zero! Cái lão tặc này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC