[Tuấn Triết] Cam Quýt và Hoa Dành Dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Cam Quýt và Hoa Dành Dành

... Dưới làn mưa đổ, một quả quýt bị con người vô ý vứt bỏ, thương tiếc cho một đóa hoa dành dành bị con người cố ý vứt bỏ...

_________________

Tác giả: 光合小狗@weibo

Editor: Xoài (OumiGenyal)

Chuyển ngữ và đăng tải dưới sự cho phép của tác giả!

*một chiếc oneshot lấy đi kha khá nước muối trong mắt editor, dù nó chẳng có gì gọi là ngược*

_________________

Cung Tuấn là một quả quýt (*).

(*) Mọi người cũng biết laogong nhà mình có biệt danh là Cam Quýt (柑橘/gān jú) ha, nhưng để hợp với ngữ cảnh và tính logic, mình xin phép chỉ gọi là "quýt", vì cam và quýt là hai loại quả riêng biệt, không có loại quả nào là "quả cam quýt" đúng hem =)))))))))

Quýt Cung Tuấn bị bạn nhỏ đi du xuân bỏ vào túi lưới bên hông ba lô, toàn thân tỏa ra mùi vị chua ngọt thơm nức, cậu tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài qua ô lưới nhỏ.

Bạn nhỏ mang Cung Tuấn đi rất vui vẻ, đến mức đang đi đi tự dưng nhảy chân sáo, Cung Tuấn bị xóc đến nỗi choáng đầu hoa mắt, ngay lúc chủ nhân của chiếc ba lô nhảy lên một bậc tam cấp, Cung Tuấn cảm thấy mình bị quăng lên cao, thoát khỏi lực hút của trái đất, ô lưới ngăn cản tầm mắt cậu biến mất, sau đó một lần nữa lực hấp dẫn lại vồ lấy cậu.

Bộp một tiếng, quýt Cung Tuấn rơi khỏi ngăn lưới, rớt xuống đất, lăn lông lốc ra xa.

Quán tính biến mất, Cung Tuấn dừng lại, cảm giác như múi quýt của mình sắp nát thành từng mảnh đến nơi. Giờ phút này cậu vô cùng hi vọng mình là một quả sầu riêng, ít ra không đến nỗi rơi xuống là lăn lộc cộc đi rõ xa như thế, nhưng sầu riêng thì thúi quá, Cung Tuấn nghĩ lại, vẫn là mình đáng yêu hơn cả, mình quả là một quả quýt chất lượng tốt, bị quăng quật một hồi mà không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài bóng mướt căng mọng.

Trái quýt Cung Tuấn xinh đẹp đợi cho đầu mình hết váng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Đầu tiên cậu nhìn thấy một bức tường gạch phủ kín rêu xanh, sau đó là thảm cỏ đọng sương, châu chấu quýnh quáng nhảy qua ngọn cỏ, mang theo một giọt nước, vẩy xuống lớp vỏ của cậu, may mà hình như ở đây không có xe cộ chạy qua, không thì cậu từ một quả quýt biến thành mứt quýt mất. Cung Tuấn thở dài, nghĩ thầm quả nhiên mình là một quả quýt may mắn.

Bấy giờ, một tiếng ca truyền từ sau lưng Cung Tuấn đến, nhu hòa mềm dịu, thoảng qua cùng cơn gió nhẹ, dắt theo một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt.

Cung Tuấn là một quả quýt được nuôi dưỡng tuyển chọn trong vườn trái cây, từ lúc chín đến lúc lăn xuống một góc phố thế này, cậu chỉ từng ngửi thấy mùi đất, mùi thùng giấy, mùi kho bảo quản lạnh, túi nhựa và mùi của các trái cam trái quýt khác. Bởi vậy cậu không thể biết chủ nhân của tiếng ca và mùi hương này là ai, mà quýt thì đâu có tay chân, không thể tự do xoay người sang chỗ khác.

Thế là Cung Tuấn thử hỏi, chào bạn, xin hỏi ai đang hát ở đó vậy?

Có tiếng đáp, là mình đang hát, mình là Trương Triết Hạn, một đóa hoa dành dành.

Cung Tuấn tiếp tục hỏi, hoa dành dành, hoa dành dành là hoa gì vậy? Xin lỗi, không có ý xúc phạm bạn, chỉ là ở vườn trái cây và siêu thị mình chưa từng nghe nói tới loài hoa này. Mùi hương của bạn thật sự thơm ngọt quá, ca hát cũng rất hay.

Nói tới đây, lớp vỏ vốn vàng cam của Cung Tuấn nổi lên một màu đỏ, ngày một đậm hơn.

Trương Triết Hạn đáp, hoa dành dành, chậc, nói thế nào nhỉ, hoa dành dành chính là một loại hoa nở vào mùa hè, lá của mình có màu xanh biếc, cánh hoa màu trắng, đại khái là thế, không có gì đặc biệt.

Cung Tuấn nói, wow, vậy nhất định là bạn rất xinh đẹp cho xem. Giá như bây giờ mình có thể xoay qua chỗ khác nhỉ, thật sự muốn được ngắm nhìn dáng vẻ của hoa dành dành, nghe nói hoa quýt cũng có màu trắng, nhưng hoa và quả không thể đồng thời xuất hiện trên một cây, nên mình chưa từng thấy đóa hoa màu trắng nào cả.

Trương Triết Hạn đáp, để mình suy nghĩ một chút, có lẽ đợi mưa xuống là được, nếu lúc đó mình vẫn chưa tàn lụi.

Đóa hoa ấy nói về việc bản thân tàn lụi nhưng trong giọng nói không có bất kỳ chút bi thương nào, Cung Tuấn nghĩ thầm, nói nhẹ bẫng như đó là việc bung nở vậy.

Trương Triết Hạn nói tiếp, trước mặt bạn có một chỗ nền bê tông hơi lõm, hôm trước trời mưa nên vẫn đọng một vũng nước, mình nhìn thấy áng mây được nắng chiều nhuộm đỏ trên mặt nước đọng, ừm, giống như màu của bạn vậy đó.

Cung Tuấn cảm thấy hạt quýt của mình nhảy lên thình thịch, khoan khoan đã, hạt quýt, mình là loại không hạt cơ mà? Cung Tuấn chỉ mới nghĩ đến đó, chợt nghe thấy tiếng sấm sét ì ùng phía chân trời.

Cung Tuấn nói, ôi trời ơi, hình như sắp mưa rồi. Vừa dứt lời, hạt mưa dày đặc đã nghe tiếng ào tới.

Giữa trời mưa, góc tường gạch lại lặng thinh đến lạ, Cung Tuấn không nói chuyện, Trương Triết Hạn cũng không ca hát nữa, giữa họ chỉ còn lại tiếng mưa rơi liên miên vô tận.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm mảnh bê tông nhỏ trước mặt, nhìn nơi đó bị thấm nhòe dần trở nên đậm màu, đến khi nó tích được một vũng nước nông, diện tích dần dần mở rộng theo lượng mưa trút xuống, vùng biên gần như tràn đến chỗ cậu, thế là cậu nhìn thấy đóa hoa dành dành tên là Trương Triết Hạn kia trong mặt gương do nước mưa tạo thành.

Lúc này, bỗng có một chú chim én dầm mưa ướt sũng sà xuống cạnh Cung Tuấn, mổ cậu một nhát.

Ái ui! Cung Tuấn hét lên một tiếng, bị đẩy lăn về phía trước, rơi vào vũng nước, cái bóng của hoa dành dành bị cậu quấy loạn thành vô vàn mảnh vụn lấp lóe, nhưng cũng bởi vậy mà góc nhìn của cậu thay đổi, dù rằng phần cuống của cậu bị chúc xuống đất, không được thoải mái cho lắm, cậu đã được tận mắt nhìn thấy bông dành dành dưới màn mưa trong thế giới bị đảo ngược ấy.

Hi, chào bạn, Tiểu Triết, mình có thể gọi bạn như vậy không, bạn thật sự là một đóa hoa rất đẹp đó. Cung Tuấn nằm giữa vũng nước, vấp váp chào hỏi Trương Triết Hạn.

Lá cây dành dành đón nước mưa, lay động hoài không ngừng, như thể Trương Triết Hạn đang vẫy tay với cậu vậy.

Lúc nói chuyện trong thanh âm của Trương Triết Hạn mang theo ý cười thản nhiên, chào bạn, bạn có thể gọi mình là Tiểu Triết, nhưng mà mình vẫn chưa biết tên của bạn đâu.

Cung Tuấn đáp, ôi ngại quá, mình tên là Cung Tuấn, mình đến từ vườn trái cây phía nam thành phố.

Cung Tuấn nhận ra Trương Triết Hạn không sinh trưởng trong vườn cây xanh, mà là trong một chậu thủy tinh hình tròn hơi mờ, sở dĩ hơi mờ là vì trên mặt thủy tinh đã có rất nhiều vết cáu bẩn do mực nước thay đổi liên tục, điều này cho thấy trước kia Trương Triết Hạn cũng không phải luôn sinh sống ở đây.

Có lẽ Trương Triết Hạn đã để ý thấy thắc mắc của Cung Tuấn, chủ động giải thích cho cậu, trước kia có một cô gái mua mình rồi tặng cho người cô ấy thích, nhưng kể từ khi người kia chia tay cô ấy là bỏ lại mình ở đây, không mang mình về nhà.

Ngữ khí Trương Triết Hạn vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng Cung Tuấn lại vì thế là đau lòng khôn nguôi, dưới làn mưa đổ, một quả quýt bị con người vô ý vứt bỏ, thương tiếc cho một đóa hoa dành dành bị con người cố ý vứt bỏ.

Không cần khổ sở thay mình đâu, lại một lần nữa Trương Triết Hạn đọc được suy nghĩ mà cậu không nói ra, dù có ở nơi nào đi chăng nữa thì mình cũng sẽ tỏa ngát hương.

Anh dừng lại một chút, nói tiếp, huống hồ lúc mình nở rộ đẹp nhất thì vừa hay gặp được bạn.

Mưa tạnh, ráng chiều rực rỡ lại xuất hiện trên vũng nước, trong vũng nước là một quả quýt nằm úp ngược, dường như vùng nước nhỏ nhoi này cũng được nhuộm bởi màu của cậu ấy.

Ngày hôm sau oi nóng, vũng nước mà Cung Tuấn nằm đã bốc hơi, mực nước chỗ bình thủy tinh của Trương Triết Hạn cũng hạ thấp một nửa.

Chỗ thịt quả bị chim én rỉa lõm của Cung Tuấn đã có dấu hiệu bị nấm mốc, trên cánh hoa của Trương Triết Hạn có vết tích bị nước mưa xâm lấn, Cung Tuấn nhìn một cánh hoa tiu nghỉu rũ xuống của anh, bèn gọi tên anh.

Này, Tiểu Triết ơi, Cung Tuấn nói, trời nóng quá đi mất, hình như phần thịt quả của mình bắt đầu rữa nát rồi.

Này, Tuấn Tuấn ơi, Trương Triết Hạn nói, trời nóng quá đi mất, hình như nước của mình cũng bốc hơi nhanh hơn rồi.

Nhưng bạn vẫn thơm lắm, Cung Tuấn nói, mình đang lo mình sẽ từ từ bị nấm mốc ăn mòn, rồi thúi rình nha. Lúc ở siêu thị mình đã nhìn thấy kết cục của những trái quýt kia, không ai thích quýt bị hư thối cả.

Gió lại nổi lên, vài cánh hoa hơi ố màu của Trương Triết Hạn nhẹ nhàng lung lay trong gió, anh vừa vui vẻ vẫy cánh hoa, vừa nói, nhưng mình đâu phải là con người, mình là một đóa hoa dành dành. Huống chi con người cũng chẳng phải thứ có thể luôn luôn đẹp đẽ, cam quýt bị nấm mốc hỏng vẫn là cam quýt, và dù bị rớt mất cánh hoa thì mình vẫn là chính mình đúng không.

Cung Tuấn nhìn anh, nhìn anh, nhìn mức nước trong bình thủy tinh của anh lại giảm xuống một nấc bằng khoảng quả anh đào.

Sau đó Cung Tuấn nói, nếu như mình có tay chân thì tốt quá.

Trương Triết Hạn hỏi cậu, hả?

Cung Tuấn đáp, nếu như mình có tay chân, thì bây giờ mình sẽ đi tới chỗ bạn, sờ sờ cánh hoa của bạn, sau đó tưới chút nước cho bạn. Nhưng mình không thể, mình chỉ là một quả quýt, đã thế còn sắp thối rữa.

Trương Triết Hạn nói, để mình nghĩ cách xem nào, có lẽ đợi lúc có gió to là được, nếu lúc đó mình vẫn chưa héo tàn.

Cung Tuấn nói, đúng nhỉ, gió có thể giúp chúng ta đi đây đi đó, tuy rằng lăn lộn trên mặt đất cực kỳ khó chịu. Nhưng cũng còn may, vì giữa chúng ta chỉ có khoảng cách một mét mà thôi.

Nhưng lần này không có gió, mà có một bé mèo đi tới. Là một vật thể hình tròn, vẻ ngoài của Cung Tuấn rất hấp dẫn sự chú ý của bé mèo, nó duỗi một chân trước ra, khều Cung Tuấn vài cái, vừa hay đẩy cậu tới chỗ cách Trương Triết Hạn nửa mét.

Cung Tuấn tranh thủ lăn hết sức có thể, cố gắng tới gần Trương Triết Hạn, đồng thời nhủ thầm, giờ chỉ còn nửa mét nữa thôi, đừng gảy tao về vị trí cũ nha, xin mày đó, kiếp sau tao biến thành cá nhỏ báo ân cho mày.

Quả nhiên bé mèo không khều nghịch cậu nữa, vì bé bị một chú chó nhỏ hồng hộc chạy tới hấp dẫn sự chú ý.

Có vẻ chú chó nhỏ là bạn của bé mèo, chú vọt tới trước mặt bé mèo như một cơn lốc màu trắng, đuôi quẫy tròn loạn xị, trong mắt chú chó chỉ có bé mèo, mà không hề chú ý đến chậu hoa dành dành bị đuôi mình quật đổ.

Đừng mà! Cung Tuấn la thất thanh.

Nhưng bé mèo và chú chó nhỏ không hiểu ngôn ngữ của trái quýt, tụi nhóc đã tung tăng chạy về phương xa.

Chậu thủy tinh của Trương Triết Hạn đổ ụp xuống, bởi vậy mà chút nước ít ỏi còn sót lại trong chậu cũng chảy ra ngoài, Cung Tuấn bị ngâm trong làn nước mà Trương Triết Hạn đã từng sinh trưởng, còn Trương Triết Hạn thì vừa hay rụng lên người cậu.

...

Nếu bạn đi ngang qua nơi đây, sẽ nhìn thấy một đóa hoa dành dành phủ lên một quả quýt nhỏ, cánh hoa mềm mại trắng muốt của nó rũ xuống, hệt như đang ôm siết lấy trái quýt kia.

Nhưng bạn sẽ không biết được rằng, đó... thực sự là một cái ôm.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net