[Tuấn Triết] Và thế là tôi yêu một chú cún ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Tuấn Triết】 Và thế là tôi yêu một chú cún ngốc

Tác giả: 阿橙

Editor: Xoài (OumiGenyal)

____________

Tôi là Trương Triết Hạn, diễn viên, không nổi tiếng. Cái này không trách tôi được, dù sao thì nổi tiếng hay không cũng là do mệnh. Tôi tự chơi tự vui, vừa lòng thỏa ý, người đại diện thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, suốt ngày mài đao xoèn xoẹt. Ổng cảm thấy tôi cản trở con đường trở thành người đại diện siêu sao của ổng.

Dạo trước có một kịch bản đam mỹ tìm đến tôi, đam mỹ đó, đòn bẩy để thoát vòng, bạn hiểu mà. Nhưng tôi từ chối, tôi đây một trai thẳng kiên cường sắt thép, há có thể đi diễn đam mỹ, đã thế còn là thụ?

Người đại diện vỗ vai tôi: Triết Hạn à, đàn ông đàn ang, hiến thân vì nghệ thuật chút đâu có sao.

Cái miệng quạ đen của ổng thiêng thật sự. Tôi đã hiến thân vì nghệ thuật, còn không chỉ chút chút.

Lần đầu tiên nhìn thấy đối thủ trong thuyền thuyết, đẹp trai ngời ngời rạng rỡ sáng sủa. Tôi cũng lăn lộn trong giới giải trí bao năm qua, quốc sắc thiên hương nào mà chưa từng thấy, nhưng vẫn không nhịn được phải ngắm thêm một lát. Sau này cún ngốc nói rằng, lúc ấy mặt tôi si mê lắm, tôi thấy có lẽ em ấy tự đánh giá cao bản thân, nên xuất hiện ảo giác thôi. Khi ấy em ấy cùng tay cùng chân cười tươi rói, một bé bự vừa ngốc vừa ngơ ngác.

Đối thủ của tôi là một bé bự, nhưng rất gầy.

Đó là lời đánh giá của tôi khi nói chuyện với bạn nối khố.

Bạn nối khố là người thành thật, sau khi nghe tôi kể thì cậu ấy nói: Nghe nói là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, cậu bớt bắt nạt người ta đi.

Em ấy thật sự là một cậu nhóc ngoan ngoãn, chăm chú học thuộc lòng từng đoạn thoại dài thòng, tôi thích bắt nạt trẻ con, càng thích nhìn em ấy nói vấp luống cuống. Rất tốt tính, bị tôi trêu cũng không nói gì, chỉ cười cười bất đắc dĩ.

Đạo diễn không nhìn nổi nữa: Tiểu Triết, cậu lại ức hiếp Tiểu Tuấn. Tiểu Tuấn cậu mà còn nói chuyện với cậu ấy nữa, khéo thua sạch không còn cái nịt đấy nhé. Lần nào cũng bị lừa, không lần nào giống lần nào.

Tôi chưa từng ở trong đoàn làm phim nào lặng im như thế này, mấy đứa nhỏ kia cách chúng tôi vài tuổi, Cung Tuấn lại trầm tính nhu thuận, yên tĩnh như gà vậy.

Sau này mọi thứ chuyển biến đột ngột, bắt đầu từ khi tôi khách sáo khen em ấy hát hay. Tôi thề lúc đó lương tâm tôi không giằng xé gì, mà em ấy hát cũng không đến nỗi diệt gọn nhân loại như sau này. Cún ngốc như tìm được tri âm vậy, thường xuyên dùng giọng hát đặc sắc làm tai tôi ngứa ngáy. Tôi thấy phiền quá bèn che miệng em ấy đi, và rồi em ấy cắn ngón tay của tôi.

Tôi thừa nhận, trong nháy mắt đó, thân thể tôi như có dòng điện chạy qua.

Em ấy nhìn tôi, đôi mắt to tròn đen láy cực kỳ vô tội. Nhất định là do vấn đề của tôi, tôi phải ra ngoài để tỉnh táo lại một chút.

Chu Tử Thư yêu Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành yêu Chu Tử Thư.

Tôi yêu em ấy, tôi không biết em ấy có yêu tôi không.

Hai người cộng tuổi lại cũng gần 60, thầm mến là thế nhưng nhút nhát cố thủ trong vòng bảo vệ bản thân, thực sự tôi không nhịn được chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.

Buổi tối hôm đóng máy, cún ngốc tới phòng tôi. Làm nam chính lại còn dễ tính, em ấy bị chuốc khá nhiều rượu. Gò má ửng hồng không bình thường, ánh mắt ướt sũng.

A Nhứ, đừng rời xa ta được không?

Anh là Trương Triết Hạn.

Tôi sờ lên đỉnh đầu em ấy như phổ độ chúng sinh, độ em ấy, cũng là độ tôi.

Người trưởng thành mà, có gì quan trọng hơn kiếm tiền đây?

Vậy, Tiểu Triết có thể đừng rời xa em không?

Cút mẹ cái thứ trưởng thành kia đi.

Tôi thua, thua rối tinh rối mù.

Em ấy gọi tôi là Tiểu Triết, mang theo chất giọng dịu dàng đặc hữu của người phương nam.

Thật ra có rất nhiều người từng gọi tôi như vậy, nhưng chỉ có em ấy dịu ngọt nhường ấy.

"Người anh em... Có phải cậu hi sinh hơi bị nhiều không?" Lúc bạn nối khố tới gõ cửa phòng tôi đã thốt lên như phát hiện ra thứ gì đó ghê gớm lắm: "Tớ vừa thấy Cung Tuấn đi ra, cậu đừng bảo với tớ là hôm qua hai người thức đêm chơi đấu địa chủ đấy nhé?"

"..." Tôi không phản bác lại được, thực sự có hơi mất mặt.

Sở dĩ tôi gọi em ấy là cún ngốc, trừ việc em ấy hơi ngốc nghếch ra, thì một phần là do em ấy tương đối giống cún. Mọi người biết mà, ý thức lãnh địa của loài gâu gâu rất mạnh.

Bắt đầu từ hôm đó, tôi - từ một Trương Triết Hạn kiên cường đanh thép, biến trở thành Tiểu Triết của bảo bối nhà tôi. Ôm ôm hôn hôn bế cao cao, em ấy giống hệt một chú Golden Retriever quện hơi người, người đầu tiên lãnh hậu quả của việc ghen bậy ghen bạ chính là Tiểu Vũ. Chỉ cần Tiểu Vũ có mặt là tay em ấy không rời khỏi sau gáy tôi, ôm lấy tôi không chút kiêng dè.

"Em xem chương trình thực tế của bọn anh ngày trước rồi, tại sao họ có thể quen biết anh trước em lâu như vậy chứ?" Cung lão sư mang khuôn mặt ấm ức gối lên đùi tôi.

"Anh xin lỗi." Tôi nựng cằm em ấy như đang nựng cún: "Muộn như thế mới quen biết em, anh thật sự xin lỗi."

"Anh lại dỗ em." Em ấy túm được tay tôi: "Tiểu Triết, Tiểu Triết thích em nhất có được không?"

"Không được." Tôi cúi đầu nhìn em ấy: "Có một người xếp trước em."

"Ai thế?" Cung lão sư cuống rồi, ngồi bật dậy như thể muốn cạp tôi một miếng.

"Mẹ anh."

"Lại trêu em." Cung lão sư cười, thuận thế bổ nhào vào người tôi.

"Này sao lại cắn anh? Làm cún thật à? Mai anh đi quay quảng cáo đấy nhé."

Hành vi để lại dấu vết dưới cổ áo này thật là...

"Tiểu Triết, Tiểu Triết của em."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net