Đánh cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] Đánh cờ

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_1c8c727a1

Thể loại: lưu manh thê nô công x lãnh khốc ngạo kiều thụ




Phác Trân Vinh về nước cũng không báo tin cho ai, liền như vậy hùng hùng hổ hổ trở về nhà.

Bảo mẫu mới tới, có điểm sửng sốt nhưng vẫn cung kính nói câu chào thiếu gia.

Phác Trân Vinh tháo kính mắt ra "Dì Phương đâu?"

"Cái đó... Triệu tiểu thư ăn không quen cơm của cô ấy, chủ tịch đưa tôi tới"

Phác Trân Vinh thấy tức cười, mới vừa nhìn trong ga-ra có xe ô tô mới, giá giầy ở cửa lại là các loại giày cao gót

Ở trong trí nhớ của cậu, sau khi mẫu thân qua đời năm chín tuổi, cha cậu kỳ thật vẫn không sống an định. Khi người mẹ quá cố của cậu dốc sức làm việc vì công ty, ông ta lại ở trong căn phòng căn phòng lớn của mẹ cậu cùng những người phụ nữ khác nhau dây dưa

Năm ấy mười tám tuổi, cha cậu thẳng thắn không giấu diếm cậu, trực tiếp đem người về ở trong nhà

Phác Trân Vinh trước còn có thể làm ầm ĩ, hiện tại cậu đối với cha một chút cảm tình đều không có, cũng không cần thân tình, chính là nghĩ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.

Nhiều năm như vậy cậu thành thói quen trước mặt cha Phác thì giả bộ ngoan ngoãn, nhưng cũng không đánh mất cảnh giác

Vinh Quang là món quà cuối cùng mà mẹ cậu để lại, cậu nhất định phải lấy lại được.

-

Số lần Phác Trân Vinh tham gia tiệc rượu nhiều hơn đôi chút, quyết định mở rộng quan hệ, chỉ có thể bắt đầu từ thể loại này.

Nhưng thật sự Đoàn Nghi Ân phiền hà muốn chết.

Cậu không thích loại ăn chơi trác táng này. Đoàn Nghi Ân xuất hiện bằng tư thế khoa trương nhất, luôn ở xung quanh người cậu, Phác Trân Vinh lịch sự lùi lại, nhưng đối phương lại càng mãnh liệt truy đuổi.

Trước đây cậu chưa từng nghe qua Đoàn Nghi Ân, tra xét mới biết được là đại thiếu gia, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đoàn thị.

Nói thật, kết giao với hắn tuyệt đối có thể giúp cậu tự mình thăng tiến.

Nhưng Phác Trân Vinh thật sự là, muốn chạy trốn.

Đoàn Nghi Ân cũng không ngây thơ như vậy, hắn thích dụ Phác Trân Vinh, nói trắng ra là muốn cậu ngủ với hắn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã thu không lại tâm tư này

Phác Trân Vinh từ nhỏ đã có khiếu thẩm mỹ, cố tình nhìn thấu thì lòng dạ lại thâm sâu khó tiếp cận, điểm này càng chọc tức hắn

Phác Trân Vinh buồn cười "Tôi lòng dạ thâm độc, muốn đạt được địa vị cao, ai mà không biết chứ"

Quơ quơ ly rượu vang

"Cậu cười lên thật là đẹp mắt" '

Đoàn Nghi Ân có điểm si mê, híp mắt chống đầu nhìn cậu

Phác Trân Vinh "Tôi gần đây sẽ không tham dự sự kiện gì, anh cũng không nhất thiết phải bảo người tiếp đón tôi"

"Baby, vậy cậu có thể chấp nhận WeChat của tôi không?"

Thêm một tháng nữa, vẫn không thèm chấp nhận, thật là thảm mà.

-

Phác Trân Vinh đột nhiên xuất hiện ở đại hội đồng cổ đông, cổ đông của cậu, vĩnh viễn đoán không ra sẽ bị cậu đem cho những bất ngờ gì.

Nhóm các cổ đông lớn tuổi đã nhìn cậu lớn lên từ nhỏ kinh ngạc đứng lên, Phác Trân Vinh đi hai bước qua gọi chú.

Cha Phác từ lúc cậu bước vào tới giờ vẫn chưa yên tâm, ai cũng biết lần này cậu trở về là vì mục đích gì.

Phác Trân Vinh cũng thực kính cẩn nói với cha mình bản thân với tư cách là người thừa kế của Vinh Quang, tất cả cổ đông hiện đang nắm giữ cổ phần lớn nhất của công ty, theo lý thường phải tới tham gia cuộc đại hội.

Cùng ngày khắp công ty liền truyền tai nhau

Mặt chủ tịch thối nguyên một ngày.

Lúc trước người cùng mẹ của Phác Trân Vinh cùng nhau gây dựng nên giang sơn Vinh Quang là chú Lực, Phác Trân Vinh đối với ông có ấn tượng rất tốt, trở về nhìn thấy người kia đầu đã bạc

Chú Lực vuốt vai cậu cùng cậu nhắc tới mẹ

"Mẹ của cháu mà có thể thấy cháu ưu tú như vậy, trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất yên vui"

Phác Trân Vinh cười "Cháu sẽ không làm cho bà ấy thất vọng"



Đoàn Nghi Ân ở dưới lầu Vinh Quang đợi thật lâu, thời điểm Phác Trân Vinh đi ra, hắn cầm một một bó hoa đi tới

Đây chính là chỗ Phác Trân Vinh chịu không nổi. Hắn không thể phớt lờ ánh mắt người xung quanh như thế chứ.

Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu nhìn, tháo kính râm xuống "Công ty của gia đình tôi so với nơi đây có khí thế hơn một chút"

"Có chuyện gì thì nói, không có việc gì thì tôi đi đây" Phác Trân Vinh không muốn cùng hắn nhiều lời, vừa nhanh chân bước đi đã bị tóm eo lôi trở về

Phác Trân Vinh thật sự bị hù dọa "Buông ra! Buông tay! ! Bảo vệ!"

Đoàn Nghi Ân cười ra tiếng "Tôi cho rằng cậu rất trầm lặng thận trọng, vẫn là như vầy mới đáng yêu, mèo con lông xù"

............

Phác Trân bị sự so sánh này làm cho mắc ói

Đoàn Nghi Ân "Eo thon thật"

...........

Phác Trân Vinh hoàn toàn sụp đổ, quay đầu bước đi

Đoàn Nghi Ân cũng không sốt ruột, đem bó hoa hồng kia lên xe, tay vỗ vỗ phấn hoa

"Tôi muốn có những gì cậu muốn có"

Phác Trân Vinh thật sự ngừng cước bộ



Cậu bị ép lên xe Đoàn Nghi Ân, hơn nữa đã hoàn toàn

Không còn không khí

Cậu nhìn vào những bức ảnh của Đoàn Nghi Ân, đều là những người chạy khắp nơi để điều tra cha Phác trong thời gian này.

"Anh cho người theo dõi tôi?"

Đoàn Nghi Ân nhìn cậu "Tôi đối với cậu có hứng thú, muốn biết rõ về cậu. Nhưng tôi phát hiện, cậu so với tưởng tượng của tôi, chơi còn vui hơn."

Phác Trân Vinh nhịn xuống cơn giận "Anh rút cuộc muốn thế nào. Tôi đối với anh không có ý nghĩ gì, cũng hy vọng anh không cần lại tốn tâm tư - "

"Vậy nếu tôi có thể giúp cậu thì sao?"

Đoàn Nghi Ân lôi từ trong túi ra một tập tài liệu "Điều tra chuyện xấu ở công ty của Chính Hải có ý nghĩa gì, y cáo già, có thể bị cậu điều tra ra được cái gì. Đừng nhìn tôi như vậy, lần sau tin tưởng người làm chuyện gì, cũng phải xem người đó là ai."

"Cái cậu cần là cái này"

Phác Trân Vinh thoáng cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay

Thần sắc phức tạp

"Vì sao là tôi"

Đoàn Nghi Ân bị cậu ám ảnh. "Cậu quá xinh đẹp"

...

Luật sư giải thích cho Phát Trân vinh, nói ngày đó gặp mặt bị Đoàn Nghi Ân nhìn thấy liền hàn huyên vài câu. Đoàn Nghi Ân người này nhìn qua tưởng sẽ cùng ngươi cười hi ha, nói chuyện công việc liền dốc sức trở thành đại Đoàn Nghi Ân, có thể khiến tất cả đều bị khiếp sợ.

Phác Trân Vinh nắm chặt cặp tài liệu "Không có việc gì, Luật sư Trương, phiền anh rồi."

-

Phác Trân tắm rửa một cái đi ra, WeChat có tới 99+ tin chưa đọc

Cậu thật sự không biết nói cái gì cho phải

Hôm nay trước khi chia tay Đoàn Nghi Ân

Đoàn Nghi Ân "Tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, không muốn làm cái gì sao?"

Cái này rất khó không nghĩ lệch lạc

Phác Trân Vinh đem văn kiện trả lại cho hắn, tỏ ý xuống xe

Đoàn Nghi Ân lại nở nụ cười "Chấp nhận WeChat của tôi đi"

"Chỉ có thế thôi?"

"Vậy cậu cho rằng tôi muốn thế nào"

Đoàn Nghi Ân thu hồi biểu tình, trực tiếp đoạt lấy điện thoại từ trong tay cậu press trong chốc lát

Hai người trở thành bạn tốt.

99+ tin nhắn một nửa đều là emoji

Pác Trân Vinh cũng thấy buồn cười, vì sao người như hắn lại có thể dùng emoji con thỏ mà gửi.

Thật sự bị phiền toái ồn ào, đáp lại câu ngủ ngon.

Tài liệu Đoàn Nghi Ân cung cấp, có mấy từ mấu chốt

Hối lộ




Phác Trân Vinh trong thời gian này thu thập càng nhiều chứng cứ, Đoàn Nghi Ân cơ hồ mỗi ngày đều xông vào tầm mắt của cậu

Từ ngày đầu thấy bực mình, đến sau lại thành thói quen có sự hiện diện của hắn

Phác Trân Vinh không thể nói rõ cảm giác đối với hắn là gì, Đoàn Nghi Ân không ép cậu, liền cứ chờ đợi như vậy

"Đoàn thị nhàn rỗi quá ha?"

Phác Trân Vinh gọi xong một cuộc điện thoại, thấy Đoàn Nghi Ân đang lật xem album ảnh của cậu

"Tôi không rảnh cũng muốn ở cùng bà xã"

Phác Trân Vinh nhướn mày

Đoàn Nghi Ân vui vẻ a "Nói thế nào đi nữa tôi giúp cậu làm một việc lớn như vậy, để tôi nhìn cậu nhiều một chút, cũng không quá phận đi"

"Hết thuốc chữa"

-

Cha Phác nhìn thấy tin tức tràn lan trên mạng, cùng với tin nóng trong ngày

Phác Trân Vinh trên mặt đau đớn, đau đến chết lặng

Cha Phác chỉ vào cậu châm chọc "Thực mẹ nó là con trai tốt của ta"

Phân Trân Vinh sờ sờ khóe miệng, khó mà cười to "Vẫn còn chưa xong đâu"

Đoàn Nghi Ân đỡ cho cậu đòn thứ hai, đem khuỷu tay của cha Phác mạnh mẽ đẩy trở về

Đoàn Nghi Ân sờ sờ cái ót "Đã lâu không có động tay động chân rồi, làm cũng không ra"

Cha Phác nheo mắt "Ngươi là tên tiểu tử Đoàn Nghi Ân kia"

Đoàn Nghi Ân mặc kệ ông, nắm cằm Phác Trân Vinh mà xoay lại, hiện tại so với vừa nãy có vẻ càng sưng hơn

Tức giận không rõ lý do

Bảo bối mà hắn bình thường từng chút một đều trân quý

Cha Phác hừ lạnh, sớm nghe nói đứa con này điên cuồng mở rộng mối quan hệ, nhưng cũng thật không ngờ có thể quen biết Đoàn Nghi Ân

Lời nói ra khỏi miệng mang theo vài phần vũ nhục, đối với nam nhân thông đồng kia lại bồi thêm một câu

"Mẹ con mà biết được thật sự có thể bị con - "

"Ông có tư cách gì nhắc đến bà ấy?! !" Phác Trân Vinh rút cuộc gào lên "Ông có mặt mũi mà nhắc đến bà ấy?"

Đoàn Nghi Ân sửng sốt, Phác Trân Vinh rõ ràng là rất tức giận, nói chuyện thanh âm đã thay đổi ngữ điệu

Mà người cao ngạo như cậu ấy, làm sao có thể để người khác nhìn thấy

Nhất là người cha này

Sau khi cha Phác rời đi, Phác Trân Vinh rốt cục khóc thành tiếng, lúc Đoàn Nghi Ân trở về phòng, dứt khoát lại bước ra cửa

Lúc Phác Trân Vinh tỉnh lại bên cạnh chỉ có Đoàn Nghi Ân

Đoàn Nghi Ân hút thuốc, thấy cậu tỉnh lại lập tức dập đi, sau đó đi đến bên giường ôm cậu

"Tôi giúp cậu lấy lại Vinh Quang, lần này tôi cái gì cũng không đòi hỏi"

Đoàn Nghi Ân thua lỗ bỏ tiền thu mua bởi vì Công ty Cổ phần Vinh Quang bị tin tức kia ảnh hưởng

Phác Trân Vinh bắt đắc dĩ "Không cần thiết phải như vậy"

"Cậu coi như tôi tiêu tiền để mua vui cho bà xã đi"

Phác Trân Vinh lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tinh, Đoàn Nghi Ân lại cười thành tiếng

"Sao?"

"Đây là lần đầu tiên tôi gọi cậu là bà xã mà không bị đánh"

............

Phác Trân Vinh nhìn hắn "Tôi cho dù có mắng anh đánh anh, thì lần sau vẫn sẽ gọi đúng hay không"

Đoàn Nghi Ân đút tay vào túi quần "Đúng vậy"

"Vậy tôi đây là chừa cho mình chút sức lực cho rồi" Phác Trân Vinh nói

Hơn nữa

Có vẻ như chính mình cũng không chống đối

Phác Trân Vinh mím môi, sẽ không nói ra đâu.

-

Đoàn Nghi Ân tìm team đứng đầu Đoàn thị tới giúp Phác Trân Vinh, việc này cha Đoàn tuy chưa nói gì, nhưng cố tình nhắc nhở hắn Phác Trân Vinh xem chừng không thành thật, cẩn thận sau này bị cắn ngược lại.

Đoàn Nghi Ân gắp một đũa thịt kho tàu cho chính mình, bất chấp đôi mắt cha mình nhìn đầy mong chờ

"Bác sĩ nói dạo này ba không được ăn đồ dầu mỡ!"

Lại múc cho ông một bát canh "Con hiểu cậu ấy, cậu ấy sẽ không như thế"

Cha Đoàn hừ hắn "Hiểu bao nhiêu?"

Đoàn Nghi Ân "Là loại hiểu chỉ kém mỗi thượng người ta thôi"

Đầu hắn bị đập cho một thìa

Đoàn Nghi Ân bất đắc dĩ "Mẹ con mua đồ ăn hoàng gia ở nước C, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho ba"

Phác trân Vinh đang tắm dở thì bước ra trả lời điện thoại, thật sự không biết vì sao Đoàn Nghi Ân lại luôn gọi vào lúc này

Đoàn Nghi Ân "Tất cả những gì tôi yêu cầu đều gửi đến hòm thư của cậu. Gần đây cũng để ý một chút, ông ta không dễ dàng từ bỏ như vậy"

Phác Trân Vinh lơ đãng nghe, chủ yếu là tóc mới gội một nửa, khó chịu

Đoàn Nghi Ân "Có việc?"

"Tôi đang tắm, còn chưa kịp xong" Phác Trân Vinh "Được tôi biết rồi, lát nữa sẽ xem"

Đoàn Nghi Ân "Từ từ"

"Sao?"

"Cậu hiện tại là đang ở trần đúng không"

..................

Phác Trân Vinh nhịn xuống cơn giận "Có áo tắm! !"

Đoàn Nghi Ân nghe tiếng di động im lìm, cười ra tiếng, trêu cậu ấy thật vui.

-

Lúc cha Phác ở đại hội cổ đông bị đem đi, vẫn là cố giãy dụa muốn lao tới bên Phác Trân Vinh

Vốn nghĩ hôm nay có thể dựa vào quan hệ mấy năm nay xoay ngược thế cục

Nhưng cũng thật không nghĩ tới Phác Trân Vinh chỉ có hai nước cờ có thể thật sự thu mua.

Lại còn thêm sự hỗ trợ của Đoàn Nghi Ân, và một vài cổ đông cũ vốn cũng không phục ông

Ông vẫn là không cam lòng nhìn thấy vài phần căm phẫn trong đôi mắt của Phác Trân Vinh

Phác Trân Vinh không có phản ứng gì, nói hôm nay tới đây thôi rồi cùng Đoàn Nghi Ân rời đi

Truyền thông mà Đoàn Nghi Ân đã liên hệ trước đó cũng muốn phát tin tức

Phác Trân Vinh xem bình luận phiền muộn

Đoàn Nghi Ân "Cậu cảm thấy cần xử bao nhiêu năm"

"Tùy tiện đi, càng lâu càng tốt"

"Cậu đối với ông ta đúng là không chút nương tình"

Phác Trân Vinh "Cũng giống trước đây ông ta đối vợ mẹ tôi thôi, tôi cũng không biết ông ta có yêu mẹ hay không"

"Tôi cũng rất muốn có gia đình, cùng người nhà ở bên nhau, nhưng trong trí nhớ của tôi cũng chỉ có mẹ là ở bên cạnh. Ông ta như thể từ nhỏ đã không thích tôi, lúc mẹ tôi bị bệnh, ông ta cũng không gấp gáp trở về. Tôi đã tưởng thật sự vội không trở lại, sau mới biết được, phải cùng người đàn bà khác đón sinh nhật"

"Mẹ tôi đến tâm cũng chết đi, cho nên mới đem công ty để lại cho tôi, nhưng lúc đó tôi hiểu cái gì...."

Đoàn Nghi Ân khoác vai cậu, rút ra vài tờ khăn giấy

"Đều qua rồi"

-

Phác Trân Vinh cảm thấy chính mình thật giỏi. Từ nhỏ tới lớn chịu nhiều ủy khuất như vậy không khóc, một mình tha hương nhớ nhà không khóc, sau khi về nước muốn gây dựng sự nghiệp không khóc, thời khắc ở trên giường Đoàn Nghi Ân

Khóc tới sắp ngất xỉu

Đoàn Nghi Ân không phải vì thế mà thương hoa tiếc ngọc

Hơn nữa từ trước tới giờ, hắn luôn đối với Phác Trân Vinh có ý niệm này

Nhưng hắn tính toán nhẫn nhịn. Kỳ thật mới lúc trước, thời điểm Đoàn Nghi Ân cầm chứng cớ quan trọng tới tìm Phác Trân Vinh, Phác Trân Vinh dường như mất trí, ngây ngốc tự mình cởi quần áo, giống như phải thật sự như vậy trả lại cho hắn

Đoàn Nghi Ân cài lại từng cái từng cái cúc áo cho cậu, hôn lên trán rồi rời đi

Sau đó ở trong xe tức nghẹn mà gầm lên

Chờ hai người hiện tại thật sự nước chảy thành sông, không có quan hệ quyền lợi phức tạp

Đoàn Nghi Ân làm sao bỏ qua cho cậu

Phác Trân Vinh chưa làm qua, chỉ cảm thấy đau, đau thì liền khóc

Đoàn Nghi Ân bị kích thích càng sảng khoái

"Bé cưng, gọi tên anh gọi tên anh"

Phác Trân Vinh nằm sấp trên giường, miệng cắn chặt gối, phát ra thanh âm nhỏ vụn

Đoàn Nghi Ân vỗ một cái lên cánh mông trắng mềm mại

Phác Trân Vinh bị đau khóc to một tiếng "Biến thái - "

Đoàn Nghi Ân nghĩ muốn điên rồi

Hắn lần đầu tiên gặp Phác Trân Vinh chính là cả người mặc tây trang bảnh bao, mông vểnh lên mê người thật sự chỉ muốn chụp lại vài tấm

Đoàn Nghi Ân gần như điên cuồng vuốt ve Phác Trân Vinh ô ô ô nện vào giường

Hóa ra cái hố của đời cậu không phải ở quá khứ

Mà ở nơi này

Đoàn Nghi Ân lật người cậu lại, ôn nhu cùng cậu hôn môi. Phác Trân Vinh không còn thể lực mà ngủ thiếp đi.

Đoàn Nghi Ân dọn dẹp sạch sẽ cho cậu cũng rất nhanh đi ngủ.

-

Phác Trân Vinh trước sau như một tỉnh rất sớm

Cho dù là bị làm một đêm

Hiện tại cũng không có buồn ngủ

Đoàn Nghi Ân vẫn đang ngủ say, tóc mái dài che khuất cả mắt

Phác Trân Vinh giúp hắn vén nó lên, tay lại bị kéo lôi vào trong lồng ngực

"Đi ngủ"

Phác Trân Vinh bĩu môi "Tôi không có thói quen ngủ thêm"

"Từ hôm nay em có"

Đoàn Nghi Ân vỗ vỗ cậu

"Tôi trước đây thật sự cảm thấy tôi với anh không hợp" Phác Trân Vinh nói

Đoàn Nghi Ân mơ mơ màng màng "Hiện tại thì sao"

"Có lẽ là người hiểu tôi nhất trên thế giới này"

Đoàn Nghi Ân cười nhớ tới cha hắn lúc trước hỏi hắn hiểu Phác Trân Vinh bao nhiêu

Hiện tại, mặc kệ là tâm hồn hay thể xác

Đều hiểu hết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net