Heart thorn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] Heart thorn

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_12e3786db

Thể loại: hắc bang, cảnh sát tiêu sái thụ x an tĩnh lạnh lùng công





Phác Trân Vinh tin rằng ngày tận thế là có thật, trái đất thực sự hình vuông và quái vật hồ Loch Ness là có thật. Điều duy nhất cậu không dám tin tưởng là Đoàn Nghi Ân còn sống.

Hoành thánh cũng đã nguội, Lâm Tại Phạm giục cậu "Ăn nhanh lên, lát nữa đi tới khoa giám định anh cũng không đợi cậu"

Phác Trân Vinh buông thìa, cứng rắn nói "Trên cầu, Đoàn Nghi Ân"

Lâm Tại Phạm ngước nhìn cậu một cái

Phác Trân Vinh đột nhiên đứng dậy và chạy ra ngoài

/

Cách đây 4 năm, Phác Trân Vinh đi làm điệp viên nằm vùng trong một nhóm xã hội đen. Đến ngày đóng lưới, cậu đưa ảnh ra và nói người này không bị bắt, còn ngàn vạn lần dặn dò anh sắp xếp cho tốt.

Lâm Tại Phạm bận rộn đến phút cuối nên không thấy được người trong ảnh

Cuối cùng, thi thể được phát hiện bên bờ sông, Lâm Tại Phạm vội chạy đến và lấy ra bức ảnh mà Phác Trân Vinh đã đưa cho anh ấy. Người đàn ông trên tấm ảnh và người nằm bên bờ sông mặc quần áo giống nhau.

Lâm Tại Phạm không biết chuyện gì đã xảy ra, thật khó tưởng tượng được rằng Phác Trân Vinh mấy tháng nằm vùng vẫn còn có thể có quan hệ yêu đương khi đang làm nhiệm vụ bí mật. Anh đã điều tra danh tính của hắn, Đoàn Nghi Ân, 25 tuổi, con nuôi của thủ lĩnh băng đảng, nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ bên người nhưng cũng không quan tâm hắn.

"Thực sự có phù sa nhưng không bị vấy bẩn. Anh ta không có tiền án gì cả. Vấn đề lớn nhất là ông trời mắt mù mới để anh ta bị lão già kia nhặt về làm con trai"

Đồng nghiệp thở dài lật tư liệu, Phác Trân Vinh rất mạnh tay đặt tách trà xuống bàn, nước văng ra ngoài hai giọt.

Lâm Tại Phạm liếc nhìn những bức ảnh mà Phác Trân Vinh đã đưa cho anh trước đó.

Rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai sạch sẽ, khó trách nhớ mãi không quên.

-

Phác Trân Vinh cuối cùng cũng trả lời điện thoại, Lâm Tại Phạm hét vào mặt cậu "Còn biết bắt máy? Năm phút nữa lập tức quay lại"

Phác Trân Vinh vẫn lặp lại câu nói kia "Em thấy anh ấy rồi"

"Anh nghĩ là do cậu thức trắng mấy ngày đêm. Còn nhận ra đường không? Có cần thuê người tìm cậu?" Lâm Tại Phạm tức giận "Nhanh lên! Đội trưởng Hầu đang đợi"

Phác Trân Vinh hít một hơi và bấm máy.

Cả buổi chiều, mọi thứ hoàn toàn không ổn. Sau cuộc họp, Thôi Vinh Tể lo lắng cho cậu, Lâm Tại Phạm nói "Không sao đâu, cậu ta gặp ma"

Phác Trân Vinh đập vỡ cái cốc, Lâm Tại Phạm nhướn mày, giơ cả hai tay lên

"Anh sai rồi, anh sai rồi"

-

Phác Trân Vinh không nhìn lầm, Đoàn Nghi Ân quả thực vẫn còn sống

Lúc cậu chặn Đoàn Nghi Ân lại ở góc tường, người kia hoàn toàn không dám nhìn cậu

Phác Trân Vinh có rất nhiều điều muốn nói. Bốn năm nay, mỗi ngày đều nghĩ đến người này, luôn có rất nhiều lời giải thích.

Trước là nhận sai, đúng là bởi vì phải điều tra mới tiếp cận hắn, mình là cảnh sát, thừa nhận lần nữa, thừa nhận chính mình là thật lòng thích hắn

Cuối cùng an ủi hắn, nói chính mình vẫn tin hắn, muốn giúp hắn

Khi thực sự có ngày hôm nay, Phác Trân Vinh lại không thể nói bất cứ điều gì.

Phác Trân Vinh không kìm được nước mắt tuôn ra nhanh chóng, chậm rãi mở miệng

"Anh đã đi đâu?"

Đoàn Nghi Ân trốn tránh không nhìn cậu

Phác Trân Vinh lùi lại một bước "Em đã rất nhớ anh........"

Đoàn Nghi Ân rất lâu không mở miệng, Phác Trân Vinh đưa lưng về phía hắn khóc một hồi, cậu khóc vì vui mừng. Mặc kệ thế nào, ông trời đã cho cậu một cơ hội.

Cho đến khi lòng bàn tay ấm áp chạm vào lưng cậu, Phác Trân Vinh khịt mũi

Nghe thấy Đoàn Nghi Ân nói "Đừng khóc, tôi cũng nhớ em"

Phác Trân Vinh giải thích rất nhiều, những điều này đã lặp lại trong đầu cậu rất nhiều lần, từng câu từng chữ nói cho Đoàn Nghi Ân nghe

"Em đã tưởng sau khi bắt được cha nuôi của anh, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau, bảo bọn họ đừng bắt anh, đợi em trở về, nhưng sau đó, đợi tới khi..... Em không tin, nhưng em không có cách nào không tin, thi thể cũng nằm đó, quần áo của anh, mũ của anh. Mấy năm nay, không ngày nào là em không nhớ tới anh, em còn muốn, chỉ cần làm chúng ta, thật không biết ngày nào đó liền....Cho đến lúc này, chúng ta lại gặp lại, em lại giải thích cho anh nghe"

Đoàn Nghi Ân kéo vành mũ xuống "Em tin tôi, nhưng ngay từ đầu tôi đã không tin em"

Phác Trân Vinh khẽ mở miệng

"Tôi thấy em rút súng, thấy em thân thủ tốt như vậy, anh Cường cũng bị em hạ gục, đó là em mà tôi chưa từng gặp qua.... Tôi sợ hãi, sợ hãi không biết đâu mới thật sự là em, có lẽ nào em cũng sẽ đối với tôi như vậy...."

"Làm sao có thể....." Phác Trân Vinh đau lòng

Đoàn Nghi Ân "Không biết sẽ gặp lại em như thế nào"

"Nếu em không tới tìm anh, cả đời này anh thật sự sẽ không bao giờ gặp lại em sao?" Phác Trân Vinh lại muốn khóc

Đoàn Nghi Ân gật đầu

-

Lâm Tại Phạm liếc nhìn đồng hồ đeo tay "Tốt lắm, Phác Trân Vinh biến mất đã mười mấy tiếng đồng hồ mà không rõ lý do. Đội trưởng Hầu, mong sếp hãy phạt cậu ta!"

Thôi Vinh Tể đem văn kiện đặt lên bàn. "Ở nhà cũng không có ai, đám Tiểu Lưu cũng đi tìm. Haizz thật là, Trân Vinh có khi nào đã xảy ra chuyện!"

Cả nhóm đang nói chuyện

Phác Trân Vinh đẩy cửa ra

Thôi Vinh Tể "Là người hay ma"

Phác Trân Vinh trở lại chỗ ngồi "Là bố của cậu"

Lâm Tại Phạm ngửa đầu uống nước "Còn có thể cãi lại, xem ra là người"

Đội trưởng Hầu vỗ anh "Cậu đừng nói nhiều" lại nhìn sang Phác Trân Vinh "Trân Vinh à, cậu cũng thật là, sao lại không bắt máy"

Phác Trân Vinh đứng dậy "Thật xin lỗi đội trưởng, hôm nay là lỗi của tôi, sếp muốn phạt sao cũng được"

"Được rồi, gần đây cũng không có chuyện gì. Cậu lại chịu đựng lâu như vậy, cho cậu thời gian thả lỏng cũng được, lần sau trước hết nên nói một tiếng. Mọi người lo lắng cho cậu sẽ không tốt lắm."

Phác Trân Vinh cười cười "Vâng"

Lâm Tại Phạm đi đến trước mặt cậu "Phát sinh cái gì rồi?"

"Em đi gặp Đoàn Nghi Ân rồi"

Ngắn ngủn một câu, Lâm Tại Phạm phía sau còn lạnh cả người

"Cậu cmn nói láo, anh tận mắt thấy hắn -"

Nói đến đây Lâm Tại Phạm sững sờ, lúc đó có rất nhiều việc quan trọng, từ xa liếc mắt nhìn cái xác bên sông, trên người chỉ mặc một bộ quần áo giống hệt người trong ảnh, mặt chấm đất, anh cũng không đi qua xem, cộng thêm chiều cao không khác biệt lắm. Anh tự nhiên không hoài nghi gì

Phác Trân Vinh gật đầu "Năm đó, không phải anh ấy"

"Đ*t mẹ....." Lâm Tại Phạm ngồi xuống ghế "Vậy còn hắn?"

"Ngồi thuyền bỏ trốn, tới thành phố B, gần đây mới trở về, mới cho em gặp mặt"

Lâm Tại Phạm không biết dùng biểu cảm gì "Anh thật muốn tận mắt nhìn thấy anh trai này"

Phác Trân Vinh bật cười "Em cũng muốn gặp lại anh ấy"

-

Đoàn Nghi Ân đợi ở nhà Phác Trân Vinh cả ngày, rất buồn chán. Phác Trân Vinh đi làm về thì thấy người không còn ở đó nữa, cả người lại gấp gáp muốn chết

Cho đến khi Đoàn Nghi Ân đem đồ ăn bước vào cửa, Phác Trân Vinh chân mềm nhũn ra, thật sự chết chân ở đó "Làm em sợ muốn chết...."

Đoàn Nghi Ân im lặng nhìn cậu "Tôi đã hứa với em là không đi thì sẽ không đi"

Phác Trân Vinh "Không phải em muốn trói buộc anh...Chỉ là...sợ anh...."

Đoàn Nghi Ân mở dâu tây, đem vào bồn rửa mặt

Phác Trân Vinh đi theo sau hắn "Anh nói lý do từ chức như vậy với thủ trưởng thật sự không sao chứ"

Đoàn Nghi Ân vẫn nói câu kia "Tôi đã hứa với em sẽ không đổi ý, không sao. Mục đích trở về là muốn thanh tịnh vài ngày cho thư thái, bản thân tôi cũng không muốn làm"

Phác Trân Vinh nhịn không được ôm lấy hắn từ phía sau "Em nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể có ngày hôm nay"

Đoàn Nghi Ân không nói chuyện, Phác Trân Vinh tuy rằng mất mát, nhưng chính là càng ôm chặt hơn một chút.

Sở cảnh sát gần đây đã giải quyết xong một vụ án lớn và tạm thời có cảm giác thoải mái, Phác Trân Vinh đã xin nghỉ, đội trưởng nhanh chóng phê chuẩn, bảo cậu đi nghỉ ngơi.

Phác Trân Vinh không có thời gian để nghỉ ngơi, cậu thầm nghĩ phải ở bên Đoàn Nghi Ân thật tốt.

Đoàn Nghi Ân mỗi ngày không nhiều lời, liền đi theo cậu

Phác Trân Vinh tựa vào lồng ngực hắn, tạm thời nói lời từ biệt hình tượng cảnh sát tiêu sái một cước đá bay tên thủ lĩnh hắc bang, trở về làm con mèo nhỏ meo meo thích được cưng chiều

Đoàn Nghi Ân hiển nhiên cũng sửng sốt .

Hắn thân là con trai nuôi, cũng không thích quá thân thiết với những người đó. Khi Phác Trân Vinh lần đầu tiếp cận hắn, dù biết là lừa gạt, cũng rất khó mà không bị thu hút, sau đó bọn họ lại quyến luyến không rời. Mỗi đêm vụng trộm gặp mặt, Phác Trân Vinh tựa như bây giờ, nép vào vòng tay hắn, hô hấp phả lên làn da hắn, rất nghe lời.

Phác Trân Vinh "Tập này xem xong rồi"

Đoàn Nghi Ân bình tĩnh bắt đầu tập tiếp theo "Thất thần"

"Vì sao? Đây không phải là bộ phim yêu thích của anh sao? Tại sao lại bị phân tâm?" Phác Trân Vinh ngước nhìn và từ từ tiến lại gần hắn

Đoàn Nghi Ân né tránh, thật sự không chịu nổi thân mật như vậy

Phác Trân Vinh đè nén chua xót, chủ động hôn lên môi hắn. Chỉ chạm nhẹ một chút, liền lại tựa vào hắn xem phim.

-

Phác Trân Vinh còn chưa thể an ổn vài ngày, trong cục lại có chuyện

Cho dù luyến tiếc Đoàn Nghi Ân cũng không có biện pháp

Đoàn Nghi Ân đánh thức cậu, làm đồ ăn sáng "Lại là một ngày bận rộn, phải ăn"

Phác Trân Vinh "Em không muốn ăn sáng, em muốn ăn anh"

(Giỏi lắm Vinh Vinh!)

Đoàn Nghi Ân chịu không nổi bị cậu trêu chọc như vậy, trở về phòng không nói lời nào.

Phác Trân Vinh buồn cười, cầm lấy thìa múc cháo.

Thôi Vinh Tể đứng ở cửa chặn cậu lại "Em nghe thấy mùi vị tình yêu"

Lâm Tại Phạm phụ họa "Anh ngửi thấy mùi bánh bao thịt lợn"

Thôi Vinh Tể "Còn có cháo thịt nạc trứng muối"

Phác Trân Vinh trông như một tên ngốc "Quá nhàn rỗi phải không? Nhàn rỗi quá tôi đi về đây"

-

Đoàn Nghi Ân bỏ việc ở thành phố B. Nói trắng ra là hắn cũng không thích, hắn bỏ trốn làm bừa thôi, làm mấy năm rồi.

Ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng càng nguyện ý ở bên cạnh Phác Trân Vinh để bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.

Phác Trân Vinh có chút áy náy "Em không muốn kiểm soát cuộc sống của anh. Nếu hiện tại anh không hạnh phúc, thậm chí có thể rời xa em, chỉ cần anh đừng biến mất nữa."

Đoàn Nghi Ân rốt cuộc chủ động ôm cậu, Phác Trân Vinh lại khóc.

Phác Trân Vinh nói với hắn rằng, những chuyện lúc trước muốn làm không thể làm, bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần hắn muốn.

Đoàn Nghi Ân "Anh có thể chứ"

"Anh có thể!" Phác Trân Vinh sốt ruột "Anh hoàn toàn có thể, chỉ cần anh muốn"

Đoàn Nghi Ân mỉm cười "Kỳ thật hiện tại anh cũng không biết làm cái gì"

Phác Trân Vinh thở dài, cũng đúng, từ từ sẽ tới

Đoàn Nghi Ân trầm mặc trong chốc lát "Sẽ không lâu đâu, anh nghĩ cho kỹ sẽ nói với em"

Phác Trân Vinh gật đầu "Không cần có gánh nặng, em chỉ muốn anh hạnh phúc"

"Vậy thì rất đơn giản"

"Cái gì?"

"Em ở đây là anh thấy vui vẻ"

Phác Trân Vinh phất tay, cầm lấy nước trên bàn, ngẩng đầu rót vào miệng

Đoàn Nghi Ân muốn ngăn cậu lại, nhưng hắn cũng chậm một bước

Mật ong trong miệng Phác Trân Vinh vừa dính vừa ngọt sắc

Chạy trốn khỏi ánh mắt dở khóc dở cười của Đoàn Nghi Ân

Chết người rồi

-

Khi Phác Trân Vinh nói rằng muốn dạy hắn một vài chiêu, Đoàn Nghi Ân theo đúng nghĩa thì giống như một kẻ ngốc.

"Không phải anh từng nghĩ lần đó em uy phong lẫm liệt lắm sao, em dạy cho anh, môn vật của em bao giờ cũng đạt điểm tuyệt đối"

Đoàn Nghi Ân "Nói gì thì nói, anh cũng là lớn lên trong bang phái"

Phác Trân Vinh khinh thường "Anh có thể học được cái gì a"

Mười giây sau

Phác Trân Vinh "Cánh tay cánh tay, gãy rồi gãy rồi! ! Cánh tay!"

(này thì nổ nha em xD)

Phác Trân Vinh xoa cánh tay, cảm thấy đã làm giáo viên học viện cảnh sát mất mặt.

Đoàn Nghi Ân "Không muốn học cái này, nhưng từ nhỏ mắt anh đã bị quáng, không có cách nào không được"

Phác Trân Vinh "Anh rất tuyệt, thật đấy"

Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu nhìn cậu "Anh muốn đi công viên giải trí"

"Hả?"

"Trước giờ chưa từng đi"

Phác Trân Vinh nghẹn ngào "Được, chúng mình đi"

Đoàn Nghi Ân "Trước kia nhìn thấy đu quay liền bắt ông ta đi cùng, ông ta chỉ biết dắt đi, sau đó thèm muốn những người khác"

"Anh có đau buồn không, khi thấy họ bị bắt?" Phác Trân Vinh thở dài

"Không, họ đã làm điều sai trái và phạm pháp, bị bắt là đương nhiên. Chính là anh lúc đó muốn, nhưng lại không có nhà nữa"

Đoàn Nghi Ân "Không muốn thừa nhận, anh thật sự coi nơi đó là nhà"

Phác Trân Vinh siết chặt lấy hắn "Bây giờ anh đã có, hơn nữa em sẽ sinh cho anh một đàn con"

(Vinh bị mê sảng đó các mẹ ạ, lụy quá điên rồi xD)

Lần này Đoàn Nghi Ân khó mà rút tay về, thuận tiện liếc mắt xem thường cậu một cái

Lại còn nghiêm túc nhìn cậu "Em không sinh con được"

-

Phác Trân Vinh nói với Thôi Vinh Tể cậu cảm thấy chính mình giống như nuôi con trai

Nhìn thấy Đoàn Nghi Ân từ tự kỷ chuyển sang cởi mở, cảm thấy mình đã nuôi dạy nên người.

Sau đó, lời nói này không biết làm sao lại truyền đến tận tai Đoàn Nghi Ân

Hắn nhìn Phác Trân Vinh

"Nghe nói em muốn làm ba của anh?"

Phác Trân Vinh "Anh nghe ai nói thế? ? A không phải, em nói thế lúc nào, ai bịa đặt vậy? Em là cảnh sát, em xem xem ai đặt chuyện cho em"

Đoàn Nghi Ân rút điện thoại di động ra "Lâm Tại Phạm"

Phác Trân VInh "Em nói rồi anh ta không phải người tốt. Anh nói chuyện phiếm với anh ta để làm chi, làm sao lại còn thêm bạn bè rồi"

"Lần trước sau khi tụ hội xong, lúc đưa cậu ta về, cậu ta chủ động thêm vào"

Đoàn Nghi Ân "Anh thấy cậu ta rất tốt, kể lại chuyện, em vì sao lại nói với bọn họ nuôi anh giống như nuôi con trai"

Phác Trân Vinh hết đường chối cãi cầm lấy di động

"A lô? A? Đội trưởng Hầu a! Là em! Là em! Được rồi, được rồi"

Đoàn Nghi Ân nhìn cậu lập tức mặc quần áo liền đi ra ngoài

Không thể nhịn được cười

Phác Trân Vinh ra cửa lập tức gọi điện thoại cho Thôi Vinh Tể Lâm Tại Phạm tổng xỉ vả

"Hai người có phải con người không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net