Untitled (paparazzi x đại minh tinh)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] paparazzi x đại minh tinh

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_12c8eabf4

Summary:

Một tên chuyên bám đuôi đã sớm không viết gì nữa

Vì đặc biệt chú ý đến tên săn ảnh, ảnh đế tự mình đăng lên tin độc quyền ha ha ha





Tổng biên tập đang gặm cổ vịt ngon lành, thơm phức.

Phác Trân vinh nuốt nước miếng, ho khan một tiếng

"Nói, khai thác được cái gì rồi" Tổng biên tập lau tay nhìn cậu

Phác Trân Vinh mở phần ghi nhớ trên điện thoại ra, "Hôm qua hắn không diễn. Vừa ngủ dậy liền đi ăn ngay, ăn một bát mì cắt rất to. Cuối cùng, hắn uống một cốc coco, đi bơi với các diễn viên và đoàn làm phim vào buổi chiều. Sau đó đến quán thịt nướng mới mở ăn thịt, emmmmm sau đó trở về khách sạn"

Tổng biên tập bình tĩnh" Nói tiếp đi"

Phác Trân Vinh "Hết rồi ạ"

"......."

Tổng biên tập hít sâu một hơi, lấy lọ thuốc từ trong túi ra, vội vàng nuốt xuống.

Phác Trân Vinh thở dài, "Thật sự là không lấy được gì có giá trị từ hắn. Cuộc sống rất quy củ, không mại dâm không quậy phá, hàng ngày chỉ cùng tổ quay đi ăn cơm khách sạn ba điểm một đường..... Nếu không thì? Chúng ta đổi người được không? Trợ lý của Đoàn Nghi Ân thì sao? Tôi phát hiện ra rằng gần đây anh ta rất thân thiết với một cô gái trong đoàn làm phim. Chắc là phải có"

Phác Trân Vinh nhìn trái liếc phải, chớp mắt "Loại quan hệ đó!"

Biên tập chỉ ra cửa "Đi ra ngoài"

Phác Trân Vinh là một tay săn ảnh, nhưng tiếc là không có bất kỳ tin tức lớn nào kể từ khi hành nghề tới nay, không lấy được bất kỳ thông tin độc quyền nào.

Biên tập đã sớm nói chuyện nếu không chộp được tin tức gì của Đoàn Nghi Ân

Thì nên về quê chăn vịt đi

Thảm lắm.

-

Đoàn Nghi Ân cũng khó mà không để ý tới cậu, quang minh chính đại cầm máy quay đi theo, cũng không biết nghĩ như thế nào.

Lúc đầu, manager nhắc nhở hắn tìm cách lẩn trốn, mấy tay săn ảnh không thể ép buộc hắn trong tình huống này. Nếu lại quay lại viết gì đó, cũng không thể giải thích được rõ ràng.

Đoàn Nghi Ân cảm thấy mọi người đã suy nghĩ quá nhiều, đã lâu như vậy mà Phác Trân Vinh cũng không làm được.

Cả team cũng không nói nên lời. "Cứ đi theo một cách chói lọi như vậy, không phải thiển cận sao?"

"Vậy thôi chứ cũng đủ phiền rồi, có muốn lên mạng phàn nàn một chút không?"

Đoàn Nghi Ân ngẩng đầu vừa nghịch điện thoại di động, vừa nhìn lại chiếc xe bảo mẫu phia sau

"Cứ để cậu ta bám theo đi, rất thú vị"

Đoàn Nghi Ân ra mắt khi còn là một ngôi sau nhí, lăn lộn trong làng giải trí đã hơn mười năm, là kẻ rất sắc sảo. Fan hâm mộ của hắn không nắm được tin giật gân gì.

Huống chi

Đoàn Nghi Ân bật cười

Huống chi một tay săn ảnh nhìn đã thấy ngốc

-

Đoàn Nghi Ân rút cuộc không nhịn được ngoi lên nói chuyện, lúc Phác Trân Vinh vô tình rơi xuống nước, nổi lềnh phềnh trên bể bơi "Nói đi, làm sao cậu vào được"

Phác Trân Vinh lau tóc để cố gắng bình tĩnh lại "Anh nói chuyện với tôi à"

Đoàn Nghi Ân "Còn ai vào đây nữa"

Phác Trân Vinh đặt mông ngồi xuống "Tôi đã đến nước này, anh có thể bố thí nói cho tôi biết bên trong vài người các anh, có bao nhiêu cô gái không? Chủ yếu là làm cái gì!"

Đoàn Nghi  thề rằng đây là tay săn ảnh thiển cận nhất mà hắn từng gặp

Có một không hai

Phác Trân Vinh ho khan vài tiếng "Tôi bị sặc nước."

Đoàn Nghi Ân thấy buồn cười. Một nhóm bạn bè thuê một căn biệt thự chơi 6 ngày, hắn từ xa đã thấy xe của Phác Trân Vinh bám theo mình suốt chặng đường.

Cho đến khi nghe thấy tiếng "tủm" một cái trong bể bơi

Khỏi cần nghĩ cũng biết là ai

Đoàn Nghi Ân bưng một ly nước giải khát mát lạnh "Tổng biên tập như thế nào mà vẫn chưa đuổi việc cậu nhỉ"

Phác Trân Vinh ủy khuất "Sắp rồi"

"Cũng tốt, tìm một công việc khác làm lại từ đầu đi" Đoàn Nghi Ân nhún vai, xoay người bước vào nhà.

Phác Trân Vinh giậm chân "Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ đăng một tấm ảnh đại tiệc của anh! Nói anh lãng phí đồ ăn xa xỉ và không quan tâm đến trái đất!"

Đoàn Nghi Ân quay đầu lại "?"

"Nhóm antifan chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên! Nhân vật của công chúng lại dẫn đầu trong việc lãng phí đồ ăn! Sợ rồi sao!" Phác Trân Vinh cảm thấy mình thật toẹt vời!

Hố hố

(Editor chú thích: tiếng cười man rợ của Vinh đó ==")

Đoàn Nghi Ân thần sắc phức tạp nhìn cậu "Cậu thật sự không hợp làm paparazzi đâu, thích hợp quay về sống ở thời đồ đá hơn. Nghe được bên trong có cô gái nào không. Chỉ là tụ tập bạn bè, ngoài tôi ra đều là người bình thường, biết chưa. Đi mau"

Phác Trân Vinh lập tức rút điện thoại di động ra để ghi âm, lúc mở ra mới phát hiện không khởi động được máy. Cũng tại vừa mới rơi xuống nước, tức chết người!

Ngày hôm sau

Tổng biên tập miệng tấm tắc tuy không phải là tin giật cân nhưng cũng coi như là độc quyền

Cho Phác Trân Vinh một ngày nghỉ coi như một sự khích lệ

Phác Trân Vinh ngủ cả ngày, buổi tối mới muốn đi ra ngoài ăn cơm, vậy mà lại vô tình phóng xe đến đài truyền hình.

Cạn ngôn, thói quyen khó bỏ rồi! Thật là đáng sợ! Dù sao thì cậu cũng đã đến đây, cậu sẽ tìm một nhà hàng để ăn

Mông ngồi chưa ấm chỗ đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa

Rèm vừa vén lên, Đoàn Nghi Ân cùng vài người bước vào, đươc đưa vào phòng riêng.

Phác Trân Vinh cố gắng cúi đầu, nhưng vẫn bị Đoàn Nghi Ân nhìn thấy.

Đoàn Nghi Ân tiến về phía cậu, "Cậu làm sao mà cứ như âm hồn không tiêu tan thế hả"

Phác Trân Vinh phẫn nộ! "Tôi đến ăn cơm không được sao! Paparazzi không phải người sao!"

Đoàn Nghi Ân không nhìn thấy camera, "Dạ được, ngài từ từ ăn"

Sau khi hắn quay đi, Phác Trân Vinh giơ nắm đấm đánh túi bụi, nhưng lúc Đoàn Nghi Ân quay đầu lại liền lập tức thu về.

"........"

"Làm sao? Việc gì!"

Đoàn Nghi Ân "Tên cậu là gì"

Phác Trân Vinh "Lý Lôi*"

"........"

Phác Trân Vinh "Hàn Mai Mai*"

Đoàn Nghi Ân chớp mắt

(Note: Lý Lôi và Hàn Mai Mai là tên của hai nhân vật trong một bộ phim thanh xuân nổi tiếng cùng tên "Lý Lôi và Hàn Mai Mai". Bộ phim là câu chuyện tình yêu gà bông của các cô cậu học trò. Em Vinh thật sự hết tên để chém rồi hay sao kkkk)

Phác Trân Vinh "Thân Ái Lý Mạt Tuấn - Hy Kiệt"

Đoàn Nghi Ân nhấc chân xoay người

"Được rồi, Phác Trân Vinh" Phác Trân Vinh ngoan ngoãn trả lời.

Cũng không biết có nghe thấy không

Phác Trân Vinh liếc nhìn bóng dáng đang bước đi

Lè lưỡi như trẻ con

-

Phác Trân Vinh xin nghỉ việc, lý do chính là cậu cảm thấy mình thực sự không thích hợp làm công việc này. Tổng biên tập rớt nước mắt

"Ừm......Anh đang khóc vì vui mừng sao" Phác Trân Vinh tan nát cõi lòng

Tổng biên tập "Nghe lời anh đi, đừng sa đà vào cái nghề này, về nhà mở quán nhỏ vẫn có thể đủ sống"

Phác Trana Vinh nhặt túi, tủi thân rời đi

Buổi chiều, có thời gian đến đài truyền hình và gặp gỡ mấy người bạn để dùng bữa.

Phác Trân Vinh đi vào nhà WC được nửa đường đã sửng sốt. Đoàn Nghi Ân vừa rửa tay xong quay đầu lại cũng kinh ngạc

Cái này là nghiệt duyên gì đây

Cũng tốt! Có thể nói rõ ràng!

Đoàn Nghi Ân phủi tay "Nghỉ việc rồi?"

"Cho nên ngươi cứ yên tâm đi, sau này có nhớ ông đây, ông đây cũng sẽ không tìm ngươi"

Phác Trân Vinh mồm miệng đầy khí phách.

Đoàn Nghi Ân hừ một tiếng "Cậu tên, tên là Phác Trân Trân phải không?"

Phác Trân Vinh hít một hơi "Phác, Trân, Vinh"

Biết ngay là lần trước hắn không có nghe thấy

"Mặc kệ đi, tôi hỏi cậu, để cậu tới studio của tôi làm nhiếp ảnh gia, có muốn không "

Đoàn Nghi Ân lấy danh thiếp ra, đưa cho cậu

"Nếu muốn thì trả lời "

Phác Trân Vinh không ngờ rằng mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp của mình lại được chào đón trong nhà WC, đúng là phi thực tế

Phác Trân Vinh nhìn danh thiếp hoảng hốt một lúc, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại

"Anh muốn tôi làm gì? Mặc dù tôi không còn là tay săn ảnh nữa! Nhưng tôi vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp!"

Đoàn Nghi Ân cười to, không biết bắt đầu than thở từ đâu

Hắn không muốn nhiều lời với đối phương ngốc nghếch kia

"Nghĩ kỹ đi rồi gọi điện thoại"

Người quản lý cảm thấy tai mình có vấn đề

Đoàn Nghi Ân vắt chân lên chơi trò chơi "Cũng không nhất định là đến hay không đến, đừng tức giận"

Quản lý ôm ngực "Cậu để một tay săn ảnh tới studio làm nhiếp ảnh gia? Là đầu óc cậu có vấn đề, hay đầu óc cậu có vấn đề?"

Đoàn Nghi Ân ánh mắt vô tội "Cậu ta nghỉ việc rồi, hiện tại đang lang thang."

Quản lý vẫn còn đang phân vân "Liệu có phải cậu ta có ưu điểm gì mà không ai phát hiện ra? Nếu không thì tôi vẫn không tìm ra lý do tại sao cậu lại muốn tìm cậu ta"

Đoàn Nghi Ân cầm điện thoại đi động suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.

Đứng lên chuẩn bị rời đi

"Ai làm cho đầu óc tôi có vấn đề đây"

Phác Trân Vinh vẫn là tới rồi, hỏi ý kiến một chút về mức lương mà Đoàn Nghi Ân trả.

Không hề nghĩ ngợi mà đã tới rồi.

Chủ yếu là chịu trách nhiệm chụp ảnh cho Đoàn Nghi Ân, hoặc là ảnh official hàng ngày đi tham gia sự kiện.

Phác Trân Vinh nhân duyên rất tốt, thường xuyên mang cà phê, mua trà sữa, làm bánh quy cho mọi người. Bên trong bên ngoài đều có người nói chuyện.

Một phần do đặc thù công việc! Ít nhiều cũng biết được rất nhiều tin tức, giờ nghỉ còn có thể cũng các vị huynh đệ tỉ muội chém gió! Mọi người đều vui vẻ hòa thuận!

Chiếc khăn quàng đỏ trên ngực Phác Trân Vinh càng thêm tươi đẹp

Phim truyền hình mới của Đoàn Nghi Ân cũng đã kết thúc, hắn đang chuẩn bị đưa team của mình du lịch nước ngoài. Mọi người đều tung hô sếp vạn tuế.

Phác Trân Vinh cũng chơi với máy ảnh, thích đến mức bùng nổ cũng a dua theo sếp vạn tuế.

Đoàn Nghi Ân trước khi quay trở về phòng làm việc gọi "Phác Trân Trân"

Phác Trân Vinh siết chặt tay!

Không thể nói lý mà!

Tôi cũng gọi anh là Đoàn Nghi Nghi được không

Nhưng đằng kia lại là ông chủ, không thể phản bác hắn

Tức chết

"Đến phòng làm việc của tôi" Đoàn Nghi Ân nhếch miệng

Phác Trân Vinh khẽ rùng mình, cả người nổi da gà.

"Có việc gì ư" Phác Trân Vinh đẩy cửa ra hỏi hắn

Đoàn Nghi Ân cầm iPad đưa cho cậu "Nhìn xem chỗ nào tốt"

Phác Trân Vinh nhận lấy "Wow"

Đoàn Nghi Ân "Tại sao tôi lại thích bộ dáng chưa từng nhìn thấy thế giới này của cậu nhỉ" '

".............................................."

Đoàn Nghi Ân rót cho mình một ly nước "Chọn một nơi đi, khởi hành càng sớm càng tốt. Nếu cứ đùn đẩy rồi lại có việc, thì không biết bao giờ mới có thể nghỉ ngơi."

Phác Trân Vinh gãi đầu "Tôi không biết, Mọi người cùng đi nên anh cứ để họ xem xem, cùng nhau quyết định đi"

Đoàn Nghi Ân "Trong lòng cậu không muốn đi hay gì?"

Phác Trân Vinh thả lỏng "Tôi nghĩ chỉ cần tìm một chỗ ngắm biển và ăn đồ nướng cũng rất thích! Đi du lịch nước ngoài xa thế này nhất định rất mệt!"

"Quan trọng là ngắm biển hay ăn thịt nướng"

Phác Trân Vinh gật đầu "Thịt nướng"

"Đi ra đi"

"Chiếp" (tiếng chim kêu ?!?)

Cả nhóm ra sức phàn nàn! Hòn đảo nhỏ lãng mạn năm ngày bốn đêm đâu!

Sao lại bị cho leo cây vậy! Câu cá từ bãi biển trên đảo cũng được mà! Thật là cạn ngôn!

Chỉ có Phác Trân Vinh cầm vỉ nướng thôi! Đặc biệt hạnh phúc!

"Mọi người cứ ăn từ từ! Em vẫn có thể nướng!"

Quản lý cầm ly rượu ngồi bên cạnh Đoàn Nghi Ân "Tôi cuối cùng cũng đoán được vì sao cậu lại tìm cậu ta."

Đoàn Nghi Ân "Bởi vì nướng cá rất ngon?"

Hai người cười cùng một lúc

Người quản lý "Ánh mắt này của cậu cũng chưa nhìn về hướng khác đi?"

Đoàn Nghi Ân không để ý tới anh ta, nhìn vị trí quầy nướng thịt

Quản lý nhìn trời "Từ giờ tôi phải đối xử với cậu ta tốt một chút"

"?"

"Một ngày nào đó không chừng còn leo lên đầu tôi ngồi, tôi còn phải gọi một tiếng nương nương"

Đoàn Nghi Ân bật cười "Sớm vậy sao"

Quán lý vừa muốn nói thì đã thấy Phác Trân Vinh đi tới với vài xiên thịt nướng

Lập tức nhận lấy


"Tạ ơn Nương Nương ân sủng"

Đoàn Nghi Ân "..............."

Phác Trân Vinh "....................?"

Tạ ơn cái gì cơ?

Đoàn Nghi Ân gắp một mớ tôm nướng bỏ vào miệng "Ngon"

Phác Trân Vinh "Còn nhiều lắm! Vậy tôi lại đi nướng!"

"Ừ"

Đoàn Nghi Ân cười nhìn cậu, đồng thời gắt gao nhéo anh trai quản lý!

Lắm mồm

-

Phác Trân Vinh nhắc nhở mọi người đừng tò mò nghe lời xì xào của người khác!

Nếu không! Bạn không biết mình sẽ nghe thấy những điều khủng khiếp gì! !

Giống như hiện tại

Đi ngang qua phòng làm việc, lại nghe được tên của mình, dừng bước lắng nghe một chút, đúng lúc nghe được một câu của người quản lý

"Vậy khi nào thì cậu nói với Trân Vinh hả. Làm chuyện này với người ta, nếu cậu chủ động hai người sẽ có tình tiết đó! Còn có thể có con!"

Phác Trân Vinh ngây dại, thật đơ ra.

Chuyện ly kỳ nhất chính là!

Một đồng nghiệp đi ngang qua cũng gọi cậu một tiếng "Trân Vinh làm gì ở đây!"

Trong văn phòng có tiếng cốc rơi xuống sàn

Cũng có thể đó không phải tiếng cốc rơi

Mà đó là tiếng tâm tình Đoàn Nghi Ân sụp đổ

Làm sao mà lai! bị! nghe được!

Đoàn Nghi Ân đã làm thì phải làm đến cùng, cùng ngày đó ở bãi đỗ xe nói chuyện với Phác Trân Vinh đang trốn tránh mình.

Phác Trân Vinh đang nắm dây an toàn với biểu cảm đặc biệt hoảng sợ

Đoàn Nghi Ân bật đèn xe "Cậu đang nghĩ cái gì"

"Xem khả năng tôi nhảy khỏi xe mà không gặp bất trắc là bao nhiêu" Phác Trân Vinh thành thật trả lời

Đoàn Nghi Ân bật cười "Không cần như vậy. Tôi nói xong cậu có thể rời đi. Đúng vậy, tôi thích cậu. Chẳng có gì không tốt mà không thừa nhận. Nhưng nếu hôm nay cậu không nghe được, tôi sẽ giấu diếm lâu hơn, bởi vì tôi cũng chưa hoàn toàn tin tưởng bản thân mình"

Phác Trân Vinh suy nghĩ một chút "Bắt đầu từ khi anh để tôi tới làm việc ở studio?"

Đoàn Nghi Ân sờ cằm "Có lẽ từ trước đó"

Quá đáng sợ rồi

Phác Trân Vinh rụt cổ lại

Đã sớm bị để mắt đến rồi ư

Đoàn Nghi Ân nhìn cậu "Có gì muốn nói không"

Phác Trân Vinh nhụt chí, có điểm phiền muộn "Tôi không biết nói gì cho phải!"

Đoàn Nghi Ân rất dịu dàng "Cậu coi tôi là cái gì? Ông chủ? Bạn bè? Hay là cái khác"

"Máy rút tiền" Phác Trân Vinh vẫn là rất thành thật.

(LMAO em Vinh)

Đoàn Nghi Ân phì cười "Đừng sốt ruột, cậu có thể nghĩ lại, tôi sẽ không ép cậu. Xuống xe đi"

-

Phác Trân Vinh không biết phải đối mặt với môi trường làm việc hiện tại như thế nào.

Giống như cậu thế này, Đoàn Nghi Ân đi đâu, cậu sẽ đi theo, thế nào cũng giáp mặt.

Đoàn Nghi Ân làm cái gì cũng không nên hồn, hắn không ổn.

Sau khi Phác Trân Vinh thất thần lần thứ N, cuối cùng quyết định

Xin phép nghỉ một thời gian

Cùng lúc, Đoàn Nghi Ân trở thành ngôi sao khách mời trong một bộ phim truyền hình dài tập, không nhiều ít thì cũng phải đi quay tới một tháng.

Một ngày nọ, team ở studio đến chơi nhà Phác Trân Vinh, nói đến Đoàn Nghi Ân, cùng nhau phàn nàn về ông chủ phải có cái gì đó.

Phác Trân Vinh ôm má, gần đây không tới công ty cũng không biết tình hình của Đoàn Nghi Ân, lại thật sự có chút nhớ nhung?

Đợi đã? Có chút nhớ nhung?

Có chút nhớ nhung hắn!

Phác Trân Vinh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng khởi động lại

Một em gái lắc lắc cậu "Đến lượt anh rồi! Anh nói xem ông chủ về sau sẽ tìm mẫu người nào"

Phác Trân Vinh đỏ mặt "Không biết! Dù sao cũng không phải anh!"

"Nói dóc! Cái đó khẳng định không phải anh! Chỉ là hỏi một chút"

"Không biết! Không biết!"

Phác Trân Vinh ăn khoai tây chiên, đầy hai cái má!

Vừa nhìn là thấy không có tâm tư nói chuyện

Mọi người đành phải buông tha cho cậu

Trước khi đi, chụp một tấm ảnh gửi lên group chat

Phác Trân Vinh cũng dặn dò lần sau lại đến chơi.

Sau khi vừa tắm xong, WeChat nhận được tin nhắn của Đoàn Nghi Ân

[Tôi đã nhìn thấy ảnh rồi, nhiều người quá nhỉ, lần sau tôi cũng phải tới]

Phác Trân Vinh suy nghĩ rất lâu và không biết phải đáp lại cái gì, nếu không trả lời thì không được, dứt khoát gửi lại một cái emoji hình con mèo.

Đoàn Nghi Ân gần như vài giây đã trả lời [đáng yêu]

A a a a a sao lại bắt đầu tán gẫu rồi

Phác Trân Vinh [Xong việc chưa]

Đoàn Nghi Ân nhanh chóng đáp lại [Ừ, đói quá]

Trời ơi! Đã thế lại còn bắt đầu đề tài mới!

Phác Trân Vinh ôm gối trên giường [Vậy đi ăn cơm đi, đã khuya rồi, tôi cũng buồn ngủ rồi]

[Chúc tôi ngủ ngon đi rồi hẵng ngủ] Đoàn Nghi Ân gửi lại

Phác Trân Vinh ngoan ngoãn [ngủ ngon]

[dùng tin nhắn thoại]

"............."

Đoàn Nghi Ân cũng đã gửi qua một tin thoại mới!

Phác Trân Vinh bấm vào, bùng nổ dịu dàng "Ngủ ngoan nha"

!

Trái tim lại rung động một chút!

Phác Trân Vinh rất nỗ lực để bình tĩnh lại, run rẩy bấm vào giọng nói, gửi đi một tiếng "Anh cũng vậy, ngủ ngon".

Gửi xong liền vứt điện thoại! !

Phác Trân Vinh không cho phép nhịp tim của mình đập mạnh mẽ như vậy

Sau đó thở dài

Đoàn Nghi Ân quá giỏi làm cho cậu chịu không nổi!

Phác Trân Vinh ma xui quỷ khiến thế nào cứ lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của hắn "Ngủ ngoan nha"

A a a a a a a a a a a a muốn chết mất thôi

-

Thế giới này sẽ không đời nào sưởi ấm cho những kẻ mạnh miệng.

Phác Trân Vinh lúc này thật sự có chút lo lắng

Khi Đoàn Nghi Ân quay phim trở về, hai người gặp nhau lần đầu tiên

Hôm nay là sân khấu sự kiện của một thương hiệu nào đó. Sau khi kết thúc sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn. Phác Trân Vinh đem mấy món tráng miệng mà fan tặng chia cho mọi người.

Đoàn Nghi Ân nhìn xung quanh "Hết việc rồi, về đi thôi. Trân Vinh ở lại, tôi có chuyện muốn nói."

Phấc Trân Vinh đang gặm bánh ngọt liền cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn "Làm sao....làm sao vậy?"

Đoàn Nghi Ân bước đến trước mặt cậu "Gần đây tôi đã suy nghĩ rất lâu, có chuyện muốn nói với cậu."

"?"

"Tôi hơi ích kỷ, cũng không xem xét suy nghĩ của cậu. Loại sự tình này phải là tâm đầu ý hợp đi. Cho nên tôi cảm thấy, nếu cậu muốn rời đi, cảm thấy công việc hiện tại bỏ không được, tôi đồng ý cho cậu nghỉ việc, sau đấy có thể giới thiệu công việc mới cho cậu, lương có thể còn cao hơn của tôi nữa, cậu thấy sao"

Phác Trân Vinh thực sự không biết phải nói gì

Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Đoàn Nghi Ân lúc có lúc không tán gẫu với cậu, hay luyên thuyên cái nọ cái kia. Chính cậu đã từ từ siêu lòng mất rồi a!

Nhưng nếu trực tiếp nói cho Đoàn Nghi Ân cậu lại thấy rất xấu hổ

Quan trọng là, chuyện Phác Trân Vinh đã đổi tên của Đoàn Nghi Ân thành anh xã rồi! Thật sự cũng rất xấu hổ!

Vốn tưởng rằng Đoàn Nghi Ân có thể cho cậu thêm chút thời gian, như thế nào lại nóng vội như vậy!

Đoàn Nghi Ân ngồi xổm xuống nhìn cậu "Đừng khóc"

Phác Trân Vinh thậm chí còn không nhận ra mình đã trào nước mắt, có nên nói không, hay lại kìm nén lại

Đoàn Nghi Ân vẫn dịu dàng nhìn cậu "cậu muốn nói cái gì"

A A A A A A A A A A A

Phác Trân Vinh quyết định không đếm xỉa đến nữa

Không nói gì thêm, liền nắm lấy cổ áo Đoàn Nghi Ân hôn lên.

Đoàn Nghi Ân bị cậu hôn loạn xị không theo quy luật gì, môi đau chết đi được phát ra một tiếng rên

Phác Trân Vinh hé ra một chút, suy nghĩ một chút lại vươn đầu lưỡi ra liếm.

Đoàn Nghi Ân hoàn toàn thay đổi

Hôn lại cậu, Phác Trân Vinh chân chính hiểu ra thế nào là hôn lưỡi.

Phác Trân Vinh tựa lên vai hắn thở hổn hển

Đoàn Nghi Ân cười "Vậy em cũng thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net