Di Lạc Nhân Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đánh Rơi Ở Nhân Gian

---

Tác giả: 月浅_Skill

Link gốc: https://mirror533.lofter.com/post/1fd10193_1cc3ca2c1

Lời tác giả:

# Bản thảo của kim chủ 〔 lúc trước đã đăng, nhưng không biết tại sao lại bị chặn rồi 〕

# Đã chỉnh sửa một chút 〔 những chữ sai là do mình cố ý 〕

#1w+

# Cảm tạ đã xem
__________________________________________________________

                                                                                                     

                                                                                                 

                                                                                                 

"Alo? Tả Tịnh Viện, em đang ở đâu?"

"Phòng Đường Lỵ Giai."

Lời ít ý nhiều, khiến người bên kia điện thoại ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

"Em..." Đối phương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thở dài, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em chăm sóc em ấy cho tốt, cũng chăm sóc bản thân cho tốt."

"Biết rồi a." Tả Tịnh Viện mỉm cười, thời điểm kết thúc cuộc trò chuyện, nét cười trên khóe miệng liền thu lại, ngay cả ánh mắt dịu dàng lúc đầu cũng trầm xuống.

Ngón tay thon dài khẽ lướt qua gương mặt Đường Lỵ Giai, phác thảo đường nét gương mặt nàng, người kia trong lúc ngủ mơ dường như đã nhận ra gì đó, cau mày, Tả Tịnh Viện khẽ cười giúp nàng vén tóc mái rơi trước mắt ra sau tai, ân cần kéo chăn lên cho nàng.

Gương mặt an tĩnh khi ngủ luôn khiến trái tim Tả Tịnh Viện trở nên mềm mại, một tay chống mép giường, nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn đứng lên, trong lúc nhất thời bởi vì giữ một tư thế quá lâu, cả người đau nhức khiến sắc mặt Tả Tịnh Viện khẽ biến hóa, vừa định hoạt động gân cốt một chút, ngay tại một khắc vừa mới ngồi dậy, xương cốt bỗng kêu răng rắc, đột ngột ngăn cản động tác mà Tả Tịnh Viện vừa định làm, có chút cứng nhắc quay đầu, thấy Đường Lỵ Giai vẫn là dáng vẻ an an ổn ổn nằm ngủ, trái tim mới buông lỏng xuống.

Khom lưng ra khỏi cửa phòng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, mới nặng nề thở ra một hơi.

Tả Tịnh Viện tựa vào cửa sổ nhìn bầu trời đêm, tối đen như mực, cái gì cũng không có, sao Bắc Đẩu lấp lánh, mặt trăng sáng rõ, hay thậm chí ngay cả những sắc thái khác đều không có, tựa như lòng Tả Tịnh Viện lúc này, một mảnh hoang vu.

Rốt cuộc là vì cái gì mà hai người lại cùng nhau dây dưa?

Tả Tịnh Viện nhìn chằm chằm một mảnh trời tối đen phía xa xa, không nhịn được mà bật cười khanh khách.

Vì cái gì chứ?

Đại khái là đối với người yêu cũ nhớ mãi không quên, đại khái là vẫn để Đường Lỵ Giai chiếm giữ vị trí đầu tiên trong tim mình, vững chắc.

"Không thể rời khỏi nỗi nhớ nhung quá khứ không thể trở về, tôi bị người đánh rơi ở nhân gian, tâm mai trong quá khứ, tình táng vào nước mắt, cười tôi yêu người thành điên."

Trong đầu bỗng hiện ra một đoạn ca từ không biết đã nghe được khi nào, lúc ấy không hiểu, chỉ cảm thấy ca từ này thật bi thương, nhưng hôm nay hiểu rõ, lại trở thành người trong lời ca, cảm cùng một loại tâm tình đích thân trải nghiệm với người viết lời.

Tả Tịnh Viện bĩu môi, xoay người thuần thục lấy một lon bia từ ngăn thứ hai của tủ lạnh, lại lần nữa tựa vào bên cạnh cửa sổ, sau khi mở ra rót mấy ngụm vào miệng, khóe mắt mới hơi hơi phiếm hồng.

Đùa cái gì vậy, sớm đã buông xuống không phải sao? Đường Lỵ Giai, nàng đã sớm không tính là người mình thích nữa, hiện tại chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

Hôm sau, Đường Lỵ Giai chậm rãi tỉnh lại, chống lấy đầu óc mơ màng không tỉnh táo, mở mắt ra, phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao, loạng choạng ra khỏi phòng, như một cái xác không hồn đi vào phòng rửa mặt, đứng trước gương nhìn đôi mắt sưng đỏ sau khi say rượu của mình, bực bội vò vò mái tóc vốn đã rất loạn, theo thói quen kéo ngăn kéo bên tay trái ra, mới phát hiện bên trong trống rỗng, ngón tay bất giác nắm chặt, nhìn ngăn kéo trống không có bất kỳ dấu hiệu gì mà rơi nước mắt.

Không phải đã kết thúc rồi sao? Về người kia, về tất cả ôn nhu, sủng nịch của người kia, đều đã biến mất vào một tháng trước, cũng không còn thấy nữa.

Trong đầu vẫn còn nhớ rõ hốc mắt đỏ bừng của Tả Tịnh Viện, cố gắng nén nước mắt, một giọt nước mắt quật cường không chịu rơi xuống, em ấy đưa điện thoại đến trước mặt mình, xóa bỏ toàn bộ những bản ghi âm của em ấy, kể cả phương thức liên lạc với mình.

Thanh âm của em ấy run run, nhưng từng câu từng chữ lại hữu lực đâm vào tim mình.

"Đường Lỵ Giai, chị chưa từng tin tưởng em."

Tiếp theo liền tông cửa xông ra, để lại cho bản thân một bóng lưng bị tổn thương nhưng lại rất quyết tuyệt. Đường Lỵ Giai chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lấy những mảnh gốm sứ bị rơi vỡ, chắp vá lại với nhau, dần dần tạo thành hình dạng của một cái cốc, hình vẽ tiểu kim mao đáng yêu trên mặt rơi vào mắt Đường Lỵ Giai chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng đau lòng, tình yêu thông qua vết rạn bị chia thành hai nửa, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào, chiếc cốc vốn được chắp vá lập tức vụn vỡ đầy đất, tựa như cảm tình giữa các nàng, rơi lả tả, vá không ra hình dạng hoàn chỉnh, chính là trong vô số ngày đêm, có một phần tình cảm sớm đã bị thời gian bào mòn, hầu như không còn nữa.

Tả Tịnh Viện đại để cũng là đã thất vọng đối với bản thân, đối với đoạn cảm tình này rồi. Từ nỗ lực níu giữ ban đầu, đối với tín hiệu muốn hòa hảo cũng đã trong tối ngoài sáng ám chỉ vài lần, cho tới bây giờ là mặc kệ nó, lúc bốn mắt nhìn nhau chỉ lạnh nhạt đến nỗi giống như những người xa lạ.

Đường Lỵ Giai vô lực chống lên mép bồn rửa tay, đại não dần dần trống rỗng, đột nhiên tiếp thu được một tiếng vang nặng nề, vài giây trôi qua Đường Lỵ Giai mới phát hiện có người ở trong phòng khách của mình, vội vàng chạy vào phòng khách, nhưng cách chỗ phát ra âm thanh mấy mét lại giảm tốc độ bước chân, thật cẩn thận mà tới gần, trong lòng tính toán nếu gặp được một đại thúc biến thái phải làm thế nào để sinh tồn.

Lúc sắp tiếp cận được, một cái đầu ló ra từ sô pha, Đường Lỵ Giai bị dọa đến hét thành tiếng.

Tả Tịnh Viện bịt tai, mãi đến khi âm lượng với mức đề-xi-ben cao vút dần dần nhỏ lại mới cạn lời nhìn vào mắt Đường Lỵ Giai, chầm chậm đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Đường Lỵ Giai.

"Làm ơn, mới sáng sớm đã luyện giọng?" Tả Tịnh Viện vuốt vuốt quần áo của mình, trong giọng nói mang theo ý ghét bỏ rất rõ ràng.

"Em, em sao lại ở chỗ của chị?" Đường Lỵ Giai sau khi nhìn rõ gương mặt của người nọ suýt chút nữa lại không nhịn được mà hét lớn, nhưng vẫn liều mạng nuốt xuống, kỳ thật nếu đổi lại là người khác, người đó có lẽ thật sự sẽ hét lớn, bởi vì người đối diện là Tả Tịnh Viện.

Dù sợ hãi thế nào cũng không muốn mất mặt trước mặt Tả Tịnh Viện, hoặc nói là lại mất mặt lần nữa.

Tả Tịnh Viện xoa xoa lỗ tai, trừng mắt liếc Đường Lỵ Giai một cái. Nữ nhân này ngày hôm qua uống say bí tỉ, làm ầm ĩ cả đêm kết quả cùng nhau tới liền toàn cấp đã quên, cần phải khiến nàng nhớ lại một chút. Tả Tịnh Viện cong môi, nhìn thế nào cũng có vẻ không có ý tốt.

"A, cái này a," Tả Tịnh Viện chống cằm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ sườn mặt của mình, cười nói: "Chính là có một con sâu rượu nhất quyết muốn kéo em về nhà nhà của chị ấy, nói cái gì mà phải biểu diễn cho em xem một buổi hòa nhạc kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm, em muốn chạy cũng không cho em chạy, kết quả là bị chị ấy kéo vào trong nhà tắm, nhìn chị ấy đứng trên bồn cầu hát gần cả một buổi tối, không ngăn cản được."

Khoảng trống ký ức của Đường Lỵ Giai dần được lấp đầy, trong đầu hiện ra hình ảnh bản thân say rượu rồi làm các loại chuyện mà một lời khó nói hết, gò má dần đỏ lên, Tả Tịnh Viện nhìn thấy gương mặt nàng ửng đỏ, xấu xa hỏi: "Còn muốn em giúp chị nhớ thêm một chút nữa không?"

"Không cần nữa." Đường Lỵ Giai muốn giả vờ làm ra dáng vẻ không sao, nhưng gương mặt đỏ bừng vẫn làm bại lộ tâm trạng hiện tại của nàng.

Đổi thành lời tiền bối nói chính là: Thế giới chỉ trong một ngày, rối tinh rối mù.

Đường Lỵ Giai chưa từng nghĩ những lời này có một ngày đặt lên người mình sẽ phù hợp như vậy.

Tả Tịnh Viện dù bận vẫn nhàn ngồi ở trên sô pha, nhìn Đường Lỵ Giai cả mặt đều ửng đỏ, thuận đường rẽ vào phòng tắm, khẽ cười mấy tiếng.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

Tối hôm qua bản thân cũng muốn vào quán bar uống mấy ly, chỉ là trùng hợp gặp Đường Lỵ Giai say rượu, vốn dĩ chỉ là nhìn một cái không định làm gì, nhưng tại một giây nhìn thấy một tên nam nhân đặt tay lên vai Đường Lỵ Giai lộ ra nụ cười đáng khinh, rượu trong ly cũng đã hắt lên mặt nam nhân đó.

"Ngươi bị thần kinh à?" Gương mặt nam nhân lộ vẻ hung hăng quát Tả Tịnh Viện.

"Xin lỗi." Đầu ngón tay Tả Tịnh Viện quấn quanh đuôi tóc cuộn từng vòng, ngoài miệng là câu xin lỗi không hề có thành ý, dưới ánh đèn nhấp nháy lay, thần sắc đen tối ảm đạm.

Tả Tịnh Viện nâng khóe miệng, kéo lên một độ cong trào phúng, em cười nhạt: "Bẩn."

"Ngươi!" Lúc nam nhân còn mãi tức giận vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tả Tịnh Viện một chân đá ngã ra đất, Tả Tịnh Viện nhìn nam nhân ngã trên mặt đất rồi nhìn Đường Lỵ Giai ngây thơ mơ màng bên cạnh, ý cười châm chọc trên khóe miệng cũng đã thu về, em ngồi xổm xuống, cầm chai rượu đã bị đập vỡ trên tay, đưa đến trước mặt nam nhân kia, ngữ khí bình đạm: "Tự nhận xui xẻo đi, động phải người không nên động."

Nam nhân nhìn chai rượu cách hai mắt của hắn bất quá chỉ vài milimet, nuốt một ngụm nước bọt, cả người không ngừng run rẩy, dưới ánh mắt khinh thường của Tả Tịnh Viện run run rẩy rẩy xin lỗi cầu tha.

Khinh miệt cười một tiếng, Tả Tịnh Viện tùy tiện vứt chai rượu trong tay qua một bên, trên mặt lại nở nụ cười hiền lành vô hại.

"Đại thúc, sau này chú ý một chút, lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy." Rõ ràng là đang nhắc nhở, rõ ràng ý cười trên mặt vẫn không giảm, nhưng ngữ khí lại giống như sương tuyết địa cực, lạnh lùng tàn nhẫn.

Không có tâm trạng quan tâm hoạt động tâm lý của nam nhân kia, Tả Tịnh Viện thở dài, vẫn là nhận mệnh ôm eo Đường Lỵ Giai, bảo vệ nàng trong lòng, để lại những ánh mắt tràn đầy sợ hãi xen lẫn kinh ngạc ở phía sau. Dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Tả Tịnh Viện dừng bước, quay đầu lại cười cười, đáy mắt đều là cảnh cáo không có ngoại lệ, "Nếu hôm nay một màn này xuất hiện trên mạng, tôi nghĩ, tôi sẽ không từ thủ đoạn để trả thù. Believe me."

Suy cho cùng, em chính là một kẻ điên.

Tả Tịnh Viện liếc mắt nhìn bartender đang cúi đầu lau ly rượu rồi mang Đường Lỵ Giai đi ra ngoài. Chờ sau khi Tả Tịnh Viện đi ra ngoài bartender quay lại video lúc nãy mới run run đặt ly rượu xuống, sắc mặt trắng bệch, vừa nãy cô ấy đang cảnh cáo mình đúng không?

                                                                                                 

Thật vất vả mới mang được Đường Lỵ Giai về trung tâm, Tả Tịnh Viện lập tức nằm liệt trên sô pha, vừa định gọi điện thoại bảo Lưu Lực Phi xuống lầu đón người, ai ngờ mới vừa lấy điện thoại ra đã bị Đường Lỵ Giai đoạt đi mất, kinh ngạc nhìn về phía Đường Lỵ Giai, người vừa nãy ở quán bar kiêu ngạo đến không ai bì nổi giờ phút này lại tựa như một chú kim mao lớn xác không rõ chân tướng, ngoan ngoãn ngồi đó, cũng không làm gì tiếp theo.

Hai người giằng co không tiếng động, nghẹn một hồi lâu Đường Lỵ Giai mới ủy khuất mở miệng nói: "Em gần đây sao đều không tìm chị? Đã nói muốn nghe chị hát mà."

Tả Tịnh Viện chưa kịp trả lời đã bị Đường Lỵ Giai kéo lên, ngây thơ mờ mịt đi theo Đường Lỵ Giai.

"Làm gì a?" Tả Tịnh Viện nhìn quanh trái phải, không hiểu được tâm tư của Đường Lỵ Giai sau khi say rượu, nhưng kỳ thật bản thân vẫn luôn không hiểu không phải sao? Tả Tịnh Viện cúi đầu nhìn bàn tay sau khi xa cách nhiều ngày lại lần nữa đan vào nhau của hai người, đột nhiên sinh ra một loại châm chọc mãnh liệt.

Không phải hòa hảo trở lại, chỉ là bản thân mình tràn đầy tinh thần trượng nghĩa mới để hai bàn tay một lần nữa đan vào nhau. Tả Tịnh Viện đặt tay lên ngực tự hỏi, dưới tình huống lúc đó đổi lại là bất kỳ nữ sinh nào thì em cũng sẽ nhảy người đứng ra, nhưng mà, điểm khác biệt đại khái chính là mình sẽ bình tĩnh hơn một chút.

Đường Lỵ Giai nheo nheo mắt, ngừng lại, xoay người, nãi thanh nãi khí nói: "Em không nghiêm túc."

Hai má ửng hồng, đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn khi dễ. Tả Tịnh Viện vô thức nuốt khan, bàn tay không khỏi nắm chặt thêm một chút. Đường Lỵ Giai cảm nhận được lòng bàn tay tăng thêm lực độ, rốt cuộc cũng mím môi bật cười, nụ cười này lập tức khiến đáy lòng Tả Tịnh Viện nổi lên gợn sóng.

Nữ nhân này cười rộ lên sao lại đẹp như vậy? Trong đôi mắt cong cong ấy dường như đang cất giấu ánh sao.

Ánh sáng ở trung tâm không tính là nhu hòa, nhưng dừng trên sườn mặt Đường Lỵ Giai lại vô duyên vô cớ sinh ra một cổ ôn nhu, chi bằng nói trong mắt Tả Tịnh Viện tất cả đều là ôn nhu dành cho Đường Lỵ Giai.

"Đi vào." Bĩu môi lầm bầm đẩy Tả Tịnh Viện vào trong, Đường Lỵ Giai ghé vào khung cửa, nhìn trái nhìn phải xong mới cẩn thận đóng cửa lại rồi khóa trái, làm như hai người đang vụn trộm vậy.

Tả Tịnh Viện đánh giá căn phòng này, khóe mắt co lại một chút, đây không phải là nhà vệ sinh của trung tâm sao? Yên lặng đi đến trước gương nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của bản thân, khóe miệng vui vẻ nâng lên một chút, giây tiếp theo đã có một cái đầu nhỏ xuất hiện trên vai trái, Đường Lỵ Giai gác cằm lên vai Tả Tịnh Viện, đôi mắt sáng lấp lánh giống như phiếm lệ quang.

Tả Tịnh Viện nghe thấy Đường Lỵ Giai nói: "Tả Tả, chị hát cho em nghe một bài nha."

Tả Tịnh Viện nhìn Đường Lỵ Giai, phối hợp hỏi: "Bài gì a?" Ngoan ngoãn giống một người đã được ứng trươc tiền lương.

"Cô Gái Ấy Nói Với Tôi." Đường Lỵ Giai vừa nói xong liền cười khanh khách.

Tả Tịnh Viện cạn lời trừng mắt, xoay người từ trên cao nhìn xuống Đường Lỵ Giai, bật cười: "Vậy em có phải nên hát một bài Kiêu Ngạo hay không?"

Đường Lỵ Giai nghiêng nghiêng ngả ngả, ngón tay không an phận sờ sờ má phải của bản thân, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang rất nghiêm túc tự hỏi, qua một lát mới cười tủm tỉm trả lời: "Chị cảm thấy có thể."

Tả Tịnh Viện lắc lắc đầu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Đừng náo nữa, nên trở về rồi."

Thổ lộ với một người say rượu, cho dù tình có sâu bao nhiều đều có vẻ rất buồn cười, tựa như Tả Tịnh Viện hiện tại thổ lộ lòng mình với Đường Lỵ Giai một lần nữa, nhưng Tả Tịnh Viện không nói ra, em có lòng kiêu ngạo của bản thân em.

"Không được!" Đường Lỵ Giai tránh khỏi cánh tay Tả Tịnh Viện, hốc mắt phiếm hồng, nàng kéo kéo góc áo Tả Tịnh Viện, có vẻ nhu nhược đáng thương, "Thật vất vả mới bắt được em, em cần phải nghe cho xong!"

Đều nói Đường Lỵ Giai giống mèo, đại khái chỗ giống nhất chính là mèo sinh ra đã có sẵn tính cao ngạo quật cường, tựa như Đường Lỵ Giai lúc này, bởi vì say rượu, phần cao ngạo kia thật ra có vẻ đã phai nhạt rất nhiều, thế nhưng phần quật cường ngược lại đã xông ra.

Hai người giằng co một lúc, một người đi một người giữ, cực kỳ giống cái ngày tách ra ấy, chỉ là nhân vật đã đổi chỗ với nhau mà thôi.

Cuối cùng vẫn là Tả Tịnh Viện bại trận, em thở dài, hai tay chống lên mép bồn rửa tay, bất lực nói: "Vậy chị hát đi, hát xong thì trở về."

"Được~" Đường Lỵ Giai ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi về phía bồn cầu, trong đầu Tả Tịnh Viện đột nhiên chỉ còn một câu: Bồn cầu mau chạy!

Quả nhiên, Đường Lỵ Giai một chân bước lên bồn cầu, vô cùng soái khí mà hất tóc một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với Tả Tịnh Viện, lộ ra trên gương mặt chính là nụ cười mà Tả Tịnh Viện cực kỳ yêu thích, tự tin, mỹ lệ, đáng yêu.

Tay nắm thành quyền đặt bên miệng, móc ra một cái kính râm không biết bỏ vào lúc nào rồi mang lên, Đường Lỵ Giai tươi cười nhìn Tả Tịnh Viện, cả người đều đã đứng trên bồn cầu.

"Tiếp theo mời thưởng thức ca khúc《Cô Gái Ấy Nói Với Tôi》! Music!"

Tả Tịnh Viện đỡ đầu không biết nên nói cái gì cho tốt, bỏ đi, không so đo với con sâu rượu này, vô cùng phối hợp vỗ tay.

"Lão cát của tôi, chính là ở trong cái thôn này, tôi là người bản địa sinh ra và lớn lên ở nơi này a~"

Tả Tịnh Viện ngốc tại chỗ, nhìn Đường Lỵ Giai nghiêm túc hát, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.

"Vị bằng hữu bên này xin mời giơ đôi tay của cô lên! Theo tôi cùng nhau lắc lư!" Đường Lỵ Giai khua khua cánh tay mình, cảm xúc vừa vặn, nếu không phải người đang ở trong nhà vệ sinh, kỳ thật vẫn rất giống một buổi biểu diễn, Tả Tịnh Viện bất đắc dĩ khua tay theo, nhìn Đường Lỵ Giai dần dần thả bay bản thân, nét cười trên khóe miệng cũng nâng cao lên một chút, mang theo sự thoải mái đã lâu không thấy.

Đại khái có lẽ là do men say tới muộn, Tả Tịnh Viện cũng gia nhập vào đội ngũ happy, hai người kẻ xướng người hoạ chơi đến vô cùng vui vẻ, đột nhiên Đường Lỵ Giai ngừng lại, xoay người ôm lấy hai má Tả Tịnh Viện, vững vàng hôn lên.

Tả Tịnh Viện nhất thời không kịp phản ứng lại, ngây ngốc tại chỗ tùy ý Đường Lỵ Giai giữ lấy môi mình.

Mình đây là đang bị bạn gái cũ cưỡng hôn? Tả Tịnh Viện nhìn chằm chằm người bắt đầu nụ hôn này, vẫn là một đống hồ đồ, ánh mắt trầm trầm, ôm eo Đường Lỵ Giai kéo gần khoảng cách, thân thể hai người dán vào nhau.

Đường Lỵ Giai kéo cổ áo Tả Tịnh Viện mang vào phòng mình, mới đầu Tả Tịnh Viện vẫn có chút kháng cự, nhưng nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Đường Lỵ Giai, rốt cuộc vẫn mềm lòng theo nàng đi vào.

Hai người ngã lên sô pha, cùng nhau thở gấp, nhìn dáng vẻ đỏ bừng mặt của đối phương đều không nhịn được bật cười. Đường Lỵ Giai rúc vào lòng Tả Tịnh Viện, hai tay vòng lấy cổ em, cười đến vô cùng ôn nhu.

Tả Tịnh Viện cũng cười, nhưng trong ánh mắt lại có quá nhiều nỗi buồn không hòa tan được, em nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Đường Lỵ Giai, trong lòng lại cảm thấy khoảng cách vẫn rất xa, xa đến mức cho dù hiện tại hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau cũng không cách nào lấp đầy.

Đường Lỵ Giai lại cuộn sâu vào trong, nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động, Tả Tịnh Viện xoa xoa đỉnh đầu nàng, nghe thấy tiếng ngân mềm mại của nàng, không bao lâu hơi thở của Đường Lỵ Gia đã dần dần ổn định. Tả Tịnh Viện tinh tế đánh giá người đang ngủ trong lòng mình, lại sinh ra một loại cảm giác thế giới bình tĩnh, rõ ràng trước đó hai người vẫn là cả đời không muốn qua lại với nhau, từ sau lần khắc khẩu ấy thì chưa gặp lại lần nào nữa, hiện tại người đang ở trong lòng mình, hơi thở ấm áp phả lên cổ mình, tê tê dại dại, gãi vào tim Tả Tịnh Viện. Thói quen của quá khứ vẫn còn giữ lại, Đường Lỵ Giai vẫn thích kề sát lỗ tai lên ngực trái của Tả Tịnh Viện, lắng nghe tiếng tim đập của em rồi đi vào giấc ngủ, phảng phất giống như chỉ có làm vậy mới có thể an ổn ngủ say.

Tả Tịnh Viện chậm rãi đứng dậy, thật cẩn thận bế Đường Lỵ Giai đặt lên giường, trong quá trình này Đường Lỵ Giai cau mày rất nhiều lần, đều khiến Tả Tịnh Viện không khỏi nín thở, cứng đờ tại chỗ.

                                                                                                 

                                                                                                 

                                                                                                 

Rồi sau đó là, buổi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net