Tẫn Lực Đoạn Xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận Lực Cắt Đứt

---

Tác giả: 荼奈

Link gốc: https://tnmrzl.lofter.com/post/1e9d8741_1cc3ac8ba

Lời tác giả:

Một thiên bản thảo bởi vì kim chủ đột nhiên mất điện thoại mà bị gác lại thật lâu. (Cảm tạ kim chủ ẩn danh!)
__________________________________________________________

                                                                                                     

                                                                                                  

                                                                                                  

1.

                                                                                                  

Mãi tới khi nhìn thấy Trịnh Đan Ny đã lâu ngày không gặp ở niên hội của công ty, Đường Lỵ Giai mới hậu tri hậu giác nhận ra, Tả Tịnh Viện dường như phải trở về Trung Thái để tham gia tuần diễn.

Nàng hình như đã có một đoạn thời gian dài chưa gặp Tả Tịnh Viện.

Khoảng thời gian này mỗi ngày đều bận bận rộn rộn nhưng cũng bình tĩnh thảnh thơi ca hát luyện vũ, nàng cũng sắp quên mất Tả Tịnh Viện vì nguyên do gì mới bị công ty thu hồi túi phòng một lần nữa.

Không may là hôm nay phải gặp mặt.

Lúc cái ý tưởng này nảy lên trong lòng, mí mắt phải của Đường Lỵ Giai không nhịn được nháy hai cái, nàng hít vào một hơi, cầm khay ăn vội vàng muốn trở về vị trí của Z đội, nhưng cho dù nàng quy hoạch lộ tuyến thế nào, đều tránh không đi qua một bàn ngồi đầy thành viên N3 kia.

Lúc nàng còn chưa tới gần thì Hồng Tĩnh Văn đã vẫy tay gọi tên nàng, sau đó Ngô Vũ Phi liền cười hì hì bảo nàng chi bằng ngồi ở chỗ này của Ân Tuệ đi. Tiếng em ấy gọi nàng cũng không nhỏ, sau khi bị Long Diệc Thụy nghe thấy liền trêu chọc hỏi em ấy có phải còn muốn mua Giai tặng Kỳ hay không. Giữa tiếng cười đùa của bọn họ, Đường Lỵ Giai giả vờ lơ đãng lướt quanh một vòng hiện trường niên hội, ghế của Ân Tuệ cũng không ngồi đủ hoàn toàn, ở nơi khác cũng không có sự xuất hiện của Tả Tịnh Viện.

Em ấy không trở về.

Hơn nữa chỉ có em ấy không trở về.

"Hay là ngồi ở đây đi? Bên chỗ mấy chị có phải có chút chật không."

Khay ăn trong tay được Nãi Cái đón lấy, Ngô Vũ Phi tiếp đón Đường Lỵ Giai, hậu bối kề bên dịch sang bên cạnh một chỗ, thuận tiện cũng gọi thêm mấy người cách vách qua đây.

Chỗ ngồi vừa nãy rõ ràng vẫn còn rời rạc, sau khi Đường Lỵ Giai bọn họ ngồi xuống, có thể thấy bỗng chốc đã trở nên chen chúc, Đường Lỵ Giai cúi đầu ngẩn người một lát, Hồng Tĩnh Văn gọi nàng mấy tiếng mới ý thức được, sau đó vội vàng đáp lại cô một tiếng.

"Làm sao vậy Liga, mình gọi cậu mấy lần rồi?"

Lúc cô nói lời này thì vẫn đang lột tôm, vỏ tôm màu đỏ cùng thịt tôm màu trắng trên tay cô được tách ra từng phần, có chút dầu trượt theo cổ tay cô, ánh mắt Đường Lỵ Giai cũng nương theo nhìn xuống, sau đó nhìn thấy cô đang mang một chiếc lắc tay.

Chiếc lắc tay kia Đường Lỵ Giai quen mắt, cũng nhận thức được, một món đồ nho nhỏ lúc trước đã khiến nàng chọn rất lâu. Cũng may cuối cùng lúc tặng đi thì người nhận quà cũng xem như hài lòng, Đường Lỵ Giai vô thức sờ vào vòng cổ đáp lễ của mình, có lẽ là bởi vì đã đeo quá lâu, nó đã hòa cũng hơi ấm với da thịt.

"Liga, cậu có phải hay không..."

Chỉ một lát sau trong chén của nàng đã được chất đầy thịt tôm, Hồng Tĩnh Văn vẫn luôn bị dị ứng với tôm cua, bận việc nửa ngày bất quá cũng là vì tạo phúc cho nàng thôi. Vậy nên buông tay để vòng cổ một lần nữa trở xuống dưới lớp áo thun, Đường Lỵ Giai vươn tay cầm lấy hai tờ khăn giấy, thay Hồng Tĩnh Văn đang muốn nói lại thôi lau đi dầu mỡ trên cổ tay.

"Cái gì cũng không có."

Đôi mắt nàng cong lên một chút, chỉ chỉ thùng bốc thăm trúng thưởng đã được mang lên sân khấu, "Mình chỉ nghĩ đợi lát nữa bốc thăm sẽ trúng cái gì thôi. Mình lo lắng vạn nhất vận khí của mình quá tốt, bốc trúng hết mấy giải thưởng lớn thì biết làm sao được."

Lúc này đã có có nhân viên công tác cầm micro bắt đầu gọi người, nàng ở giữa tiếng hoan hô ồn ào ngửa đầu nhìn xung quanh, giây tiếp theo liền nghe thấy trên sân khấu gọi tên Hồng Tĩnh Văn.

"Thì ra là vậy a, Liga, nếu như cậu muốn, đợi lát nữa mình mang phần thưởng của mình tặng cho cậu."

Cô cao hứng vỗ vai Đường Lỵ Giai, cũng không đợi nàng trả lời đã đi lên sân khấu nhận phần thưởng của mình. Lúc vừa đứng dậy mấy sợi tóc của Hồng Tĩnh Văn khẽ lướt qua cổ Đường Lỵ Giai, nàng đang ngồi ngay ngắn dưới sân khấu không hề có Tả Tịnh Viện, lại nhìn bóng lưng của Hồng Tĩnh Văn, không biết tại sao lại nghĩ tới Tả Tịnh Viện.

Nàng đột nhiên nhớ lúc trước Tả Tịnh Viện cũng đối xử với nàng tốt như vậy. Nhớ đến trước kia lúc Tả Tịnh Viện cùng ngồi ăn cơm với nàng, nhớ đến ánh sáng thuần túy lấp lánh trong mắt Tả Tịnh Viện lúc nhìn về phía nàng. Nhớ đến em ấy ngày đó cúi xuống nhặt lấy chiếc micro vàng rồi nói với nàng rằng chúng ta nhất định sẽ còn có sau này, nhớ đến những sợi tóc của các nàng đã từng quấn quanh nhau lúc được em ấy ôm chặt vào lòng.

Nàng kỳ thật đã rất lâu chưa từng nhớ lại quá khứ.

Nàng cũng đã từng cố chấp muốn níu kéo một chút hồi ức tốt đẹp của quá khứ, mong đợi có thể thật sự có một cơ hội nào đó để có thể cùng người nọ gương vỡ lại lành hay không.

Nhưng ký ức về Tả Tịnh Viện đã sớm không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn khống chế được nữa, từ gương mặt tươi cười của em ấy, những câu tình thoại, những cái ôm ấm áp, đã biến thành sự trào phúng, khiêu khích và không chịu buông xuôi của nàng, nàng chán ghét một Tả Tịnh Viện như vậy, cũng chán ghét một bản thân luôn nhớ em ấy như vậy.

Cho nên nàng đã chọn không nhớ đến nữa.

Nàng dốc hết toàn lực muốn chạy thật nhanh đến một tương lai không hề liên quan đến Tả Tịnh Viện, quá trình không quá thuận lợi, nàng không tránh được, thỉnh thoảng sẽ hoài niệm quá khứ.

Nàng cũng biết bản thân dây dưa không dứt, nên rất hiếm khi oán trách những vết thương chất đầy trong tim.

Nhưng nàng rốt cuộc cũng xem như đã tiến về phía trước rồi.

Cho tới hiện tại cũng xem như là đã có lối ra rồi.

Năm mới vui vẻ.

Đây là một cuộc điện thoại không đầu không đuôi Tả Tịnh Viện gọi tới lúc vượt đêm giao thừa, câu thứ hai nói với mình sau khi nói câu đếm ngược.

                                                                                                  

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

                                                                                                  

2.

                                                                                                  

Ngày cuối cùng của tuần diễn top16 tổng tuyển, vừa lúc Trung Thái có một buổi công diễn Class 8. Tả Tịnh Viện đứng trong hậu đài quen thuộc nhìn mọi người ồn ào nhốn nháo trên sân khấu, tìm lại một chút, cảm giác bản thân đã từng chờ đợi ở nơi này.

Khi đó em cũng còn có thể là một thành viên trên sân khấu, lúc mc3 cùng mọi người lên đài, tận dụng mọi thứ để tiếp hai câu nói, lại đưa ra mấy trò đùa thú vị.

Em và đại bộ phận mọi người ở Class 8 cũng còn tính là quen thuộc, cho dù ngoại trừ Ân Tuệ, ở nơi này em cũng không khó để tìm thấy một người có thể cùng nhau đứng yên hoặc là cùng khoác tay nhau.

Không giống như hiện tại. Sau khi kết thúc tuần diễn đêm nay, em thậm chí cũng không biết được lần tiếp theo mình bước lên sân khấu sẽ là khi nào, cũng không biết lần tiếp theo mình bước lên sân khấu, trên sân khấu sẽ có những ai.

"Nhà hát Trung Thái của các em vẫn rất khác Gia Hưng Lộ."

Tống Hân Nhiễm xoa mái tóc rối ngồi xuống bên cạnh em, trên người vẫn chưa hoàn toàn thay xong trang phục diễn xuất đêm nay. Nàng có chút mới lạ nhìn hậu đài nhà hát rất lớn khác với Gia Hưng Lộ, cúi đầu xé gói bánh quy trong tay.

"Chị trước kia chưa từng tới đây sao? Chị hẳn là đã tới đi."

Tả Tịnh Viện rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi màn hình, thuận tay muốn vén tóc giúp Tống Hân Nhiễm đang cúi đầu ăn gì đó. Người nọ sau khi cắn một ngụm bánh quy liền cảm thấy mỹ mãn mỉm cười với em, bởi vì trong miệng đang nhai bánh, lúc nói chuyện có chút không rõ.

"Đã tới a. Nhưng không thường xuyên."

Nàng nghiêng đầu tựa vào Tả Tịnh Viện, lúc nghiêm túc nhai nuốt mấy sợi tóc trên đầu đều đang lộ ra vẻ đáng yêu. Gương mặt kia của Tống Hân Nhiễm là xinh đẹp không thể nghi ngờ, Tả Tịnh Viện lại lần nữa cảm thán vẻ đẹp của nàng, hết thảy những buồn phiền trong lòng cũng bị đè xuống.

Đi một bước tính một bước thôi, hợp đồng mới cũng đã ký, chuyện có thể làm cũng chỉ là tiếp nhận sắp xếp.

Chị ấy hẳn là không biết đi?

Khóe miệng tự mình trào phúng dường như hơi gợi lên, Tả Tịnh Viện lắc đầu, xé bỏ trang giấy còn sót lại ở hậu đài, trang giấy duy nhất có viết tên em.

"Ăn bánh quy không?"

Rũ mắt nhấc gói nhỏ trong tay lên, Tống Hân Nhiễm vờ như không thấy động tác của Tả Tịnh Viện, sau khi bị từ chối cũng không nói lời nào, buông tay xuống, lại an tĩnh ăn hết bánh quy.

Sau đó hai người các nàng cứ tựa vào nhau như vậy, thẳng đến khi công diễn sắp mở màn mới hoảng loạn thay trang phục diễn xuất.

"Em muốn đến trung tâm sinh hoạt của Trung Thái ở sao?"

Sau khi công diễn kết thúc, Tống Hân Nhiễm cùng Tả Tịnh Viện bước ra khỏi Trung Thái. Fans vây quanh thi thoảng sẽ chụp cho hai người các nàng mấy tấm ảnh chụp chung, Tống Hân Nhiễm khoác tay em để khoảng cách giữa hai người gần lại, nhẹ nhàng hỏi em vấn đề này.

"Phải về a." Tả Tịnh Viện trả lời, cười rộ lên, cũng hạ thấp thanh âm.

"Châu tổng còn muốn nói chuyện với em mà."

"Vậy được thôi, chị phải baibai em rồi."

Ra khỏi cửa lớn Tống Hân Nhiễm liền vẫy tay tạm biệt em, tìm được chiếc xe thuộc về bản thân. Nàng trước khi lên xe cũng không nói lời nào, thẳng đến khi xe đã chạy rất xa, Tả Tịnh Viện mới nhận được một tin nhắn.

"Nói xong rồi thì nhanh tới tìm chị chơi a!"

"Hoàn toàn có thể."

Lúc này chiếc iphone trong tay lại phát ra thông báo pin yếu, Tả Tịnh Viện thở dài, cảm thấy chỉ sợ chuyện đầu tiên lúc trở về chính là đi tìm cáp sạc cũ để dùng.

Cũng không biết còn có thể tìm được không? Tả Tịnh Viện luôn luôn có niềm tin vào năng lực vứt đồ bừa bãi của mình.

Cả người chìm vào cảm xúc của bản thân, mãi đến khi bị đánh thức bởi tiếng còi của chiếc xe đang đậu trước mặt, Tống Hân Nhiễm ló đầu ra ngoài cửa sổ, mỉm cười vẫy tay với em.

"Nếu không vẫn là chị đưa em trở về trung tâm sinh hoạt của Trung Thái đi?"

"Dù sao thì xe của em cũng tới rồi."

                                                                                                  

Lúc gặp được Tả Tịnh Viện ở đối diện cầm cục sạc bước ra khỏi thang máy, Đường Lỵ Giai mơ mơ màng màng dụi hai mắt. Luyện tập trong thời gian dài khiến nàng quá mức mỏi mệt, tay còn nhanh hơn cả đầu óc, tùy tiện đẩy một cánh cửa phòng ra, nàng thật sự cảm thấy, vừa gặp liền trốn ra xa còn nhanh hơn ngựa chạy.

Phỏng chừng Tả Tịnh Viện cũng không quá muốn gặp nàng.

"Liga?"

Nín thở áp lên cửa lắng nghe tiếng bước chân cùng tiếng trò chuyện bên ngoài từ xa tới gần rồi lại tới xa, Đường Lỵ Giai vuốt ngực, vừa mới chuẩn bị thở ra một hơi, quay đầu đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Trương Quỳnh Dư mới ý thức được hành vi vừa nãy của bản thân có bao nhiêu ngốc.

"Ách, Soso, chị..."

"Trốn người sao? Yên tâm đi, em ấy rất khó gặp phải, đại khái vừa mới trở về, rất nhanh đã quay về phòng mình rồi."

Trương Quỳnh Dư cười hì hì xoa đầu Khung Vũ, lúc Đường Lỵ Giai quay đầu đã chuyển người từ nằm thành ngồi. Nàng ôm lấy mèo nhỏ trong tay, lúc nàng muốn xoa nó lần nữa thì cục bông mềm mại đã giơ móng vuốt về phía nàng, vẫy đuôi chạy trốn khỏi lòng nàng.

Tiếng người trò chuyện trên hành lang vừa nãy vẫn còn rất vang.

"Chị không phải, chị chỉ..."

"Aiya không sao cả, em đều biết rồi, em cũng sẽ không nói ra ngoài."

Có chút không đứng đắn nhướng nhướng chân mày với Đường Lỵ Giai, Trương Quỳnh Dư xuống giường, vỗ vai trấn an Đường Lỵ Giai, lộ ra vẻ mặt nàng cái gì cũng hiểu.

Hơi cúi đầu, có chút xấu hổ che mặt, Đường Lỵ Giai dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiện tại trong đầu Trương Quỳnh Dư đang nghĩ chuyện gì, cũng biết phương thức tốt nhất để đáp lại em ấy chính là nhanh chóng cười ngốc, nói mấy lời hàm hồ lừa gạt miễn cưỡng cho qua.

Dù sao thì Trương Quỳnh Dư cũng không đến mức thật sự phá vỡ mọi chuyện trước mặt nàng.

Tựa như hiện tại không có ai sẽ tùy tiện nhắc tới quá khứ của các nàng trước mặt nàng.

"Thật ra cũng không phải trốn em ấy."

Nhưng nàng không muốn làm vậy.

Đường Lỵ Giai hiếm khi không dùng phương thức giả ngốc để tránh những lời trêu chọc của người khác như bình thường, mà thoải mái hào phóng ngẩng đầu, chính diện đáp lại Trương Quỳnh Dư.

"Chị chỉ là phản xạ có điều kiện, đều đã quen rồi."

Sinh ra ý nghĩ thuật lại hết thảy mọi chuyện với Trương Quỳnh Dư bất quá chỉ trong nháy mắt. Có lẽ là liên tục huấn luyện khiến Đường Lỵ Giai quá mức mệt mỏi, ngay cả ý thức cũng có chút hỗn độn, có lẽ là vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Tả Tịnh Viện khiến cõi lòng nàng có chút tan rã, ánh đèn vàng ấm trong phòng mang đến cho nàng một ít an tâm không rõ, nàng nhìn Trương Quỳnh Dư, dỡ xuống tất cả khí thế dùng để ngụy trang, không có lý do, chỉ cho rằng đêm nay em ấy là người tốt nhất được chọn làm thính giả.

Bởi vì em ấy vừa đúng lúc biết chuyện.

Bởi vì em ấy không biết toàn cảnh.

"Soso, thật ra, quên đi."

Nhưng Đường Lỵ Giai cuối cùng vẫn không nói ra miệng, mỉm cười xua tay rời khỏi, đồng thời để lại cho Trương Quỳnh Dư một câu chúc ngủ ngon.

Giống như không có gì để nói, trái phải đều là quyết định muốn quên, những chuyện trước kia.

"Cái gì vậy chứ, sao mới nói câu đầu đã đi rồi a."

"Nếu tò mò như vậy thì chị cứ hỏi em đi, những chuyện phía sau ai có thể hiểu rõ hơn em a."

Tả Tịnh Viện không biết từ đâu nhảy ra, đột nhiên lập tức xuất hiện trong phòng ký túc xá của Trương Quỳnh Dư, nàng nhìn ra ngoài hành lang nuốt một ngụm nước bọt, có chút lắp bắp đóng cửa lại trước.

"Em, em sẽ không đặt gps trên người chị ấy chứ?"

"Chị nói bậy gì vậy?"

Bắt chéo chân, cạn lời, mắt trợn trắng, Tả Tịnh Viện nằm trên sô pha của Trương Quỳnh Dư, vừa mở miệng câu đầu tiên đã có mùi âm dương quái khí.

"Cũng không biết chị ấy chạy cái gì mà chạy, chạy thật xa em thì chị ấy sẽ thấy tốt hơn sao? Màu tóc đó lam cũng không lam lục cũng không lục, giống như chưa trả đủ tiền cho thợ cắt tóc vậy."

"Hahahahaha, vậy ánh mắt của em cũng thật tốt."

"Ách... Chị hẳn là đang khen em?"

Trầm mặc ba giây để nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Trương Quỳnh Dư, Tả Tịnh Viện nghi hoặc nhướng mày, cứ coi như là bản thân mình được khen đi.

Nhưng cho dù thật sự được khen cũng hoàn toàn không thể làm tâm tình của em tốt lên chút nào, nhắm mắt lại, thay đổi tư thế, quay mặt về phía chỗ tựa lưng của sô pha, em mở miệng rầu rĩ gọi một tiếng Soso.

"Chị nói xem chị ấy sao lại xui xẻo như vậy chứ, vừa đúng lúc gặp phải em trở về a?"

"Aiya cái trung tâm sinh hoạt này có bao lớn a, mọi người thấy mặt nhau không phải là chuyện rất bình thường sao."

Xếp bằng ngồi bên cạnh sô pha, ôm ôm bả vai Tả Tịnh Viện, Trương Quỳnh Dư tận lực làm cho ngữ khí của mình thật tự nhiên, thôi miên bản thân chuyện hiện tại đang nói chính là đợi lát nữa đi đâu ăn cơm.

"Kỳ thật, em có đôi lúc cũng biết em đã làm sai." Tả Tịnh Viện vùi đầu vào sô pha, để Trương Quỳnh Dư không thể nhìn thấy mình.

Bởi vì chuyện đã sai thật sự quá sai, cho nên mới cùng Đường Lỵ Giai đi đến ngày hôm nay, không thể lại ở bên nhau nữa.

                                                                                                  

                                                                                                  

----------

                                                                                                  

                                                                                                  

3.

                                                                                                  

Chuyện được Đường Lỵ Giai dung túng này, Tả Tịnh Viện kỳ thật rất nhiều thời điểm đều có thể cảm nhận được.

Lúc mới bắt đầu, đại khái bản thân hai người các nàng cũng chưa từng cảm thấy các nàng sẽ hoàn toàn tách ra.

"Đường Lỵ Giai, chị nhất định phải đối xử với em như vậy sao?"

Lúc bị Tả Tịnh Viện chống lên cửa hỏi mấy lời này, Đường Lỵ Giai vừa mới đổi phòng không lâu. Nàng lúc ấy chỉ vội vàng muốn thoát khỏi sự đeo bám của quá khứ, mỗi ngày từ sớm đến tối ngâm mình trong phòng tập, dùng thân thể mệt mỏi để làm tê liệt bản thân.

Tả Tịnh Viện cũng không đến phòng tập tìm nàng, mà chỉ thoải mái nhàn nhã chờ trước cửa phòng nàng hoặc là đẩy cửa phòng nàng ra, nói với mỗi một người em gặp được rằng em muốn tìm Đường Lỵ Giai.

Em không cho rằng hành vi của mình có gì không đúng, em còn cảm thấy bản thân vẫn là người duy nhất đứng bên cạnh Đường Lỵ Giai, cũng là người cần thiết nhất.

"Chị đã về rồi?"

Lại một đêm khuya khi trở về phòng, Tả Tịnh Viện vẫn nằm trên sô pha của nàng như thường lệ. Em tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh, mỉm cười nhìn Đường Lỵ Giai, tùy tiện ném mấy món đồ mang đến từ phòng em vào mỗi góc phòng của Đường Lỵ Giai.

"Em nên rời khỏi rồi, chị phải nghỉ ngơi."

Đường Lỵ Giai kéo khóa áo, nhìn một vòng xung quanh nàng, đem toàn bộ đồ đạc trên giường không thuộc về nàng ném trở lại trong lòng chủ nhân của chúng nó. Nàng lạnh mặt nhìn Tả Tịnh Viện bị đập đến ngồi dậy, không đợi em nói chuyện liền đi qua mở rộng cửa phòng. Thời gian này trung tâm đã bắt đầu an tĩnh, chỉ có bóng đèn trên hành lang đèn vẫn đầy ánh sáng.

"Em hôm nay có thể ngủ ở đây không." Tả Tịnh Viện ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang một chút thỉnh cầu cùng ủy khuất, "Em muốn cùng chị ở chung một chỗ."

Em hiểu Đường Lỵ Giai. Hai người các nàng Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu ở bên nhau đã lâu, Tả Tịnh Viện quá rõ nên đối đãi với Đường Lỵ Giai thế nào thì mới có thể đạt được điều mình muốn.

Tựa như hiện tại, đôi mắt em rũ xuống, ủy khuất ba ba, biểu hiện giống như một chú cún bị bỏ rơi.

Đường Lỵ Giai vẫn luôn không chịu nổi dáng vẻ như vậy của em.

"Em có từng nghĩ mình đã không còn quan hệ gì với chị rồi không, phòng chị đang ở hiện tại chính là phòng đơn."

"Em ở đây thì không phải nữa."

"Nhưng chị đổi phòng chính là bởi vì chị không muốn như vậy."

Sau khi Đường Lỵ Giai nói ra những lời này, Tả Tịnh Viện rõ ràng đã ngẩn người một lát. Em thật cẩn thận xem xét biểu cảm của Đường Lỵ Giai lúc này, từng chút từng chút, ý muốn phát hiện một chút dấu vết cho thấy Đường Lỵ Giai không phải đang nghiêm túc.

"Liga, chị đừng như vậy."

Em lúc này mới có chút hoảng loạn vì không nắm chắc sự tình bên trong, vội vàng tới gần Đường Lỵ Giai, hy vọng có thể dùng dáng vẻ yếu thế khiến nàng hồi tâm chuyển ý.

"Em cũng biết sai rồi."

"Em không biết."

Đường Lỵ Giai buông thõng tay, có chút bực bội kéo góc áo bị em nắm lấy ra. Mấy ngày nay liên tiếp đối mặt với những lời chất vấn chửi rủa khiến lòng nàng mệt rồi, nàng không muốn lúc trở về phòng mình còn phải đối mặt với một Tả Tịnh Viện không buông không tha.

Sau đó nàng đã bị người nọ đẩy tới trên mặt cửa. Tả Tịnh Viện mới đầu có chút hung ác chế trụ nàng, nhưng hai người giằng co hồi lâu, em cuối cùng vẫn là buông lỏng tay trong sự trầm mặc của Đường Lỵ Giai.

"Liga, chị có thể đừng như vậy không."

Em cúi đầu, đem hai chữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net