Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________

Từ tiểu công tử lên sáu tuổi thì bị mất tích, hoá thân thành một chú mèo con. Cẩm Y Vệ Nhậm đại nhân vô tình nhặt được mang về nhà, đặt tên là Nhu Nhu. Một người một mèo làm bạn suốt mười năm. Vậy mà một ngày, Nhu Nhu bỗng nhiên biến trở về hình người, thành thiếu niên mười sáu tuổi. Nhậm đại nhân biết phải làm sao với thiếu niên xinh đẹp lạ lẫm này đây?

*Note 1: Nhu Nhu (糯糯): phát âm /nuònuò/, na ná Lạc Lạc (洛洛) - /luòluò/.

*Note 2: Vì đầu truyện là Nhu Nhu biến từ mèo thành người nên danh xưng mình sẽ để là "nó" nha. "Nó" theo nghĩa thân tình thôi. 

______________________

[Phần 1]

Nhu Nhu tỉnh giấc, theo thói quen soi soi cái mặt xinh đẹp của mình trên mặt ao, lại bị doạ đến nỗi té luôn xuống nước.

Nó một mặt đạp nước tán loạn, một mặt tiếp tục chấn kinh: Meo~ Ta tại sao lại biến trở về hình người?!

Đúng lúc Nhậm đại nhân đi đến ao tìm mèo, bắt gặp một thiếu niên đang ngâm nước, tiện tay ra lệnh cho tuỳ tùng cứu người.

Rất nhanh đã kéo được người lên, thì đã thấy thiếu niên này cả người không mảnh vải che thân, ngay cả cái khố cũng không có mà quấn.

Nhậm đại nhân cau mày, ra lệnh.

"Đem hắn nhốt vào địa lao, điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi báo lại cho ta!"

Lúc này, thiếu niên sặc nước tỉnh lại, nghe Nhậm đại nhân nói thế liền sợ hãi đến giật mình! Nó còn không biết địa lao của Nhậm phủ đáng sợ đến thế nào sao?!

Thế là đột nhiên nó bổ nhào vào người Nhậm đại nhân, khóc oa oa.

"Đại nhân, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy nha? Ta là Nhu Nhu ngài yêu nhất mà! <Hà đương cộng giai khách, đối thử chước hương nhu> ngài cũng quên rồi sao? Huhuhu........"

Tuỳ tùng biết Nhậm đại nhân có bệnh ưa sạch sẽ, vội vàng lôi tên điên kia ra.

Nhậm đại nhân vốn đang cứng ngắc, muốn kháng cự cái người khoả thân cứ bám dính lấy mình, nghe thấy lời này lại giật mình. Hắn nheo mắt đánh giá thiếu niên trước mặt. Tên này sao lại biết câu thơ này chứ?

Lúc trước, mèo cưng của hắn nghịch ngợm, dùng móng vuốt lật một quyển sách xuống đất. Trên trang giấy bị lật ra chính là có viết câu thơ này. Thế nên hắn mới lấy luôn cái tên Nhu Nhu đặt cho mèo nhỏ.

Nhưng hắn nhớ rất rõ, khi ấy trong thư phòng chỉ có một mình hắn, xung quanh đều có đề phòng kỹ càng.... Chẳng lẽ lại là gian tế? Vậy thì giấu mình cũng kỹ quá đi.... Không biết là từ nhà nào phái tới? Hắn ở trong triều cũng có không ít kẻ thù.

Những suy nghĩ này chợt loé lên, trong nháy mắt, Nhậm đại nhân liền bày sắc mặt tươi cười, cởi áo ngoài phủ lên người thiếu niên, ấm giọng nói.

"Trách oan ngươi rồi, sau này cứ ở trong phủ làm việc đi."

Nhu Nhu gật đầu không ngừng, như trong lòng run lẩy bẩy: Đại nhân sao lại cười như thế nha? Mỗi lần hắn cười thì đều nghĩa là có người tới số rồi. Ông trời ơi, ông biến ta từ người thành mèo thì thôi đi, sao tự dưng lại nổi hứng biến ngược ta từ mèo về lại người làm chi a?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net