Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhậm đại nhân vốn là chỉ huy của đội Cẩm Y Vệ, số người hắn đắc tội kể mãi không hết, nên khắp nơi trong cung, chỗ nào cũng có người muốn chỉnh hắn. Tiểu tử khoả thân kia đột nhiên xuất hiện trong phủ của hắn, miệng còn bịa chuyện mình là một con mèo biến thành. Chuyện khác thường như vậy, nếu không phải là tiểu tử này điên rồi, hoặc không phải sau lưng còn che giấu bí mật, thì chỉ có thể là có yêu quái.

Bất quá chuyện này, nói nhỏ thì cũng nhỏ, mà nói lớn thì cũng lớn. Loại chuyện lộn xộn không có đầu không có đuôi này thật khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nhu Nhu ăn mặc chỉnh tề xong liền đi đến thư phòng. Trên đy=ường vẫn luôn nghĩ xem đại nhân là đang có ý gì, hay mục đích gì, nhưng nghĩ mãi cũng không có đầu mối. Nó hất đầu một cái, thầm nghĩ, làm mèo thì có bao giờ phải chịu cái sự tình phức tạp đáng bực mình này đâu?!

Nhậm đại nhân trên tay đang bận lo công vụ, không thèm để ý người mới đến. Nhu Nhu đối với nơi này đã rất quen thuộc, thấy đại nhân không chú ý mình, liền lén lén lút lút đi tới chỗ giá sách hẻo lánh trong góc, bắt đầu tìm quyển sách mà lúc còn làm mèo nó vẫn luôn thấy hiếu kỳ, tên là "Đêm xuân mật ngữ"(*).

Quyển sách này là do đương kim Minh thần y kín đáo đưa cho đại nhân. Minh thần y là bằng hữu duy nhất của đại nhân, lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần.

Nhu Nhu nhớ rõ, lúc Minh thần y cười bỏ ổi nhét sách này vào tay đại nhân, mặt của đại nhân ngay lập tức đen đi. Minh thần y còn uy hiếp không cho đại nhân vứt sách, nếu không tới lúc đại nhân bệnh tình nguy kịch, y sẽ khoanh tay đứng nhìn. Hết cách, đại nhân liền đem quyển sách này ném vào giá sách trong góc hẻo lánh nhất....

Hahaha, nó cuối cùng cũng nhìn thấy được quyển sách thần kỳ này! Quyển sách thần kỳ có thể làm đại nhân đen mặt trong nháy mắt!

Đang lúc Nhu Nhu mặt đỏ tim run, chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp từ trên đầu truyền xuống.

"Có đẹp không?"

"Có..." Chữ đầu vừa ra khỏi miệng, Nhu Nhu kịp thời chặn lại, lập tức nhét sách về chỗ cũ, chớp chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ vô tội, ta đây cái gì cũng không làm.

Nhậm đại nhân trong lòng cảm thấy buồn cười, vẻ mặt này trông y hệt bộ dạng mèo nhà hắn lúc ăn vụng đồ ngọt bị hắn phát hiện. Nghĩ đến mèo nhà hắn, hắn lại có chút bực bội, không biết là Nhu Nhu chạy đi đâu rồi. Nó bình thường dính lấy hắn nhất, chưa bao giờ rời đi lâu như vậy... Hắn không khỏi hoài nghi nhìn thiếu niên trước mặt: thế nào mà tên này vừa tới thì mèo cũng mất tăm? Còn dám tự xưng mình là Nhu Nhu!

Hắn không nhịn được có chút giận cá chém thớt. "Ngươi dù sao cũng phải có cái tên, vậy gọi là Vượng Tài(**) đi."

Nhu Nhu: ".........." Meo mẻo méo???

"Ta mới không thích tên Vượng Tài! Lão tử là mèo nha!"

"Vượng Tài nghe lời."

"Ta... Ta có tên mà! Ta tên Từ Nhất Ninh!

Đúng! Nó lúc còn chưa bị biến thành mèo chính là có tên này! Aida, làm mèo lâu quá, suýt chút nữa cũng quên luôn mấy chuyện cũ trước kia, meo~

_____________________

(*) Đêm xuân mật ngữ: có lẽ là tựa sách xuân cung đồ, sách 18+ =)))))

(**) Vượng Tài: [theo baidu] biệt danh thường dành chỉ con chó, mang ý nghĩa tài vận tốt, phát đại tài. Nói chung là tên này người ta hay đặt cho chó mà đại nhân đem đặt cho Nhu Nhu là mèo, Nhu Nhu dỗi =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net