1. Cậu là học thần, mình là học bá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Du Du

Giới thiệu chút về tác giả Tằng Chân: sinh sau năm 90, du học sinh Anh Mĩ, tới nay dấu chân trải rộng hơn hai mươi quốc gia. Một người lữ hành dùng cả đời thong thả du đãng thế giới, một người đứng xem nhiều cuộc đời khác nhau, một người dùng chuyện xưa đổi lấy người nghe chuyện xưa, cũng là một người kể chuyện xưa.

===========

“Kiều Nhiên, cậu và tên Trình Cố Dương kia không cùng một loại.”

Lâm Trúc Tùng dựa vào cửa sau phòng học, không những chắn đường còn dựa vào ưu thế chiều cao gần như chặn hết ánh sáng chiếu tới, giọng nói thấp thấp, vẻ mặt bất cần đời như cũ.

Kiều Nhiên nhìn lướt qua Trình Cố Dương vẫn đang thu dọn đồ trên bàn, cố ngẩng cao cổ, gần như cố sức nhìn về phía Lâm Trúc Tùng: “Cùng cậu ấy không liên quan, mình vội tranh thủ đi hiệu sách, phiền cầu nhường một chút.”

“Chết tiệt, lại đi tìm bài thi làm? Cậu còn ngại bài tập không đủ nhiều?” Lâm Trúc Tùng một bên kinh ngạc, một bên vẫn nhường ra chút lối đi. Tô Kiều Nhiên chạy nhanh ra ngoài, Lâm Trúc Tùng chậc chậc chậc đi theo phía sau cô, tự nói với mình: “Được, mình cùng đi với cậu, có khi tiểu thuyết kia của mình có hàng rồi.”

Tô Kiều Nhiên không cự tuyệt, lập tức đi trước. Hai ngườinngồi cùng bàn nửa năm ,tính tình Lâm Trúc Tùng cô biết, hấp tấp, nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Lâm Trúc Tùng đối với cô nhiệt tình có khác, cô cũng có chút phát hiện loáng thoáng. Chỉ là cô từ trước tới nay đều không thân thiện với ai, đã quen độc lai độc vãng, đối với những đề tài bàn luận ríu rít sau khi học xong chỉ nghe từ xa đã lâu nay, tất nhiên không có người bạn nào nói chuyện được. Lâm Trúc Tùng tuy thân mật hơn so với những người bạn khác chút, cô cũng không cảm thấy điều gì.

Gần đây nhìn cậu ta đối ai cũng không tim không phổi, thật đúng là không thể n ghĩ đến cái gì là “ý đồ sâu kín”. Thứ hai, mặc dù “ý đồ sâu kín”, nói thật, cô cũng không biết phải ứng đối như thế nào.

Trong tiếng kinh hô của Lâm Trúc Tùng cùng ánh mắt khen ngợi của ông chủ, Kiều Nhiên cảm thấy mỹ mãn rồi ôm đi một chồng sách tham khảo qua năm mới có thể học được. Tuy mới lớp 10, cô lại cực kì rõ mục tiêu của mình, tin rằng, người chậm cần bắt đầu sớm mới là lối tắt tiếp cận mục tiêu.

Qua chỗ ngoặt liền đến nhà,bên cạnh khu nhà nhà hơi cũ nát là một sân bóng rổ giản dị.Tiếng bước chân Kiều Nhiên chậm lại, ánh mắt lặng lẽ ngước về phía sân bóng.

Sân bóng rổ này cách trường học không xa, lại thuộc địa phận chung cư công nhân viên chức nhà trường. Bọn học sinh nghịch ngợm thế nào cũng không dám ở dưới mí mắt thầy cô mình phe phởn nên ngày thường rất ít người tới đây, chỉ có tới thời gian tan học mỗi ngày mới có tiếng "bịch" "bịch" "bịch" đánh bóng rổ không quy luật lẫn cô đơn .

Giống bình thường, sân bóng này chỉ có Trình Cố Dương.

Áo phao và cặp sách bị anh đặt tùy ý dưới giá bóng rổ. Trình Cố Dương mặc hoddy nhẹ nhàng đơn giản, một chút có, một chút không ném bóng vào rổ. Tóc anh dài hơn mùa hè chút, dáng người lại cao chút, cái trán có vẻ dính chút mồ hôi mỏng nhưng thoạt nhìn thoải mái tươi mát như cũ.

Đúng là tuổi dậy thì, một đống thiếu nam thiếu nữ trong lớp bị mụn làm bối rối.Tô Kiều Nhiên nhiều lúc cũng cảm thấy bối rối vì nó. Nhưng ngay cả mụn dậy thì đều không lỡ mọc lên gương mặt Trình Cố Dương sạch sẽ trắng nõn.
Một trái bóng lại được ném vào rổ, Trình Cố Dương quay đầu nhìn về phía Kiều Nhiên, xa xa hỏi câu, “Đã về à?”

"Ừ.”

Trình Cố Dương duỗi ra tay chụp bóng rổ bay trở lại.

“Cậu chơi tiếp đi.” Kiều Nhiên không nhìn anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Cách hai giây, phía sau lại vang lên thanh âm bóng chạm rổ.

Kiều Nhiên không quay đầu lại, cho dù cô biết, mục tiêu của cô, ở ngay phía sau.

Trình Cố Dương cùng Tô Kiều Nhiên là người nổi tiếng ở chung cư công nhân viên chức này. Cha hai người là giảng viên đị học gần đây,tình nghĩa thời trẻ cùng ở ký túc xá giáo viên tình nghĩa vẫn kéo dài đến hiện tại, thành viên hai nhà làm hàng xóm hơn nửa đời. Hai bên cha mẹ sẽ mở bàn mạt chược chỉ số thông minh cao vào cuối tuần, ồn ào mười mấy năm, lại đều sinh ra hai đứa trẻ bình tĩnh khác thường. Tô Kiều Nhiên từ nhỏ đến lớn không mấy khi rơi nước mắt, Trình Cố Dương còn từ lúc sinh ra đã khóc cực bình tĩnh.

Hai người bọn họ thuở còn bọc tã giấy, cha mẹ hai nhà từng nửa đùa nửa thật muốn đính hôn từ bé. Thế nhưng hai đứa nhỏ đặt cùng nhau cả ngày có chăng chỉ là mắt to lườm mắt nhỏ không rên một tiếng, không có tí phản ứng nào. Tụ lại lớn lớn nhỏ nhỏ không dưới trăm lần, đối thoại giữa hai người chỉ có mười ngón tay đổ lại. Ngày tháng qua đi, cha mẹ càng thêm không xem việc này để trong lòng.

Trình Cố Dương bắt đầu từ mẫu giáo đã thành tài tử nổi tiếng gần xa. Phàm là anh đi học, dường như không cần tốn sức, không có gì không lấy thứ nhất. Thiên tư hơn người khi học tập cũng thôi, trời cao còn còn cho một tay chữ đẹp, một tay đàn dương cầm tốt, đến năng lực vận động cũng chiếm hạng nhất. Ánh sáng tài tử làm diện mạo vốn thanh tú của anh thêm phần phần khí chất cơ trí. Anh tự nhiên cũng là “Con nhà người ta” tiếng tăm lừng lẫy trong vài dặm, trong vô hình mang đến cho hội con em giáo viên áp lực không nhỏ.

Tô Kiều Nhiên lúc nhỏ cũng cực kì nổi tiếng nhờ khuôn mặt đáng yêu đến không lừa già dối trẻ. Mẹ Tô mỗi khi ôm cô đi ra ngoài dạo, trên đường không biết có thể nhận được bao nhiêu tán thưởng, trong lòng mẹ Tô tự nhiên cũng trộm mừng, khoe con càng thêm cao điệu.

Sau khi hơi hiểu chuyện đời, Tô Kiều Nhiên cố ý trốn tránh những ánh mắt như vậy, lặng lẽ để tóc mái, che lại cái trán no đủ của cô, còn ít tuổi đã đeo một cái kính dày nặng, tự động che đi ánh mắt tiếc hận của người quen cũ.

Thi vào THPT làm Tô Kiều Nhiên thanh danh vang dội lần nữa —— Cho tới nay Tô Kiều Nhiên vốn không tính nổi bật trong nhóm con em giáo viên gần xa, nhất minh kinh nhân (1) thi toàn khu thứ hai, thành tích chỉ sau Trình Cố Dương. Mẹ Tô nhiều năm không thể khoe con chỉ còn nước chưa mua cái loa phóng lớn âm thanh treo trên cửa sổ, ba Tô cũng mừng rỡ mở tiệc cùng bàn mạt chượt, nhà họ Tô ca hát nhảy múa mấy ngày liền.

Chỉ Tô Kiều Nhiên chính mình biết, để tên của mình xuất hiện ngay sau Trình Cố Dương, cô đã mất bao nhiêu tâm lực, trong lòng có bao nhiêu phức tạp.

Nhớ lại một buổi cuối tuần bình đạm nào đó năm lớp 9, ba Trình mẹ Trình cùng ba Tô mẹ Tô theo thường lệ quanh bốn phía bàn đại chiến 300 hiệp, Tô Kiều Nhiên ở trong phòng mình không hẳn chuyên chú làm bài tập. Trình Cố Dương theo yêu cầu bề trên, bưng nửa trái dưa hấu gõ cửa phòng Kiều Nhiên.

“Dưa hấu.”

“Cảm ơn. Để trên bàn đi.”

Trình Cố Dương bỏ dưa hấu xuống nhìn lướt qua mặt bàn lộn xộn của cô, dừng lại xem chút, bỏ xuống một câu “Bài thứ tư sai rồi”, liền đóng lại cửa đi ra ngoài xem TV.

Tình hình như vậy, hầu như mỗi cuối tuần đều trình diễn. Đoạn thời gian đó Trình Cố Dương không biết vì sao luôn cùng bài tập của Tô Kiều Nhiên không thể bỏ qua được, luôn liếc mắt một cái có thể nhìn ra sai lầm của cô, cũng luôn một thái độ lạnh nhạt như thường nói nhiều một câu.

Tô Kiều Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Trình Cố Dương chắc có “Thói quen làm chuẩn xác”, nhìn thấy bài sai  sẽ không nhịn được khó chịu trong lòng , không chỉ ra không được. Sau đó mỗi khi ba người nhà họ Trình đến nhà họ Tô làm khách, cô dứt khoát chỉ viết văn.

Vài lần như thế, cô vốn tưởng rằng cuối cùng cũng tránh được sự soi mói của Trình Cố Dương, không ngờ tới sau giờ trưa một hôm nào đó, Trình Cố Dương vứt xuống một câu “Đoạn thứ hai có một lỗi chính tả” rồi  xoay người đi chọc giận Tô Kiều Nhiên.

Đương nhiên, Kiều Nhiên tức là không tiếng không động, bên ngoài sóng lan trên mặt đất không hãi trước sau như một, sau lưng vì không để Trình Cố Dương bắt bẻ không biết phí bao nhiêu lòng.

Vì thế mới thi vào THPT làm người khác trầm trồ. Tô Kiều Nhiên cũng danh chính ngôn thuận cùng Trình Cố Dương vào lớp chọn trường chuyên. Cô cũng tiếp tục bình tĩnh như nước âm thầm cùng Trình Cố Dương tranh hơn thua.

Nửa năm này lên cấp 3, Trình Cố Dương vẫn chưa cho Tô Kiều Nhiên một cơ hội vượt mặt, vị trí nhất khối vững như Thái sơn, ngày thường vẫn có thể bớt thời gian đánh, chơi bóng, đọc tiểu thuyết, một dáng không chút lao lực.

Trái lại tô Kiều Nhiên, học rất lao tâm lao lực, thỉnh thoảng có thể xếp thứ hai trong vài cuộc thi nhỏ, thành tích cơ bản thay đổi trong top 3 đến top 10.

Nghĩ đến đây, Tô Kiều Nhiên thở dài lặng yên không một tiếng động, nâng kính đen, mặc kệ âm thanh phình phịch của bóng rổ ngoài cửa sổ, buông lòng chìm đắm trong biển sách.

========

(1) Nhất minh kinh nhân: đã không làm thì thôi,  một lần chơi lớn khiến thiên hạ trầm trồ :)))

Ảnh minh họa chương này:
-Họ và tên: Dương Thần Dục  (đẹp zai)
-Ngày sinh:  28/4/2001
-Quê quán: Nam Ninh, Quảng Tây, Trung Quốc
-Dân tộc: Hán
-Thủ khoa đại học tỉnh Quảng Tây 2019 ( Tổng 730, Toán 150/150, Văn 140/150, Anh 150/150, bài KHTN 290/300), là người cao điểm KHTN cao nhất lịch sử tỉnh QT từ khi khôi phục thi ĐH cho đến nay
- Phó chủ tịch clb cầu lông, tham gia giải bóng đá của trường, thư pháp lẫn hội họa đều yêu thích sâu sắc.
-Bố tốt nghiệp thạc sỹ Đại Học Thanh Hoa (sau này là giáo sư Đh y dược Quảng Tây )
-Mẹ tốt nghiệp tiến sỹ trường đại học giao thông Thượng Hải (sau này là tiến sĩ trưởng phòng thuộc cơ quan chính pháp Quảng Tây)
-Ông nội từng học Thanh Hoa (sau này là giáo sư nguyên cục phó công an tỉnh Quảng Tây)
-Bà nội từng học Đại Học Phục Đán(Top Thượng Hải )
-Bà ngoại từng học Bắc Đại
-Cậu là tiến sĩ đại học Nam Ninh
=> hình tượng học thần là đây đó :))))))))) bạn này có vẻ vào Thanh Hoa, vậy là nhà 3 đời Thanh Hoa :v Nam thần bản đời thực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net