Chương 36: Hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ muốn đi hẹn hò sao?" Andrew ôm Little Bear ngồi trên sô pha, khẽ nhíu mày hỏi.

"Ừm, cũng không hẳn là hẹn hò, chỉ là một bữa tối mà thôi," Aliya nhìn gương đeo hoa tai, mím mím môi, màu son này có nhạt quá không nhỉ?

"Nhưng mà, mẹ, nhưng còn cha thì sao?" Andrew nhíu nhíu mày nghi hoặc.

Aliya ngẩn ra, quay đầu nhìn con trai mỉm cười, "Andrew, mẹ đã từng nói với con rồi mà, con không nhớ sao? Mẹ cùng cha con, chúng ta không phải, ừm, không giống như những cặp vợ chồng bình thường, chúng ta là hai người độc lập, nhớ rõ sao?"

"Con nhớ, nhưng cha mẹ cũng có thể hẹn hò mà!" Andrew vẫn chưa hiểu lắm, đêm nay mẹ sẽ cùng một người đàn ông đi hẹn hò, nhưng người đàn ông này lại không phải cha?!!!

"Bảo bối," Aliya ngồi xuống dịu dàng xoa xoa đầu con trai, "Mẹ và cha con, giữa chúng ta không có, ừm, nói thế nào đây nhỉ, giữa chúng ta không có loại cảm giác thu hút giữa nam và nữ, mẹ cùng cha con là bạn, mà không phải đối tượng để hẹn hò. Mà nói nữa, đêm nay mẹ không hẹn hò, chỉ là một người bạn mời dùng bữa mà thôi."

Đề tài này, đối với một đứa bé sáu tuổi, thực sự rất khó hiểu, Andrew nhìn mẹ vẫy vẫy tay tạm biệt mình, lên xe rời đi, cậu bé cúi đầu nhìn cún con nói: ""Little Bear, làm sao bây giờ? Gia đình chúng ta đã xuất hiện nguy cơ, có địch nhân đang chuẩn bị xâm lấn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Cho nên? Đây là nguyên nhân khiến con giục giã ta gấp gáp chạy tới?" Snape ngồi trên sô pha, cau mày nhìn Andrew khó hiểu, hiện tại trông thằng bé như sắp phải đối mặt với ngày tận thế vậy. "Chỉ vì mẹ con cùng người khác đi ra ngoài ăn bữa tối?"

"Không phải, cha!" Andrew sốt ruột dậm chân, "Không phải bữa tối bình thường! Là bữa tối bên ánh nến, mẹ còn mặc lễ phục và giày cao gót, thậm chí còn làm tóc! Đây là một buổi hẹn hò!!!"

"Cho nên?" Snape vẫn ung dung hỏi lại.

Andrew vì hắn mà sốt ruột muốn chết, cuống quít hô to: "Cha!!! Là hẹn hò đó! Mẹ đang cùng một người đàn ông xa lạ hẹn hò! Sự tình rất nghiêm trọng rồi đấy! Sao cha vẫn còn ngồi ở đây?!!!"

"Xin lỗi, Andrew, ta không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng, mẹ của con cũng phải có những quan hệ xã giao của riêng mình. Andrew, con đã lớn rồi, không thể dán dính mẹ như hồi nhỏ nữa." Snape nhìn con trai đang sốt ruột nhảy dựng lên, Little Bear bên cạnh cũng bắt chước cậu chủ nhỏ nhảy nhảy sủa loạn.

"Cha! Ôi Chúa ơi! Sao cha vẫn chưa hiểu!!!" Andrew ôm lấy cánh tay Snape lắc lắc liên tục, "Mẹ là của con và cha mà! Hẹn hò thì sẽ hôn môi! Hôn môi đó, cha, sao cha có thể để mặc một người đàn ông xa lạ hôn vợ mình chứ!!!"

Snape trợn tròn mắt nhìn Andrew, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, vừa kinh ngạc vừa muốn cười: "Andrew, việc đầu tiên, Aliya có thể là của con, nhưng cô ấy không phải của cha, con hiểu chứ?" Nhưng nhìn vẻ mặt của Andrew, hắn buông tha ý tưởng giải thích, "Thôi được rồi, con không hiểu cũng không sao, khi nào lớn con sẽ hiểu. Điều quan trọng nhất chính là, mẹ của con không phải, ừm, không phải vợ của cha. Còn nữa, đi hẹn hò không nhất định sẽ hôn môi, đặc biệt là trong lần đầu tiên hẹn hò. Đây không phải là điều một quý ông nên làm."

"Nhưng, nhưng mà cha là cha, mẹ cũng là mẹ mà!" Andrew ngẩng đầu hoang mang nói, "Cha là chồng, mẹ là vợ, Andrew là con, Little Bear cùng Romeo là sủng vật, chúng ta là một gia đình mà!"

Snape cứng họng, hắn nên nói cái gì bây giờ, hắn và Aliya không phải người một nhà, nhưng hắn có thể là người nhà của Andrew, nói kiểu gì thằng bé mới hiểu đây??? Chẳng lẽ phải nói rằng, Andrew, lần đầu tiên ta và mẹ con gặp nhau thì đã có con rồi? Con là kết quả của một lần ngoài ý muốn, do chúng ta say rượu không khống chế được dục vọng? Thực sự có thể nói như thế sao?!!!

"Đúng vậy," Snape đành mơ hồ trọng điểm, sau đó ra vẻ trấn định mà nói: "Andrew, con ăn bữa tối chưa? Trước khi đi mẹ con đã chuẩn bị tốt bữa tối đúng không? Vậy thì ôn tập đi, mang bài tập hôm qua ta giao cho con ra đây ta xem thử, sau đó chúng ta sẽ thực hành điều chế Dược cải thiện trí nhớ." Về phần vấn đề của Andrew, để lại cho Aliya giải quyết đi, cô ấy mới là người am hiểu việc này.

Đêm nay làm Aliya khá vui vẻ thoải mái, khi bước vào nhà trên mặt cô còn treo nụ cười, "A? Severus? Không phải anh đã nói đêm nay có việc bận ở trường học không thể đến sao?"

Trong đại sảnh, Snape đang ngồi trước lò sưởi âm tường đọc sách, Aliya cởi áo khoác, ngạc nhiên hỏi.

"Andrew nói có chuyện gấp tìm tôi." Buông sách, nhìn Aliya trang diện lộng lấy, Andrew nói không sai, xem ra đêm nay cô thật sự có một bữa tối bên ánh nến, hơn nữa không khí có vẻ không tồi.

Aliya ngồi xuống sô pha đối diện Snape, cười hỏi, "Thằng bé nói cho anh tối nay tôi đi, ừm, hẹn hò?"

Snape gật gật đầu.

"Được rồi, tôi hiểu, tôi sẽ giải thích cho thằng bé," cởi giày cao gót, Aliya xoa xoa gót chân, cười cười: "Andrew còn nhỏ nhưng hơi cố chấp, có một số việc dù giải thích như thế nào cũng không nghe, lại quá vài năm nữa thì tốt rồi."

Từ khi Aliya ngồi lên sô pha, Snape lại đặt lực chú ý vào cuốn sách, không ngẩng đầu lên nhìn cô, nghe cô nói xong thì gật gật đầu, đáp: "Vậy tôi đi nghỉ trước. Ngủ ngon, Aliya."

Đầu năm nay, Andrew biết được ngày sinh nhật của cha, cậu bé tặng cho cha một món quà đặc biệt - gian phòng ngủ thuộc về cha! Căn phòng nằm bên phải phòng ngủ của Andrew, nơi đó vốn là phòng đặt đồ chơi của cậu bé.

Aliya cũng không cự tuyệt, mấy năm nay quan hệ giữa cô và Snape cũng hòa hoãn hơn nhiều, ít nhất có thể xưng là bạn tốt, cô hiểu tính Snape, hắn không phải loại người tùy tiện triển lãm sinh hoạt cá nhân của mình với người khác, cho dù người này là con trai của hắn! Điển hình là căn nhà ở đường đường Spinner's End, Snape chưa từng đưa Andrew tới đó, hắn giữ lại không gian riêng tư cho chính mình. Căn phòng ngủ kia chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời nếu quá muộn không thể trở về Hogwarts thôi.

Cô cũng từng vào quét tước căn phòng kia vài lần, đã qua một thời gian dài, vậy mà trong phòng không hề có bất cứ đô vật cá nhân nào của Snape! Hoàn toàn không có, dù là một sợi tóc cũng không! Sạch sẽ như chưa từng có người vào ở!

Aliya vẫn ngồi trên sô pha, nhìn Snape bước lên lầu hai, nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cô cười cười đứng dậy rót cho mình một ly rượu, chậm rãi thưởng thức, đêm nay rất tuyệt, lần cuối cùng gặp gỡ mang theo ái muội nho nhỏ như vậy là từ khi nào? Đã bao nhiêu năm trôi qua? Chính Aliya cũng nhớ không nổi......

Mối quan hệ giữa Aliya và Will Field phát triển khá ổn định.

Field rất lịch lãm, anh ta là một quý ông chân chính! Ưu nhã, lễ phép, tri kỷ, thái độ vĩnh viễn ôn hoà lễ độ, khiến cõi lòng khô lặng bấy lâu rốt cuộc nổi lên gợn sóng.

Không thể phủ nhận, cô thực thích Will Field.

Trước không nói đến phương diện quan hệ nam nữ, cái chính là hiện tại cô cần có một mối quan hệ mới, một mối quan hệ không có áp lực. Từ năm ngoái, Susan đã rời khỏi London trở về Manchester, Aliya không còn người bạn có thể cùng cô đi dạo phố bất cứ lúc nào, hiện tại, cô cần giải tỏa áp lực!

Cô cần một người bạn trai, mặc kệ từ sinh lý hay là tâm lý!

Mấy ngày đầu Andrew vẫn luôn lẩm bẩm lầm bầm rằng mình không thích cái người tên Field này, dù rằng cậu bé chưa từng gặp anh ta!

Aliya có thể lý giải tâm tình của con trai, đây có thể coi như ý muốn độc chiếm của trẻ nhỏ, nhưng cô sẽ không vì chiều theo Andrew mà chặt đứt liện hệ với Field, cô thích sự ôn nhu của anh ta. Đương nhiên, cô cũng không hề có ý giới thiệu Field với Andrew hoặc Severus, anh ta chỉ là đối tượng hẹn hò thôi mà, đâu cần phải thành thật mọi chuyện!

Dần dần, dường như Andrew đã bỏ qua chuyện này, dù sao thì sự tình cậu bé cần quan tâm cũng khá nhiều, phải chăm sóc Romeo và Little Bear, phải tập huấn trong đội bóng đá, Andrew đã được lên làm đội trưởng, mà sau khi tan học còn phải cùng Snape học ma pháp, mỗi ngày của Andrew đều vô cùng phong phú.

Aliya cũng chú ý không đề cập đến Will Field trước mặt Andrew, cho đến hiện tại, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

.........................................

Andrew nghỉ đông, Aliya quyết định lễ Giáng Sinh năm nay sẽ dẫn con trai tới thăm bà ngoại ở New York, mấy năm trước bà luôn viết thư cho Aliya muốn cô đưa Andrew qua, mỗi lần cô đều tìm lý do thoái thác. Cô cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, chỉ là theo bản năng, cô cảm giác mẹ sẽ không quá thích Andrew.

Sau lại, mẹ cũng dần dần không nói nữa, mùa thu năm nay, mẹ Aliya bệnh nặng một hồi, bà gửi thư nói muốn gặp Aliya vào dịp lễ Giáng sinh.

"Severus, thật cám ơn anh, năm nay giúp tôi ở lại trường vào kỳ nghỉ." Giáo sư Fliwick nói, mỗi năm Hogwarts đều có học sinh ở lại trường vào lễ Giáng Sinh, các giáo sư sẽ thay phiên lưu lại trường, năm nay đến lượt giáo sư Fliwick.

Cáo biệt giáo sư Fliwick, Snape cầm một chai Fire-Whiskey tới nhà gỗ nhỏ của Hagrid, trên đường gặp phải Dumbledore đang tản bộ.

"A, Severus, chào buổi chiều, anh cùng tản bộ chứ?" Dumbledore phất tay chào, bộ râu dài và mái tóc trắng xóa dường như hòa làm một với nền tuyết.

Snape ngẩng đầu nhìn nhìn bông tuyết phất phới đầy trời, tản bộ trong thời tiết như vầy? Xin lỗi, hắn không có hứng thú. Thấy hắn cự tuyệt, Dumbledore cũng không để ý, vẫn cười ha hả nói: "Trong thư Andrew nói năm nay cậu bé muốn tới nước Mỹ, anh không đi cùng sao?"

"Rõ ràng." Snape giật giật khóe miệng, cười như không cười, "Aliya muốn đi thăm mẹ của cô ấy. Tôi đi trước, tôi cùng Hagrid có một chút sự tình phải thương lượng. Đúng rồi, hiệu trưởng, cảm ơn cụ vì đã nói cho Andrew biết một vài chuyện về giới ma thuật nước Mỹ, thằng bé rất hứng thú."

"Không cần khách khí, Andrew là một người bạn qua thư tuyệt vời." Dumbledore đảo mắt qua chai Fire-Whiskey trong tay Snape, chớp chớp mắt sáng tỏ, cười nói: "Một món quà không tồi, Hagrid nhất định sẽ thích. Không quấy rầy anh nữa, Severus. Hẹn gặp lại vào bữa tối."

Snape tìm Hagrid là vì Romeo và Little Bear, Aliya không thể mang theo bọn chúng cùng tới nước Mỹ được, đành phải nhờ hắn trông chừng, mà hắn đương nhiên không cho phép một con cú mèo hoạt bát và một con chó nhỏ thích nghịch phá chạy loạn trong văn phòng có cất trữ độc dược và nguyên liệu độc dược trân quý của mình, đành phải phó thác chúng cho Người Giữ khóa Hogwarts - Rubeus Hagrid.

Hagrid cũng rất vui vẻ đón tiếp hai người bạn mới, cam đoan nhất định sẽ chăm sóc cho Romeo và Little Bear thật tốt. Nhìn Hagrid có vẻ rất chờ mong, Snape quyết định không vội nói cho Hagrid kích cỡ thật của hai 'người bạn' này, đặc biệt là Little Bear, nó hoàn toàn không có vẻ uy phong lẫm liệt như cái tên của nó.

"Cha nhất định phải nhớ cho Little Bear uống canh xương hầm nha, còn Romeo nữa, gần đây nó đang thay lông, phải thường xuyên tắm rửa......" Andrew lưu luyến mà kéo tay cha dặn dò, "Cha, cha thật sự không thể đi cùng con và mẹ sao?"

"Không được, Andrew, năm nay cha phải lưu lại trường học, chớ quên học tập, sau khi trở về ta sẽ kiểm tra!" Snape vỗ vỗ vai con trai.

"Xe taxi tới rồi, Andrew, đừng quên hành lý của con. Severus, cảm ơn anh. Tôi sẽ gửi quà Giáng Sinh cho anh, nếu nước Mỹ có cú mèo. Hẹn gặp lại, Severus. Andrew, chào tạm biệt cha con đi. Bảo bối, con đừng buồn, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về mà."

Tiễn Aliya và Andrew, Snape trở về nhà, dùng đũa phép kiểm tra xem các cánh cửa đã khóa kỹ hay chưa, dựa theo Aliya dặn dò đóng van điện nước, khóa kỹ cổng sau, lại thi triển thần chú bảo hộ cho toàn bộ căn nhà, bảo đảm không có kẻ nào có thể thể xông vào trong thời gian chủ nhân vắng mặt."

Cúi người vuốt vuốt lưng Little Bear ỉu xìu nằm bên chân, Snape nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này thật trống trải.

"Romeo." Snape hô, cú mèo bay tới đậu trên vai hắn. Snape dắt Little Bear đi ra sân sau, nhìn quanh bảo đảm không có ai, rồi mới độn thổ.

Lễ Giáng Sinh này trôi qua trong sự an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến Snape có chút khó ở.

Dùng xong bữa tối Giáng sinh tại Đại Sảnh Đường, Snape trở lại hầm ngầm, theo thường lệ lấy ra Gương Hai Mặt, gõ gõ, không có người đáp lại.

Năm ngoái, vào thời điểm này này, hắn sẽ cùng Andrew ngồi trên chiếc sô pha trước lò sưởi âm tường, nghe Andrew kể chuyện, cụ thể là nói cái gì, Snape đã không nhớ rõ, chỉ là, không thể phủ nhận, hắn thực thích thời khắc kia.

Mà Aliya sẽ bưng tới bánh kem, món điểm tâm ngọt, rượu vang đỏ, sữa bò, lại mở TV, ba người ngồi bên nhau, kể một vài sự kiện tiêu biểu trong năm qua của mỗi người, đây là truyền thống Aliya đặt ra, mỗi năm đều phải tổng kết những điều làm được trong năm cũ, rồi đặt ra mục tiêu cho năm mới, nếu hứng khởi, Aliya còn có thể đàn tấu vài đoạn dương cầm, Andrew sẽ khiêu vũ quanh phòng khách......

"Cha, cha đâu rồi?" Đã nằm ở trên giường, Snape vội vàng cầm lấy Gương Hai Mặt, "Andrew? Con đang ở đâu?" trong gương, quanh Andrew hoàn toàn đen nhánh.

"Con đang chui trong ổ chăn, từ từ, cha chờ một chút." Thanh âm sột sột soạt soạt, Andrew hơi xốc chăn lên, một chút ánh sáng le lói chiếu lên mặt cậu bé, Andrwe cười toe, "Cha, Giáng sinh tốt lành!"

"Giáng Sinh tốt lành, Andrew. Vì sao con phải tránh trong ổ chăn?" Andrew nói cũng rất nhỏ, giống như sợ bị người nào đó nghe thấy vậy.

"Là mẹ của mẹ a, bà ấy hỏi con đây là cái gì, con nói là Gương Hai Mặt, là điện thoại của phù thủy, sau đó bà ấy liền mắng con, còn bảo là con ăn nói linh tinh vớ vẩn, trên đời này không có phù thủy, nói con bị mẹ dạy hư, còn cãi nhau với mẹ nữa." Andrew hạ giọng nói.

"Hửm?" Snape hơi kinh ngạc, nhưng nhớ tới bức thư thông báo nhập học thuộc về Aliya trong văn phòng hiệu trưởng, hắn hiểu được vì sao.

Mặt sau thư mời nhập học kia là một hàng chữ ngắn ngủi: "Aliya Dashwood sẽ không tới cái trường học ma pháp quái quỷ nào hết! Tuyệt đối không đi! Các người không được phép quấy rầy cuộc sống yên ổn của chúng tôi!" Người viết dường như rất tức giận, đầu bút ấn mạnh như muốn xuyên thủng cả tấm giấy da dê; là một người tên Jessica Phillip, có lẽ, đó là mẹ của Aliya?

Mới cùng Andrew nói được mấy câu, cửa phòng bị đập mạnh, một giọng nữ xa lạ đang gọi, Andrew vội vàng nói: "Là mẹ của mẹ!" Gương Hai Mặt tối sầm.

Snape có chút lo lắng tình cảnh của Andrew, tuy rằng hắn và Aliya đã dặn thằng bé giữ bí mật về những chuyện liên quan đến ma pháp, nhưng có lúc Andrew không phân biệt được chuyện gì chỉ có thể phát sinh trên người các phù thủy. Giống như lúc trước Andrew vẫn tưởng tấm gương ở nhà Michael cũng có thể nói chuyện, nhưng chỉ bị hỏng mà thôi, vì thế cậu bé còn thường xuyên đứng trước gương lầm bầm lầu bầu, niệm thần chú muốn sửa chữa cho nó, Michael còn coi đây là chuyện cười kể lại cho Aliya nghe.

Không biết món quà Giáng sinh dùng cú mèo gửi cho Andrew có thể tới tay thằng bé hay không, hy vọng hai mẹ con họ đều bình an. Snape cau mày thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net