Chương 38: Răn dạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển giao món quà của Andrew cho Dumbledore, Snape thiết thân cảm nhận được, có lẽ ông cụ hơn trăm tuổi này thật sự phát khùng rồi!

Cụ khẩn cấp đội ngay cái mũ phù thủy kỳ lạ kia lên đầu, trên chóp mũ có ba phù thủy tí hon đang cưỡi chổi bay vòng quanh, đuôi chổi phóng ra một đám sao nhỏ sáng lấp lánh rơi xuống vành mũ, quanh vành mũ được bao bởi một vòng lửa lớn, là lửa thật, đang thiêu đốt hừng hực, may mà không bốc khói!

"A, còn có công năng tự động điều tiết độ ấm này," Dumbledore cầm tấm card Andrew kẹp ở mũ lên đọc, cười sang sảng: "Mùa hè sẽ thổi gió lạnh, mùa đông sẽ giữ ấm, a, mùa thu rụng lá, mùa xuân nở hoa, Severus, không thể không thừa nhận, tôi rất thích món quà này, thay tôi cảm ơn Andrew nhé! Đứa nhỏ thật tri kỷ!"

"Ngài thích là tốt rồi," Snape chắp tay sau lưng, nhìn Dumbledore nghịch nghịch chiếc mũ, khóe miệng giật giật hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Andrew muốn cảm ơn ngài vì đã nói cho thằng bé về Học viện phù thủy Ilvermorny, lễ Giáng Sinh năm nay Andrew thật sự rất vui vẻ."

Kết quả, ở tiệc tối khai giảng sau lễ Giáng Sinh tại Đại Sảnh Đường, Dumbledore đội luôn chiếc mũ 'vô cùng hoa lệ' kia, khiến đám học trò không ngừng ngó lên bàn dài giáo viên, mà Dumbledore có vẻ rất đắc ý, thậm chí còn quay sang Snape chớp chớp mắt, làm những giáo sư khác nhất trí cho rằng đây là món quà mà hắn tặng cho hiệu trưởng, sau tiệc tối giáo sư Fliwick còn hỏi riêng Snape mua chiếc mũ ở đâu......

Snape cũng tới chỗ Hagrid nhận lại Little Bear cùng Romeo, Little Bear bị Hagrid dưỡng đến chắc nịch béo tốt, dùng lời Andrew nói, chính là uy phong lẫm lẫm, như một con sư tử con! Okay, nếu sư tử màu đen thật sự tồn tại. Mà Romeo và Little Bear dường như đều đã quen với cảm giác tự do, Aliya không chỉ một lần phàn nàn với Snape, hiện tại Little Bear hở một tí là chạy ra ngoài, thậm chí nó còn học được mở cửa, cô căn bản quản không được, còn Romeo, nó bắt đầu chơi trò mất tích, có lần còn bay đi đâu hơn ba ngày không thấy trở về, làm Andrew lo lắng suýt khóc.

Cuối cùng, sau ba ngày, nó dẫn theo một con cú tuyết trở lại, "Thì ra Romeo đi tìm Juliet." Andrew nói vậy đấy.

Romeo đã tìm được Juliet, mà Aliya cũng đang ra ngoài với Will Field, lần hẹn hò này khiến cô khá mãn nguyện.

Buổi biểu diễn của ban nhạc London, vé rất khó kiếm, Aliya muốn nghe lâu rồi nhưng mãi không có cơ hội, nhưng hôm nay, Field lại có được hai chiếc vé.

"Thật quá tuyệt vời. Will, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa." Trên đường về nhà, Aliya tán thưởng không ngừng. "A? Sao anh nhìn tôi mãi vậy?" Sờ sờ mặt, Aliya khó hiểu, trên mặt cô có gì sao?

"Em quá mê người, Aliya," Đôi mắt xanh sâu thẳm ôn nhu như muốn hút lấy Aliya, "Em thật sự quá mê người, tôi không thể áp chế tình cảm của mình nữa."

Aliya cười, cười đến nhộn nhạo.

Kế tiếp, như nước chảy thành sông, hai đôi môi dần dần tiến sát, thật lâu, thật lâu, thẳng đến Aliya thở hổn hển cúi đầu, nụ hôn dịu dàng này mới đình chỉ.

"Tới rồi, Will." Aliya chuẩn bị xuống xe, Field kéo tay cô, "Không mời anh vào nhà sao?"

Nụ cười trên mặt hơi cứng lại, Aliya vội vàng thu hồi tâm thần, cười duyên kéo dài ngữ điệu: "Will ~~~"

Will Field hiểu rõ nhún nhún vai, "Cho nên, anh bị cự tuyệt sao?"

Aliya nghiêng nghiêng đầu cười duyên không nói.

"Thôi vậy, thôi vậy," Giọng nói vẫn tràn đầy ý cười, Will ôn nhu nói: "Ít nhất cũng để anh nhìn em vào nhà chứ."

Lần này Aliya không cự tuyệt, hai người xuống xe, chậm rãi sóng vai bước trên con đường nhỏ lát đá, thường thường ngước lên nhìn nhau mỉm cười, giống như mỗi một đôi nam nữ đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt khác.

"Tới rồi, Will." Ngừng ở hàng rào trước nhà, Aliya cười nói.

"Thứ bảy tuần này, anh tới đón em được không?" Tự nhiên ôm lấy eo Aliya, Will Field thân mật ghé bên tai cô nói.

Aliya chưa kịp trả lời, Will Field đột nhiên hét lên, "A! Thứ gì đây!"

"Little Bear?" Aliya kinh ngạc nhìn Little Bear đang không ngừng cắn xé ống quần Will, vội vàng ngăn cản, "Little Bear! Dừng lại, mau dừng lại, không được cắn người! Ôi Chúa ơi, Will, anh không sao chứ?"

"Làm tốt lắm! Little Bear, lại đây!" Aliya đột nhiên ngẩng đầu, Andrew đang đứng trên bậc thang trước nhà, mà Little Bear đã chạy tới bên chân thằng bé, cái đuôi ngắn ngủn đang điên cuồng lắc trái lắc phải.

"Andrew!" Aliya không thể tin được, Andrew dám sai sử Little Bear cắn người?!!!

"Little Bear, chạy mau, đi tìm cha đi!" Andrew quật cường ngẩng cao đầu nhìn Aliya, còn không quên chỉ huy Little Bear chạy trốn.

"Andrew, con!" Aliya nghiến răng nghiến lợi, lại quay sang nhìn Field khom lưng nói: "Will, thực xin lỗi, thật sự là...... hay là anh vào nhà đi, tôi giúp anh xử lý một chút, cái dạng này...... hiện tại anh không thể trở về ngân hàng được." Quần của Will Field coi như hoàn toàn hỏng rồi, Little Bear vừa cào vừa cắn xé, trên ống quần dính đầy nước dãi và vết bùn, thậm chí còn có vài vết rách lớn.

Will Field lại không hề chú ý đến hình tượng hiện tại của mình, anh ta ngơ ngẩn nhìn Andrew còn đang nhe răng trợn mắt với mình, giống như phải chịu sự kinh hách quá lớn, "Em có con?"

"A? Đúng vậy, Andrew, con trai của tôi. Will, vào nhà xử lý trước đi, cần phải xác nhận xem anh có bị thương hay không." Aliya trừng Andrew một cái, vội vàng nói tiếp.

"Em thật sự có con!!! Aliya, trước nay em chưa từng nói!!!" Will Field gầm nhẹ.

Cái gì? Chưa từng sao? Aliya có chút chột dạ. "Ách......"

"Andrew, con đã làm cái gì, vì sao Little Bear trốn dưới gầm sô pha không chịu ra?" Đúng lúc này, Snape từ trong phòng đi ra. "Aliya, có khách sao?" Nhìn thấy Will, hắn quay sang hỏi Aliya.

"Cha!" Andrew hô lên, thanh âm thật lớn, có lẽ đứng cách nửa cái quảng trường cũng nghe được.

"Cha? Em đã kết hôn?" Will Field nhìn Aliya, đôi mắt đã trợn tròn xoe.

"A, không, không có, tôi không có kết hôn." Aliya bối rối nói năng lộn xộn, "Severus là cha của Andrew...... đương nhiên Andrew là con trai của tôi, nhưng...... thật sự xin lỗi...... vì Little Bear...... tôi sẽ dạy dỗ lại...... ách...... Will?"

Will Field ngắt lời Aliya, không nghe cô luống cuống tìm lời giải thích, vừa lui ra sau vừa phẫn nộ nói: "Aliya, tôi cảm thấy mình nên nhận được một lời giải thích rõ ràng, đặc biệt là khi chúng ta đã kết giao một thời gian dài như vậy." Dứt lời, anh quay đầu bước nhanh rời khỏi.

Aliya buồn bực nhìn bóng dáng Field bước vội, xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức không thôi, quay đầu lại, một lớn hai nhỏ còn ngơ ngẩn nhìn cô, tức mình gào lên: "Mau đi vào nhà cho ta! Lập tức!"

Đóng sầm cửa, Aliya nổi trận lôi đình bước vòng vòng trong phòng khách: "Andrew, mẹ không thể tin được con lại dám làm ra chuyện như vậy! Tại sao con dám sai Little Bear đi cắn người? Con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào không hả? Nếu Little Bear thật sự cắn người bị thương thì sao? Đừng nói Little Bear sẽ không, nó sẽ, đây là bản năng! Không được ngắt lời mẹ!!!"

Nhìn Andrew và Little Bear đang đứng ở góc tường, Aliya tiếp tục nói: "Con có biết nếu hôm nay Little Bear thực sự cắn người thì sẽ xảy ra chuyện gì không? Hả? Nó sẽ bị đưa đến trung tâm quản giáo! Nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ bị tiêm thuốc giết chết! Bởi vì nó là một con sủng vật dám cắn người! Little Bear sẽ chết! Mà đó là do con tạo thành!"

"Khụ khụ," Snape nhắc nhở Aliya, lạc đề quá xa rồi.

Nào ngờ Aliya đã tức giận điên rồi, cô đột nhiên ngẩng đầu trừng Snape quát lớn: "Còn cả anh nữa, Severus, nếu anh ở nhà vì sao không ngăn cản Andrew! Vấn đề này đợi lát nữa bàn lại! Anh đừng hòng tránh né!"

Lửa giận tận trời, Aliya lại quay sang Andrew: "Con từng nói với mẹ, Andrew, con đã nói con sẽ coi Little Bear và Romeo như bạn bè, như người thân, nhưng mẹ hoàn toàn không thấy thành ý của con! Có người sẽ xúi giục bạn mình đi cắn người sao? Chỉ vì nó tín nhiệm con, cho nên con có thể muốn làm gì thì làm sao? Andrew, mẹ nói cho con biết, vì hành vi hôm nay, con không xứng làm bạn của Little Bear!"

Andrew chưa bao giờ phải chịu răn dạy nghiêm trọng đến vậy, cậu nhóc khóc như mưa, hai tay duỗi dài muốn ôm lấy Aliya, vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, con không cố ý. Mẹ, ô ô ô......"

Aliya tránh né cánh tay Andrew, vô cùng nghiêm túc nói: "Người con cần xin lỗi không phải là mẹ, tuy rằng con thật sự xúc phạm đến  bạn của mẹ, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất chính là, trong khi Little Bear hoàn toàn tin cậy con, con lại không hề có cố kỵ đến cảm thụ của nó, Andrew, con cần phải xin lỗi Little Bear."

Andrew vẫn khóc nức nở, lại nghe lời ngồi xổm xuống ôm lấy Little Bear, nghẹn ngào: "Little Bear, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Little Bear ngoan ngoãn nằm im trong lòng Andrew, không ngừng liếm liếm gương mặt cậu bé.

"Thực xin lỗi cái gì?" Aliya cũng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Andrew, nghiêm khắc truy vấn.

"Little Bear, thực xin lỗi vì đã kêu mi đi cắn người, ta không nghĩ tới cảm thụ của mi, thực xin lỗi, ô ô ô, nhưng ta thực sự coi mi là bạn bè thân nhất, còn hơn cả Romeo. Ta không cho mi tới gác mái là vì Romeo có bảo bảo, không phải bởi vì không yêu mi. Mẹ, mẹ. Ô ô ô, mẹ, thực xin lỗi......"

Lần này Aliya không cự tuyệt con trai, cô ôm Andrew vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thằng bé, ôn nhu nói: "Andrew, con phải thỉnh cầu Little Bear tha thứ, sau đó chúng ta sẽ gọi điện cho ngài Field, thỉnh cầu anh ta tha thứ cho con. Hiện tại, con qua bên kia phạt đứng, cẩn thận suy nghĩ lại hành vi hôm nay. Đi đi."

Andrew thút tha thút thít lau nước mắt đi qua vách tường đứng im, thân thể nho nhỏ còn không ngừng run rẩy. Little Bear nằm bên chân cậu chủ nhỏ, thỉnh thoảng kêu lên 'ư ử' như an ủi.

Giáo dục xong Andrew, Aliya quay sang nghiêm túc nhìn Snape, hắn mở miệng định nói chuyện, Aliya khẽ lắc lắc đầu ý bảo hắn đi phòng bếp.

Đóng cửa phòng bếp, Aliya khoanh tay trước ngực, chất vấn: "Hôm nay anh vẫn luôn ở đây?"

"Đúng vậy." Snape đột nhiên cảm thấy mình như về tới thời học sinh, đang đối mặt một giáo sư nghiêm khắc, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng, chấn chỉnh tinh thần: "Aliya, hôm nay cô nói có hơi quá nghiêm trọng, người kia không bị thương, Little Bear cũng chỉ là một con chó nhỏ mà thôi, cho nên......"

"Cho nên anh cảm thấy chuyện này không hề nghiêm trọng đúng không?" Đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn Snape, thấy hắn nhún nhún vai thờ ơ, ý lạnh trong mắt như có thể kết băng.

"Severus! Tôi đã sớm phát hiện, giới định giữa đúng và sai của anh thực đặc biệt, anh chỉ dạy cho Andrew làm thế nào để trở nên càng mạnh mẽ, để thi triển ma chú, chế ra ma dược càng hiệu quả, nhưng lại chưa từng nói cho thằng bé cần quan tâm người khác, cần bảo hộ người nhỏ yếu hơn mình, sống thiện lương, nhân hậu. Chưa từng!!!"

Snape cười khẩy, "Thiện lương? Nhân hậu? Bảo hộ nhỏ yếu? Aliya, cô đang sống trong thế giới cổ tích sao?"

"Tôi không hề!" Aliya cố gắng áp xuống lửa giận trong lòng, thấp giọng nói: "Tôi biết thế giới hiểm ác, nhưng tôi cũng biết thế giới này còn có điều tốt đẹp! Còn có thiện lương! Severus, nếu, tôi nói nếu, nhỡ hôm nay Little Bear thật sự cắn thương Field, chuyện gì sẽ xảy ra? Little Bear sẽ bị bắt đi, Andrew sẽ hối hận, anh chưa từng nghĩ đến sao? Đừng tỏ ra không quan tâm như thế! Chuyện này thực nghiêm trọng!"

"Yên tâm! Tôi sẽ làm cho quý ngài kia hoàn toàn không nhớ nổi chuyện này." Snape vẫn thong dong, giọng nói tràn đầy sự khinh bỉ cùng nhạo báng.

"Severus!" Aliya không thể tin được hắn lại có thể nói ra lời như vậy, "Anh...... sao có thể? Như vậy đối với Little Bear không công bằng, đối với Will càng không công bằng!"

"Công bằng?" Nụ cười mỉa trên mặt Snape càng gợi đòn, nhưng hắn vẫn bảo trì ngữ điệu vững vàng, "Đây là biện pháp tốt nhất, không phải sao? Ngoại trừ hai vết rách trên quần, anh ta đâu có tổn thất gì!"

Dường như thẹn quá thành giận, ngữ khí Snape thật sự không tốt lắm.

Aliya áp không nổi lửa giận nữa, cô gào rống, "Tôi thực không thể hiểu nổi! Sao anh có thể nói như thế?!!! Severus, anh không có tâm đồng tình sao? Nếu từng bị cắn anh sẽ không nói vậy!"

Aliya nói dứt lời, đột nhiên, Snape cảm xúc mất khống chế, hắn gào lên: "Vì đã bị cắn nên tôi mới nói như vậy! Khi tôi bị người sói cắn, ai cho tôi công bằng! Trên thế giới này có khi nào tồn tại công bằng! Đừng có nói cái gì thiện lương nhân hậu trước mặt tôi, nếu thiện lương thì tôi đã chết từ lâu rồi!!!"

Aliya sững sờ, cô ngơ ngác nhìn nhìn Snape, hắn thở gấp, lồng ngực phập phồng, nhắm mắt đứng im hồi lâu mới bình tĩnh một chút: "Tôi đi về trước."

"Severus," Aliya vội vàng gọi lại hắn, "Thực xin lỗi. vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh, thực xin lỗi."

Snape vẫn còn tức giận, cũng không quay đầu lại, Aliya vội tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, cô không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ vì sao hắn đột nhiên mất khống chế, nhưng thời điểm này, bản năng bén nhạy nói cho cô, nhất định không thể để Severus rời đi!

Aliya cảm giác được cánh tay hắn cứng đờ, cô ôn nhu nói, "Đừng đi, Severus, dừng lại, nghe tôi nói được không? Thực xin lỗi, vì lời tôi vừa nói, nhưng mà, nhưng, mong anh hãy giúp Andrew biết cách sinh tồn mà không thẹn với lương tâm, Severus, làm ơn, đừng để Andrew phải sống trong hối hận. Hãy giúp Andrew có thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời sáng tỏ, đừng để thằng bé phải giống chúng ta......"

Snape dừng bước, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, thân hình cứng ngắc mặc Aliya ôn nhu cầu xin sau lưng mình......

"Cha, mẹ, hai người cãi nhau sao?" Andrew rụt rè đẩy cửa ra, nhỏ giọng hỏi, trên mặt còn lưu vệt nước mắt chưa khô.

"Không, chúng ta không cãi nhau, chỉ là một chút khác biệt quan điểm mà thôi, Andrew, con đang bị phạt đứng mà, sao lại vào đây?" Aliya vội vàng tiến lên hỏi.

"Đã nửa giờ, mẹ, hơn nữa Little Bear đã tha thứ cho con, có phải không, Little Bear?" Nhóc cún đứng bên chân Andrew vui sướng kêu to, Andrew ngửa đầu nhìn mẹ, nghiêm túc nói, "Con đã gọi điện cho ngài Field xin lỗi, con chỉ không muốn có người khác đoạt mẹ đi mà thôi, ngài Field đã tha thứ cho con, chú ấy nói mình không bị thương, chỉ tổn thất một cái quần thôi. Sau đó con nói muốn bồi thường chiếc quần, ngài Field nói không cần, nhưng con nghĩ vẫn nên tặng ngài ấy một bó hoa coi như tạ tội."

"Rất tốt, Andrew," Aliya vừa muốn tán thưởng thằng bé, lại đột nhiên nghĩ đến: "Nhưng sao con biết số điện thoại của anh ta? Không đúng, sao con biết tên anh ta?

Andrew chớp chớp mắt, "Con xem trong quyển danh bạ điện thoại nha, mẹ vẽ một trái tim trước tên chú ấy, còn tên thì...... con nghe mẹ nói chuyện điện thoại. Mẹ, hình trái tim...... đại biểu mẹ yêu chú ấy sao?"

Aliya chớp chớp mắt, theo bản năng quay sang liếc Snape muốn cầu cứu, nhưng Snape không thèm để ý cô, thậm chí còn tức giận quay lưng qua không thèm nhìn cô!

"Ách," Aliya gượng cười nói: "Không đâu, bảo bối, mẹ không yêu Field, trái tim chỉ là một dấu hiệu ghi chú bình thường mà thôi. Andrew, con làm rất tốt, con hứa với mẹ, sau này đừng phạm sai lầm tương tự, được không?"

"Vâng, về sau con nhất định sẽ không lại để Little Bear đi cắn người, con sẽ yêu quý nó, đương nhiên còn có cả Romeo nữa." Andrew ưỡn thẳng lưng, vỗ vỗ ngực bảo đảm.

"Rất tốt, bảo bối, hiện tại để cha đưa con đi rửa mặt thay đồ nhé? Chúng ta chuẩn bị ăn bữa tối ngay thôi." Aliya giữ chặt đang Snape có vẻ muốn cự tuyệt, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: "Severus, đừng đi, xin anh, ở lại đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau bữa tối, được không?"

Hơi thở nóng hổi bên tai làm Snape có chút thất thần, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu, nghe theo Aliya dắt Andrew lên lầu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net