Chương 45: Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, Andrew nắm tay mẹ, Snape bất đắc dĩ đi phía sau hai mẹ con, mấy ngày nay luôn là cảnh tượng này, Aliya thậm chí không đi làm, không cho Andrew rời khỏi cô nửa bước.

"Hai người tới chọn đũa phép, đo áo chùng, để tôi giúp Andrew mua sách đi." Ba người ra khỏi Gringotts, Snape kiến nghị.

"Vậy cũng tốt, đợi lát nữa anh tới cửa hàng phu nhân Malkin tìm chúng tôi, anh cũng cần một kiện áo chùng lodày dặn một chút." Aliya nói xong liền cùng Andrew tới cửa hàng đũa phép.

"Buổi sáng tốt lành, phu nhân Dashwood." Lão chủ tiệm Olivander mỉm cười chào hỏi, "À, gỗ tùng, 12.5 inches, lông Bạch Kỳ Mã, ngài bảo dưỡng rất tốt, giống như còn mới vậy."

Aliya hơi hơi đỏ mặt, xác thật là mới, cô gần như không dùng tới nó. "Đây là con trai tôi, Andrew, năm nay sẽ tới Hogwarts, thằng bé cần một cây đũa phép mới."

"Tốt, tốt, tốt, nhất định tôi sẽ tìm được cây đũa phép thích hợp nhất với cậu bé," Olivander bưng tới một đám hộp đũa phép, ý bảo Andrew chọn lựa. Quá trình chọn lựa đũa phép của Andrew diễn ra tương đối thuận lợi, cậu vừa mới cầm cây đũa phép đầu tiên thi triển một thần chú làm sạch bong đống tro bụi đọng trong cửa tiệm nhiều năm, ông Olivander lập tức hưng phấn chạy tới kho hàng lấy ra một cái hộp đũa phép thoạt nhìn có chút cũ kĩ, mà cây đũa phép trong đó chính là đũa phép định mệnh của Andrew.

"Giống như là có thể dung nhập đến trong huyết mạch vậy, nó biết chính xác điều con muốn làm" Andrew nói.

...................................

"A, cô Dashwood, đã lâu không gặp," phu nhân Malkin thân thiện tươi cười, năm đó, khi 'Cửa hàng trang phục Elise' mới mở, phu nhân Malkin cũng không hề tỏ ra thân thiết đến vậy.

"Đã lâu không gặp, phu nhân Malkin, đây là con trai tôi, Andrew, thằng bé cần vài bộ chế phục, áo chùng trong tiệm của ngài luôn là tốt nhất!"

Có lẽ vì 'đối thủ cạnh tranh cũng đến cửa hàng của mình làm quần áo' làm phu nhân Malkin thực vui vẻ, thậm chí bà còn lấy tới cho Andrew một khay kẹo lớn, vừa đo kích cỡ vừa cười nói: "Con là Andrew phải không? Chúa ơi, thời gian trôi qua nhanh quá, mới thế mà con đã đến tuổi nhập học rồi, ta còn nhớ năm đó con mới chỉ cao tới đùi ta, cõng cái ba lô nhỏ xíu chạy từ đầu đường đến cuối hẻm, khuôn mặt tròn tròn phúng phính thật dễ thương, Hẻm Xéo này không có ai không thích con hết."

"Đúng vậy, thời gian trôi qua thật mau," Nhìn con trai thẹn thùng không ngừng vò đầu, Aliya cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, thì ra cũng đã hơn chục năm trôi qua, dường như mới ngày hôm qua Andrew bé nhỏ còn nằm trong lòng cô bướng bỉnh không chịu uống sữa, vậy mà hôm nay thằng bé đã trở thành một thiếu niên có thể rời khỏi mẹ, một mình đi học xa nhà.

"Mẹ." Đo kích cỡ xong, Andrew vội vàng nhảy xuống bục ôm lấy Aliya, "Con sẽ viết thư cho mẹ mỗi ngày, chúng ta cũng có thể thông qua Gương Hai Mặt trò chuyện mà, mẹ đừng buồn nữa."

"Mẹ biết, Andrew, bảo bối của mẹ, xin lỗi vì khiến con lo lắng, mẹ chỉ đột nhiên nhớ tới khi con còn nhỏ thôi." Aliya xoa xoa mái đầu đen tuyền mềm mại, cười nói: "Đi thôi, đi chơi đi, xem cha con đang làm gì."

Aliya đưa cho con trai một túi tiền, tống cổ thằng bé đi ra ngoài, bắt một thiếu niên cùng mẹ ngồi ngốc tại cửa hàng trang phục có vẻ không tốt lắm, đúng không nhỉ?

"Luyến tiếc con trai rời đi?" Phu nhân Malkin cười nói, bà đang đo kích cỡ cho một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

"Đúng vậy, trước giờ thằng bé chưa bao giờ rời xa tôi lâu như thế, vừa nghĩ tới việc này tôi liền có chút thương tâm, cha thằng bé luôn nói tôi quá cưng chiều con trai, Nhưng mà đâu có người mẹ nào phải xa cách con trai gần năm tháng trời mà không buồn bực đâu cơ chứ?" Aliya thấy Andrew đang đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy mình, cậu nhóc đã mua hai ly kem mang tới.

"Andrew vẫn ngoan ngoãn như vậy," phu nhân Malkin cũng nhìn thấy, "Thân ái, con ngẩng đầu lên nào, ta muốn đo bả vai! Tôi còn nhớ khi còn nhỏ Andrew cũng là như thế này, Florean thường cho cậu bé thêm một cây kem, nhưng lần nào Andrew cũng chỉ ăn một cái, hỏi cậu bé thì đều nói là muốn để lại cho mẹ!"

Aliya cũng nhớ ra rồi, có một đoạn thời gian bọn họ luôn có nhiều kem, khi đó Andrew thực thích tới Hẻm Xéo.

"Xong rồi, con xuống đi," phu nhân Malkin nói với cậu nhóc nhỏ gầy mang mắt kính kia, "Một giờ sau tới lấy là được. À, Aliya, cô còn cần vài bộ áo chùng cho người lớn phải không?"

"À, đúng đúng," Aliya ngó ngó ra ngoài cửa, trên đường người đến người đi đông đúc, nhưng hoàn toàn không có bóng dáng Severus, "Thôi vậy, không biết anh ta đã đưa Andrew đi đâu rồi, tôi sẽ đưa kích cỡ cho chị, có được không? Ừm, làm bốn bộ áo chùng vai trơn không hoa văn, hai bộ mỏng, hai bộ dày cho mùa thu, cùng hai chiếc nón, một lớn một nhỏ, một cái cho Andrew......"

Aliya nói xong, vừa ra ngoài thì nhác thấy Severus cùng Andrew đang bồi hồi trên lầu hai tiệm sách Flourish and Blotts, cô cũng không tính quấy rầy hai cha con, trực tiếp đi tới 'Cửa hàng trang phục Elise', hiện tại cửa hàng ít khách hơn hồi mới khai trương, nhưng cũng chỉ tương đối thôi, ít ra thì khu ổn định giá trên lầu hai vẫn khá đông đúc. Cửa hàng hiện tại do Sophie quản lý, cô ấy làm không tồi, không thể không nói, sau khi hiểu biết thế giới ma pháp, Aliya rất cảm kích Snape đã đề cử học trò Hufflepuff cho mình, tuy không có lá gan mạo hiểm, nhưng trung hậu thành thật, nhất là sau khi Aliya phân cho cô 40% cổ phần, Sophie càng coi Elise như nhà mình vậy.

Cùng Sophie hàn huyên một hồi, đưa một chuỗi vòng cổ kim cương cho Sophie làm quà tân hôn, cô ấy sẽ kết hôn vào tháng 11 năm nay; Aliya tới tiệm sách Flourish and Blotts tìm hai cha con.

"Thôi nào, hai người, sách có thể mua về nhà xem, nhưng cơm phải ăn ngay thôi!" Aliya trêu chọc, "Chẳng lẽ hai người không đói bụng sao?"

Snape huy đũa phép đưa đám sách bên chân mình và Andrew bay tới quầy tính tiền, "Được, cô và Andrew tới quán Cái Vạc Lủng trước đi. Lát nữa tôi sẽ tới."

"Ừ, tôi chờ." Aliya nắm tay Andrew chuẩn bị đi ra ngoài, liền gặp đứa nhỏ dáng người gầy ốm ở trong tiệm áo chùng của phu nhân Malkin, cậu ta cũng nhận ra Aliya, đôi mắt xanh biếc sau cặp mắt kính cổ lỗ chớp chớp, ngượng ngùng cười cười, Aliya cũng mỉm cười gật đầu, hơi nghiêng người để cậu tiến vào tiệm sách.

"Cảm ơn ngài, phu nhân."

"Không cần khách khí. Cháu cũng là học sinh Hogwarts sao?" Aliya thuận miệng hỏi.

"Vâng, đúng vậy, cháu là học sinh năm thứ ba." Cậu có vẻ khá thẹn thùng, tay liên tục vò đầu, làm mái tóc vốn đã mất trật tự càng thêm lộn xộn.

"Ừm, tạm biệt." Aliya mỉm cười cáo biệt, thấy Andrew vẫn luôn nhìn về qua cửa hàng thú cưng ở đối diện, Aliya hỏi, "Andrew, con muốn một con thú cưng sao? Mẹ mua cho."

"Thật ạ?" Andrew kinh hỉ hô lên, "Con có thể mua một con rùa đen không? Con chưa từng thấy con rùa nào lớn như thế, con vốn dĩ muốn mua ếch, nhưng chúng có màu tím, còn chảy đầy nước miếng......"

Aliya mỉm cười nghe con trai nói chuyện, loáng thoáng nghe được thanh âm Severus, quay đầu nhìn lại, Sev đang nói gì đó với cậu bé hay ngượng ngùng lúc nãy, nhưng mà, Aliya nhíu mày, giống như cuộc trò chuyện không vui vẻ lắm, đứa bé kia đã tức giận đỏ bừng mặt, ánh mắt hừng hực lửa giận trừng Sev, cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cuối cùng, Andrew vẫn không thể có thêm một con thú cưng, bởi vì Severus nổi giận đùng đùng trách cứ thằng bé, trong những loại thú cưng được cho phép mang tới Hogwarts không có rùa đen!

Tuy rằng thực sự có cái quy định này, nhưng tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, dù gì thì học trò cũng đã mang thú cưng vào trường, chẳng lẽ các giáo sư còn có thể đuổi chúng ra?

Nhưng Aliya không phản bác Severus, nhiều nhất là ám chỉ hắn thu liễm một chút, đừng nói quá nặng lời. Trong quá trình trưởng thành, đứa trẻ nào cũng cần một hình tượng quyền uy có thể làm chúng ngoan ngoãn nghe lời, mà nếu cô giáp mặt phản bác Severus, rất dễ tạo thành một ấn tượng "Thì ra cha cũng chỉ thế mà thôi" cho con trai, điều này, dù đối với Severus hay với Andrew đều không phải một chuyện tốt.

Bởi vậy, tuy Andrew có chút không vui, nhưng vẫn tiếp nhận lời cha nói, dù sao thì việc khiêu chiến quy tắc ngay từ khi mới nhập học thật sự không phải một ý tưởng sáng suốt, "Andrew, con không phải đám sư tử ngạo mạn ngu xuẩn kia! Ta tin tưởng con hiểu rõ cái gì là điệu thấp cùng khiêm tốn!"

Hiểu, Andrew nghĩ, cậu hiểu ý cha muốn nói gì, trước khi thăm dò rõ ràng quy tắc và phương thức vận hành cụ thể của nó tốt nhất nên ngoan ngoãn tuân thủ nó, chờ có thực lực và tìm hiểu kỹ càng thì hẵng nghĩ tới chuyện lợi dụng hoặc đánh vỡ quy tắc, thậm chí có thể tự mình đi thành lập điều lệ mới.

Trong khoảng thời gian trước khi khai giảng này, Severus không để Andrew ra cửa, hai cha con thường xuyên tự nhốt mình trong thư phòng, Aliya từng hỏi Severus đang làm cái gì, hắn chỉ nói: "Không có gì, tôi dạy cho Andrew một ít phương pháp sinh tồn ở Slytherin," Severus nhàn nhạt nói.

Okay, cái này rất cần thiết, trong trường học, đặc biệt là trường trung học, thường xuyên có vài điều không quá tốt đẹp như tưởng tượng.

Đặc biệt là loại trường học nội trú này, đấu đá xa lánh là nhẹ, bạo lực vườn trường, ác ý chèn ép,...... những thứ đó Aliya đều tự mình trải qua, tuy cuối cùng cô là người thắng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, quãng thời gian trong trường nội trú chính là những năm âm u nhất trong cuộc đời cô, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến phong cách ứng xử của cô sau này, cho đến tận bây giờ, đã trôi qua hơn chục năm từ khi đó, cô vẫn theo bản năng phân những người mình gặp được thành vài loại, người có thể thân thiết, người có thể mượn sức, người có khả năng sinh ra uy hiếp với mình,.....

Mãnh liệt yêu cầu bàng thính vài lần, sau một buổi nói chuyện, Aliya chờ Severus đi rồi mới nói cho Andrew: "Bảo bối, cha con nói cũng có đạo lý, nhưng con cũng phải hiểu, trường học cũng không hắc ám đến vậy, đặc biệt là khi con có một người cha là Viện trưởng."

"Nhưng cha bảo khi ở trường học không được kêu cha là cha, hơn nữa tốt nhất là làm bộ không quen biết." Andrew bẹp bẹp miệng, có chút uất ức.

"Ừ, cái này mẹ biết, đây là quyết định của mẹ và cha con sau khi thương lượng." Nhìn con trai kinh ngạc, Aliya giải thích: "Andrew, có phải cha con đã nói cho con rằng mấy năm nay trường học không phải thực thái bình đúng không," Andrew gật gật đầu, cha đã nói năm nay thậm chí còn có Giám Ngục muốn tới trường học.

"Con ngẫm lại xem, chỉ là một Tử Thần Thực Tử vượt ngục mà thôi, vì cái gì Giám Ngục không đuổi theo bắt hắn, mà lại tới canh giữ ở Hogwarts." Aliya dẫn dắt con trai.

"Ừm," Andrew cau mày nói: "Có lẽ là bọn họ cho rằng Black sẽ tới Hogwarts, cho nên liền tới đó để canh chừng, nhưng vì sao? Thật vất vả mới vượt ngục thành công, chẳng lẽ điều đầu tiên hắn ta cần làm không phải là chui vào nơi nào đó tránh né một thời gian sao? Tại sao hắn ta lại chạy tới trường học chứ?"

"Đúng vậy, tại sao chứ? Gần như tất cả mọi người, bao gồm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, thậm chí cả Dumbledore đều cho rằng Black sẽ đến Hogwarts? Còn cả cha con cũng không quá phản đối chuyện để Giám Ngục vào trú đóng tại Hogwarts? Vì sao vậy, Andrew?"

"Bởi vì, bởi vì bọn họ nghĩ rằng Black rất có thể, không, là nhất định sẽ tới Hogwarts! Nhưng mà vì sao?" Andrew cau mày, "Vì sao cả Hiệu trưởng Dumbledore và cha đều chắc chắn hắn ta sẽ làm vậy?"

"Đúng vậy, vì sao?" Aliya thấp giọng nói, "Một người ngồi tù suốt mười mấy năm, khó khăn lắm  mới có thể vượt ngục, nhưng lại không thèm trốn tránh mà lập tức chạy tới ngôi trường được bảo vệ nghiêm ngặt, vì sao?"

"Bởi vì trong Hogwarts có thứ gì đó mà Black muốn!" Andrew đột nhiên hô lên, "Đúng! Nhất định là vậy! Nhưng mà đó là cái gì? Thứ hắn ta muốn là gì? Hòn đá Phù Thủy sao? Nhưng cha nói nó đã bị hủy rồi mà! Chẳng lẽ là thứ khác?"

"Con trai, thân phận của Black là gì nào?"

"Thân phận? Trên báo nói hắn ta là Tử Thần Thực Tử, bởi giết hại mười ba Muggle và một phù thủy mà bị bỏ tù...... A, Tử Thần Thực Tử! Harry Potter! Harry Potter đang ở Hogwarts!" Andrew bừng tỉnh hiểu ra.

"Đúng vậy, bảo bối, con thật quá tuyệt vời!" Aliya hôn liên tiếp mấy cái lên má con trai, so với trực tiếp nói thẳng đáp án, cô hy vọng con trai có thể tự hỏi để tìm ra.

"Nhưng mà, mẹ, chuyện này thì liên quan gì đến việc con không được tỏ ra thân thiết với cha?" Andrew hỏi.

"Andrew, mẹ nói cho con một sự kiện, con có thể đảm bảo mình sẽ không nói cho bất cứ ai, kể cả cha con. Con làm được chứ?" Aliya ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt con trai, nghiêm túc nói.

Andrew gật đầu, "Mẹ, con nhất định sẽ giữ kín! Con đảm bảo!"

Aliya cười khẽ, sắp xếp từ ngữ, sau đó chậm rãi nói: "Con biết không, hơn mười năm trước, có một phù thủy tự xưng là Voldemort, ông ta chủ trương giết sạch tất cả các phù thủy không thuần huyết thống, thành lập sự thống trị của phù thủy thuần huyết đối với toàn thế giới, bao gồm cả cộng đồng những người không có phép thuật."

Cái này Andrew biết, có một lần, trong kỳ nghỉ lễ Phục sinh, mẹ đã đưa cậu tới nước Đức lữ hành. Khi đó mẹ đã nói Hitler của nước Đức cùng với Grindelwald và Voldemort của Anh đều là những nhà lãnh đạo theo chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc, chỉ khác nhau ở chỗ, Hitler giết người Do Thái, còn Grindelwald và Voldemort thì muốn giết người không có ma pháp.

Aliya không nói gì, cô đứng dậy lôi ra một chiếc rương lớn từ trong góc tủ, bên trong là một tập báo chí cũ, lấy một tờ ra lật lật, sau đó Aliya chỉ vào một đoạn bài viết, nói, "Andrew, con nghĩ kỹ xem, hiện tại cha con đang công tác cho ai?"

"Giáo sư Dumbledore a." Andrew cúi đầu đọc đoạn văn mẹ chỉ, "Chúng ta có lý do tin tưởng, làm phù thủy mà Kẻ Thần Bí sợ hãi nhất, Dumbledore nhất định là lãnh tụ của một tổ chức đối kháng Tử Thần Thực Tử...... Mẹ, con biết hiệu trưởng Dumbledore là người mà Voldemort sợ hãi nhất, nhưng thế thì liên...... a, cha là?" dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Andrew đột nhiên mở to hai mắt, "Chẳng lẽ...... chẳng lẽ cha là......"

"Đúng! Cha con là thành viên của tổ chức này!" Aliya khẳng định. Đương nhiên, tình huống chân thật có lẽ càng phức tạp hơn một chút, nhưng thật sự không cần phải bày ra toàn bộ mặt âm u của sự việc cho con trai.

Andrew thực bối rối, đôi mắt hơi ướt át, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ: "Nhưng...... nhưng...... cha là cha mà!"

Aliya hiểu Andrew muốn nói gì, "Đúng vậy, bảo bối, đối với con mà nói cha chỉ là cha, nhưng mà đối với Dumbledore, với Cậu Bé Vàng, với Black, thậm chí đối với Voldemort mà nói, cha con không chỉ là cha, mà là địch nhân, công tác trước kia của cha con có chút nguy hiểm, những Tử Thần Thực Tử đó cực kỳ hận cha con, cho nên...... cho nên, Andrew, con phải nhớ rõ, khi ở trường học, tận lực đừng để cho các bạn học biết quan hệ của con và anh ấy, được không, Andrew? Cha con là phù thủy thành niên năng lực mạnh mẽ, anh ấy có thể bảo hộ chính mình, nhưng nhỡ đâu có kẻ dùng con tới uy hiếp cha thì làm sao bây giờ? Hoặc là càng nghiêm trọng, bọn họ chuyển dời cừu hận lên con thì sao?"

"Mẹ!" Andrew nhào vào lòng mẹ, bả vai nho nhỏ hơi hơi run rẩy, "Andrew, bảo bối của mẹ, đừng sợ, mẹ cùng cha sẽ bảo hộ con, sẽ không để con phải chịu dù chỉ một tia thương tổn, nhưng đồng thời con cũng phải đáp ứng mẹ, hãy cố gắng bảo vệ chính mình, ở trường học phải nghe cha nói, được chứ?"

"Con sẽ nghe lời, nhưng mà, mẹ, nhỡ đâu...... nhỡ đâu Black không phải tới tìm Cậu Bé Vàng, mà là tới tìm cha, vậy thì...... cha sẽ gặp phải nguy hiểm đúng không?" Andrew lo lắng nói.

Aliya vui mừng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai, tựa như khi Andrew còn nhỏ, ôn nhu nói: "Cũng có khả năng này, nhưng mẹ tin tưởng cha con cùng giáo sư Dumbledore đã chế định một kế hoạch nghiêm mật để phòng ngừa hắn ta. Tin tưởng bọn họ, Andrew, cha con là người đi ra từ cuộc chiến, tin tưởng cha con, anh ấy sẽ bảo vệ chính mình, bảo vệ con. Cho nên, hãy nghe mẹ, đừng để các bạn học biết con là là con trai của Severus Snape, ngay từ giây phút đầu tiên nhập học, hãy gọi anh ấy là giáo sư, đừng gọi cha, được không? Andrew?"

"Vâng, con hiểu. Nhưng, nhưng các giáo sư khác, các giáo sư ở Hogwarts đều biết hết rồi, cha đã đưa con tới trường học, hiện tại con vẫn còn cùng giáo sư McGonagall liên lạc qua thư......"

"Cái đó không sao hết, không phải toàn bộ giáo sư đều biết đến, hiệu trưởng Dumbledore đã đảm bảo, những người biết chuyện này đều đáng giá tín nhiệm! Hơn nữa cha con cũng sẽ xử lý tốt mọi chuyện." Aliya gắt gao ôm con trai, "Andrew, hãy tự bảo vệ chính mình cho tốt, nhất định phải bảo vệ chính mình, dù phát sinh bất cứ sự tình gì nhất định phải thương lượng cùng cha mẹ, mẹ luôn luôn mang theo Gương Hai Mặt bên người, vì mẹ, hãy tự bảo vệ chính mình, được không, bảo bối? Nếu con xảy ra chuyện, mẹ sẽ điên mất."

Aliya thực sự không nỡ để con trai phải đeo trên lưng gánh nặng này, nhưng mà, cô không thể không làm vậy, Severus không tán thành việc nói sự tình cho Andrew, nhưng Aliya hiểu tính tình của con trai, thằng bé nhìn như ngoan ngoãn nhưng thực ra rất có chủ kiến, so với gạt con trai để rồi thằng bé suy đoán lung tung, thậm chí có khả năng tạo thành tiếc nuối không thể bù đắp, còn không bằng sớm nói ra chân tướng, thằng bé rất thông minh, cô tin tưởng Andrew có thể tự cân nhắc lợi và hại.

Sau lần nói chuyện đó, Andrew luôn dùng một loại ánh mắt gần như quỳ bái mà nhìn Severus, lúc ban đầu Severus còn tưởng rằng Andrew đang năn nỉ muốn con rùa đen kia, vì thế, hắn nghiêm khắc nói cho con trai, không được chính là không được!

Nhưng sau khi bị ánh mắt cực nóng này chiếu rọi vài ngày, Severus bại trận, lẳng lặng đi mua con rùa kia về, chỉ yêu cầu năm nay không được mang tới Hogwarts.

Aliya vẫn cười thầm không nói. Severus cũng không biết cô đã biết những chuyện trong quá khứ, hắn chưa từng nói với cô bất cứ việc gì gì có quan hệ với Tử Thần Thực Tử hay Voldemort, chỉ là, muốn giấu diếm một người phụ nữ từng 'cùng' hắn cả đêm, 'chân thành' tiếp xúc, kỳ thực cũng không hề dễ dàng, đúng chứ?

Aliya rất tin tưởng vào trí nhớ của mình, cho dù nhất thời nghĩ không ra, nhưng chỉ cần một cơ hội thoáng qua, cô có thể nhớ lại kiểu dáng, màu sắc hay thậm chí cả hoa văn cụ thể trên trang phục của người phụ nữ ngồi cạnh mình trong chuyến tàu tới London từ hơn mười năm trước......

Có lẽ, phỏng đoán của cô có chút sai lệch ở một vài chi tiết nhỏ, nhưng Aliya dám chắc, điều cô đoán là đúng đến ít nhất 90% toàn bộ sự việc, từ nhỏ Lâm đã dạy cô làm thế nào để bóc tách từng manh mối để tìm ra chân tướng, "Sự thật luôn luôn bị che dấu, con phải khai quật ra từng dấu hiệu ẩn trong những lớp vỏ bị người ta phủ lên chân tướng, chỉ khi làm được, điều con phán đoán mới có thể vô hạn tiếp cận sự thật chân chính." Lâm đã nói vậy đấy.

...................................

Nhà ga Ngã Tư Vua, sân ga 9¾.

"Mẹ," đứng bên đoàn tàu đỏ rực, Andrew cười toe toét.

"Đi đi, Andrew, tìm những người bạn tương lai của con." Aliya cười nói. Lời dặn dò đã nói đủ từ khi ở nhà, điều hiện tại cô phải làm chính là nhịn xuống những giọt nước mắt sắp tràn mi, để con trai yên tâm rời đi.

Andrew kéo rương hành lý thật lớn bước lên tàu, chỉ một lát sau, khuôn mặt cậu xuất hiện bên cửa sổ xe, "Mẹ!" Andrew đẩy ra cửa kính hưng phấn khua khua cánh tay.

Aliya vội vàng ghé vào cửa sổ xe nắm tay con trai, Nadrew nói "Mẹ, mẹ phải khỏe mạnh nha, giúp con chăm sóc Little Bear cùng Bubble nhé!" Bubble là tên của con rùa đen mà Severus mua về, bởi vì nó suốt ngày nằm dưới đáy bể nước phun bong bóng.

"Ừ, mẹ sẽ, bảo bối, không cần ép buộc chính mình, muốn chơi liền chơi muốn làm gì liền đi làm, gặp rắc rối cũng không sao hết, đừng để chính mình bị thương là được, mẹ cùng cha vẫn luôn ở bên con." Aliya áp xuống chua xót trong lòng, nhón mũi chân hôn lên má Andrew, còi tàu đã vang, Aliya lưu luyến buông con trai, phất phất tay ý bảo thằng bé mau đóng cửa sổ lại.

Tàu dần dần đi khuất, Aliya vẫn luôn cười vẫy tay nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net