Chương 52: Thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với rất nhiều người, đêm nay chính là một đêm không ngủ, bởi vì Black bị giáo sư Snape bắt được! Mà giáo sư Lupin lại biến thành người sói, ngay trước mặt bộ trưởng Fudge!

Khi Andrew lo lắng sốt ruột chạy tới Bệnh thất tìm cha, chỉ nghe được Snape đang nói: "Bộ trưởng, tôi xác nhận, khi đó một con chuột biến thành Peter Pettigrew, con chuột đó còn từng là thú cưng của Ron Weasley, bạn của Harry Potter!"

"Peter Pettigrew đã chết! Từ mười hai năm trước, bị Black giết!" Fudge cuồng loạn gào lên.

Sau đó, cha không lên tiếng, vẫn luôn trầm mặc, chỉ nghe được Harry Potter cùng bạn của anh ta - Hermione cướp lời: "Đó là sự thật, chúng tôi đều thấy được!" " Chú Sirius vô tội." "Là Peter Pettigrew giết chết những Muggle đó!"

"Câm miệng! Câm miệng!" Fudge như sắp phát điên, "Pettigrew đã chết, đã chết mười hai năm! Hơn nữa, ta căn bản không nhìn thấy Peter Pettigrew! Ta chỉ nhìn thấy một người sói! Một người sói suýt nữa cắn ta! Hiệu trưởng Dumbledore, tôi không thể hiểu được, sao ông dám để một người sói tới Hogwarts làm giáo sư, hắn ta là đồng phạm, nhất định là vậy, chính tên người sói đó thả Black vào Hogwarts! Nụ hôn của Giám Ngục, lập tức chấp hành! Macnair, anh đi bắt Black cho tôi, lập tức! Tìm vài người tới Rừng Cấm lục soát, phải tống tên người sói đó vào Azkaban! Lập tức thi hành!"

Thời khắc đó, từ cánh cửa khép hờ, Andrew xác định, cậu thấy trên mặt cha lộ ra vẻ đắc ý, như mỹ mãn hoàn thành điều gì đó mà ông rất hài lòng.

"Chậm đã, Cornelius, tôi cảm thấy chúng ta không có tư cách đưa Lupin vào Azkaban, anh ta chưa từng tổn thương bất cứ ai." Dumbledore nói, có vẻ rất uy nghiêm, quả nhiên, Fudge im lặng. Một hồi lâu sau, Fudge mới mở miệng: "Dumbledore, tôi nhớ rõ cụ từng nói, Black chính là Người giữ Bí Mật của vợ chồng Potter! Hừ, còn anh nữa, Snape, trong quá khứ anh đã từng làm cái gì, chúng ta đều hiểu rõ! Macnair, anh còn đứng đây làm gì, đi tìm Giám Ngục!"

Sau đó, cửa bị đẩy mạnh ra, Andrew nhanh chóng lui ra trốn sau một bộ áo giáp trên hành lang, kinh ngạc nhìn Fudge khuôn mặt vặn vẹo như tức giận lại như sợ hãi bước nhanh rời đi, mặt ông ta trắng bệch như bôi vôi, cứ như vừa gặp phải Giám Ngục vậy!

"Andrew?" Vừa bò ra khỏi bộ áo giáp, Andrew lập tức nghe thấy thanh âm quen thuộc.

Ngẩng đầu nhìn cha, cùng giáo sư Dumbledore cười tủm tỉm đứng sau lưng cha, Andrew ngậm miệng không hỏi nữa. Khoảng hơn một giờ trước, cậu tới văn phòng cha như thường lệ, không thấy người, dược Độc Sói trong vạc thiếu một ít, Andrew lật xem báo cáo thực nghiệm, tháng này nghiên cứu tiến triển không lớn, mà hình như cha có ý tưởng mới......

Đợi gần nửa giờ, vẫn không thấy cha trở về, Andrew tưởng là cha tới văn phòng Lupin thu thập vật mẫu, liền nảy ra ý tưởng lén tới đó xem người sói sau khi biến thân trông như thế nào. Đêm nay, từ sau khi thành công giải cứu Buckbeak, cậu cảm thấy như tế bào mạo hiểm trong người mình đột nhiên tăng vọt!

Nhưng, cửa văn phòng mở toang hoác, bên trong không một bóng người, bình dược cha thường dùng vỡ nát, mảnh vỡ tán loạn khắp sàn nhà! Andrew kinh hãi, đêm nay là đêm trăng tròn, bình thường Lupin đều tự nhốt mình trong văn phòng, nhưng hôm nay? Ông ta đi đâu rồi?

Cha? Cha đâu rồi? Nhìn bình thủy tinh vỡ nát cùng độc dược vương vãi đầy đất, Andrew sắp điên rồi!!!

..........................................

Nhìn Andrew chớp chớp mắt dò hỏi, Snape không nói gì, hắn chỉ khẽ nhếch khóe môi ra hiệu cho con trai, đóng cửa Bệnh thất, nắm tay Andrew chậm rãi bước trên hành lang, "Ch..... à, giáo sư, có chuyện gì vậy? Giáo sư Lupin không ở trong văn phòng, ngài cũng không thấy. Con lo lắng."

"Không có việc gì," Snape vỗ vỗ bả vai Andrew, nhẹ giọng nói: "Ta đưa con trở về ký túc xá, đêm nay không được ra khỏi ký túc, nhớ kỹ sao?"

"Vâng," Andrew gật gật đầu, "Đã bắt được Black sao? Con nghe thấy Fudge bộ trưởng nói, Nụ hôn Giám Ngục...... là muốn giết Black sao?"

Hình như cha rất vui, cảm giác giọng nói cũng ẩn ẩn khoan khoái, "Không, Andrew, không phải giết chết, chỉ là khiến tên đó mất đi linh hồn mà thôi, thân thể vẫn còn sống. Buổi chiều con đã đi đâu vậy?"

"Hì hì, con đi làm chuyện tốt nha!" Andrew đắc ý nói, đang muốn cùng cha chia sẻ thành quả, đột nhiên cậu sững người nhìn chằm chằm đầu cầu thang, ở đó, hình như vừa thoáng hiện bóng người.

"Andrew? Con sao vậy?" Snape dừng chân nhìn con trai.

"A, con không sao, chắc là hơi hoa mắt nhìn lầm thôi." Andrew lắc đầu, nhất định là nhìn lầm rồi, Harry Potter và nữ sinh Hermione kia sao có thể xuất hiện ở đây được, hai người họ rõ ràng còn đang nằm trong Bệnh thất.

Núp sau góc tường lắng nghe tiếng bước chân đi xa, Hermione quay sang Harry nói khẽ: "Nhanh lên! Mau đi thôi! Sắp muộn rồi!"

Hai người khẩn trương chạy tới Bệnh thất, Dumbledore đang muốn khóa cửa, "Thế nào rồi?"

"Chúng con thành công, Sirius đã cưỡi Buckbeak đào tẩu!" Harry thở hồng hộc, nói không ra hơi.

"Làm không tồi, vào đi, ta muốn khóa cửa......"

Đưa Andrew trở về ký túc xá, Snape quay lại Bệnh thất. Vừa đi tới cửa liền nghe bên trong truyền ra tiếng gào của Fudge: "Chạy trốn, hắn ta trốn thoát rồi! A, Snape, tên Black chạy trốn rồi!"

Hửm? Black lại trốn thoát? Snape nhướng mày nhìn Dumbledore thong dong giải thích trong Hogwarts không thể Độn Thổ, lại quay qua nhìn Potter và Granger, hai đứa nó đang tỏ ra khá đắc ý. Hừ, nhất định là Dumbledore lại giở trò quỷ!

Không để ý đến Fudge còn đang rít gào, Snapr chắp tay sau lưng thản nhiên đứng một bên bảo trì trầm mặc, Aliya nói đúng, đám chính trị gia đều là kẻ nhát gan, nhìn Fudge thì biết, lúc ấy người sói còn ở cách lão ta cả chục mét, mà chính mình thì cách người sói chỉ có hai bước mà vẫn có thể bình tĩnh tung thần chú. Fudge sợ cái quái gì chứ! Dumbledore còn đứng cạnh ông ta nữa kìa!

"Severus, ăn khối chocolate đi, anh cũng gặp Giám Ngục." Nhìn khối chocolate Dumbledore đưa tới, Snape nhịn không được trợn mắt xem thường, cái bông hoa hồng đang không ngừng nở ra rồi lại cụp vào này còn là tác phẩm của hắn!

"Làm như vậy đẹp hơn trước nhiều mà!" Lúc ấy Aliya đeo tạp dề chống nạnh nhìn bàn ăn bày đầy chocolate nói.

"Mấy đứa nhỏ cần nghỉ ngơi, Severus, cùng tôi đi tới văn phòng nhé? Tôi nghĩ, một ly Brandy thế nào?" Dumbledore xoay người bước ra cửa.

Snape thuận thế hung tợn trừng Harry mới xoay người đi theo Dumbledore.

Ngày hôm sau, học sinh toàn trường đều biết tin Lupin là một người sói, Gary chỉ vào Nhật Báo Tiên Tri nói: "Nhìn này, Andrew, Black lại chạy thoát, còn là ngay trong tầm tay Fudge. Merlin ơi, chúng ta bị một người sói giảng dạy cả năm học! Thực không thể tha thứ được!"

Andrew nuốt không trôi, nghe mọi người khe khẽ nói nhỏ, cùng với các loại bình luận ác ý, Andrew đứng lên, nói cho mấy người Gary một tiếng rồi nhanh chóng sải bước về phía văn phòng của cha.

Đi ngang qua văn phòng của Lupin, cánh cửa rộng mở, Lupin đang thu thập hành lý, ông ta...... bị đuổi khỏi trường sao?

"Trò Dashwood?" Lupin ngẩng đầu lên nhìn Andrew, "Có chuyện gì sao?"

Andrew bước vào, cúi đầu không biết nói gì, một hồi lâu mới mở miệng: "Giáo sư, thực xin lỗi, hôm đó, xin lỗi vì đã vô lễ với thầy."

Lupin cười, lần đầu tiên, Andrew phát hiện, thì ra Lupin cười rất ấm áp, "Không sao đâu, Andrew, điều trò nói cũng là sự thật, khi còn đi học thực sự ta không phải là một học trò ngoan ngoãn."

"Giáo sư, thầy không thể tiếp tục dạy học sao?" Anderw nói khẽ.

Lupin cười khổ, "Trò cũng biết rồi phải không, ta là......"

"Người sói, con biết mà! Nhưng thế thì có liên quan gì đến việc thầy có được dạy học hay không? Nhiều nhất là mỗi tháng nghỉ vài ngày thôi mà, thầy dạy thực sự rất tốt, thật sự, mẹ của con nói giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám năm trước là một tên ăn hại, năm kia còn là Kẻ Thần Bí! Nếu thầy đi rồi, nhỡ sang năm tụi con lại gặp phải một giáo sư đáng sợ như thế nữa......" Andrew không hiểu được vì sao Lupin phải rời đi, có dược Độc Sói mà, giáo sư cũng đâu có thương tổn ai, tại sao thầy nhất định phải rời khỏi?

Dường như Lupin rất kinh ngạc vì Andrew nói vậy, anh im lặng thật lâu mới mỉm cười: "Andrew, cảm ơn trò, cảm ơn vì sự khoan dung trò dành cho ta. Nhưng mọi người không nghĩ vậy, phần lớn phụ huynh sẽ lo lắng bọn nhỏ gặp nguy hiểm khi ở cùng một khu vực với người sói. Ngày mai, à không, có lẽ chỉ chiều nay thôi, sẽ có rất nhiều phụ huynh gửi thư cú, thậm chí là Thư Sấm tới trường!" Lupin nhún nhún vai.

"Đây là kỳ thị chủng tộc!" Andrew có chút bực bội, "Người sói cũng phân tốt xấu, thầy là người tốt!" Không sai, tuy Andrew vẫn luôn cảm thấy tính tình Lupin có chút u uất, còn từng vũ nhục cha, nhưng mà ông ta thực sự là một người tốt, khi dạy học cũng khá công bằng, không giống cha, thường xuyên thiên vị Slytherin.

"Cảm ơn trò, Andrew," Lupin buông mấy cái áo chùng cũ đầy mụn vá xuống, khom lưng nhìn thẳng vào mắt Andrew, "Cũng xin lỗi trò, vì những hiểu lầm khi trước. Hagrid đã kể chuyện trò làm, trò là một đứa nhỏ tốt." Lupin vươn tay muốn xoa xoa đầu Andrew, nhưng còn chưa kịp đụng tới thì bàn tay đã bị người đập bay.

"Andrew! Trở về!" Snape quát.

Ngẩng đầu nhìn nhìn, sắc mặt cha đen sì, quay đầu lại, giáo sư Lupin vẫn mỉm cười ôn hòa nhìn cậu, Andrew nhẹ giọng nói: "Giáo sư, tạm biệt, hy vọng thầy mạnh khỏe thuận lợi."

"Rầm," Cha đã đi vào phòng, đóng sầm cánh cửa.

Hả? Cha có việc muốn nói với giáo sư sao? Andrew lắc lắc đầu ngao ngán nhìn cánh cửa đóng kín mít, xoay người đi ra bên ngoài lâu đài, Giám Ngục đã rời đi, hôm nay không khí thực trong lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net