Chương 53: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ta đáp ứng rồi?" Aliya thoải mái ngả lưng tựa trên sô pha, cúi đầu xem một cuốn sách, thản nhiên hỏi.

"Ừ," Snape nhấp trà, mặt lộ vẻ trào phúng, còn ẩn hiện một chút đắc ý: "Tên đó có lý do gì để cự tuyệt? Dù chỉ  làm vật thí nghiệm, nhưng cũng có phúc lợi a, thử nghĩ mà xem, dược Độc Sói miễn phí hàng tháng, biết bao nhiêu người sói chạy theo như vịt! Nếu không phải thời gian nghiên cứu quá cấp bách, sẽ tới lượt tên đó chắc?"

"Vậy lúc ấy phản ứng của anh ta như thế nào? Cảm động đến rớt nước mắt?" Aliya giống như đang nhìn một đứa trẻ, bộ dạng 'rốt cuộc cũng báo được thù' này của Snape thật thú vị.

"Hừ, tên đó khóc lóc quỳ rạp xuống đất!" Trên thực tế, Lupin chỉ rơi lệ.

Mỗi lần nhớ tới bộ dạng Lupin lúc đó, Snape liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ha! Vị Thủ lĩnh Nam sinh vênh vang tự đắc năm đó giờ phải dựa vào hắn bố thí mới có thể sống qua ngày. Hừ, nhóm Đạo tặc xưng bá Hogwarts năm đó giờ trở thành thứ gì, Potter vì tự cao tự đại đã sớm đi gặp Merlin, lưu lại một tên nhóc cuồng vọng tự đại chả khác gì mình, hiện tại mỗi ngày phải cung cung kính kính gọi hắn một tiếng giáo sư! Black, ha hả, cho dù không phải nhận Nụ hôn Giám Ngục, nhưng cũng chỉ là một con chuột cống trốn chui trốn nhủi không thể gặp người! Lupin, một người sói bị cả Anh quốc biết đến, có trời mới biết sau này tên đó có thể ăn cơm no bụng hay không, làm gì có ai dám mời một người sói tới công tác chứ!

Chậc chậc, xem đi, bọn họ thê thảm đến nhường nào, Snape thoải mái tựa lưng trên đệm ghế mềm mại êm ái, nhấp một ngụm hồng trà tinh khiết thơm lừng, trong lòng thầm cười nhạo, cảm giác dẫm nát kẻ thù dưới lòng bàn chân thật sự quá thống khoái. "Aliya, cảm ơn kiến nghị của cô." Snape nói.

Aliya nhướng mày nhìn Snape vẫn còn dào dạt đắc ý, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách, không cắt ngang hắn hưởng thụ 'chiến thắng'. Một lúc sau, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Aliya ngẩng đầu hỏi: "Vậy có nghĩa...... Peter Pettigrew mới là kẻ phản bội?"

"Có lẽ, dù sao thì đó là lời bọn họ nói khi ở trong Lều Hét," Snape cẩn thận hồi tưởng tình cảnh mình nhìn thấy đêm đó, "Lúc đó, tôi dùng Áo Tàng Hình của Potter, bọn họ không nhìn thấy, cho nên cũng không cần phải nói dối. Nhưng nếu nói Black không phải kẻ phản bội thì cũng chưa chắc! Hắn ta không đáng tin, cả gia tộc Black đều là Tử Thần Thực Tử!"

Đêm đó, lúc Snape tới đưa dược cho Lupin, nhìn thấy tấm bản đồ trên bàn làm việc, hắn vội vàng chạy tới Lều Hét, ẩn trong Áo Tàng Hình nghe được từ đầu đến đuôi. 'Vở kịch' rất xuất sắc, Snape phải thừa nhận, quả thực vô cùng xuất sắc, còn hơn cả mấy bộ điện ảnh Muggle mà  Andrew hay xem! Chỉ là, một câu hắn cũng không tin! Hừ, một kẻ từ mười lăm tuổi đã lên kế hoạch mưu sát người khác mà là người tốt? Black vô tội? Vớ vẩn!!!

Vì thế, hắn dùng Thần Hộ Mệnh truyền tin cho Dumbledore, nhưng khi ông ta và Fudge chạy tới, Lupin đã biến thân!

Tình huống quá hỗn loạn, sau lưng hắn có ba đứa nhóc vị thành niên, mà trước mặt lại là một người sói đã biến thân! Hắn chỉ kịp ném Áo Tàng Hình xuống, dùng bùa Choáng làm Black nhất đi, sau đó bức người sói lui lại, còn tên Peter kia, hắn ta nhân cơ hội chạy thoát......

"Dumbledore nói thế nào?" Aliya buông sách xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Snape.

"Không nói gì cả," đêm đó, khi nghe hắn nói xong, Dumbledore trầm tư suy nghĩ thật lâu, im lặng không nói một lời nửa chữ, "Nhưng chắc chắn ông ta tin tưởng Black là vô tội, nếu không có sự trợ giúp của Dumbleodre, Black không có khả năng đào tẩu."

Không sai, Aliya cũng gật gật đầu, chuyện này cũng không quá phức tạp, chỉ cần cẩn thận cân nhắc một chút là có thể suy đoán ra chân tướng, nhưng, điều làm cô kinh ngạc nhất chính là, năm đó Black lại cam tâm tình nguyện tự đưa mình vào Azkaban? Còn nữa, hắn ta vượt ngục, hành động đầu tiên không phải đi tìm Dumbledore xin giúp đỡ, mà lại là xông vào ký túc xá của Cậu Bé Vàng tìm cách giết một con chuột?!!!

Hiện tại, cô vô cùng đồng ý với lời Sev thường nói "Gryffindor không có não!" chẳng lẽ cái thứ hình tròn trên cổ họ chỉ dùng để tăng chiều cao sao?

"Tôi phải đi rồi," Snape vỗ vỗ vạt áo, ưu nhã đứng dậy, hiện tại hắn và Andrew càng ngày càng giống nhau, "Ba ngày sau Andrew sẽ được nghỉ, cô giám sát thằng bé ôn tập cho tốt."

"Anh phải đi xa?" Aliya hỏi.

"Đúng vậy, đi tới vài khu rừng ở Ireland, tôi hoài nghi cỏ Ô Đầu không phải loại thảo dược duy nhất có khả năng ức chế người sói biến thân, tôi phải đi tìm thử xem." Dứt lời, hắn khom lưng định bước vào lò sưởi âm tường.

"Từ từ, Sev, chờ một lát," Aliya vội vàng chạy tới phòng ngủ cầm một chiếc hộp khá lớn xuống nhà, "Anh giúp tôi chuyển cái này cho giáo sư McGonagall nhé! Cảm tạ cô ấy đã trợ giúp Andrew, đây là một ít đặc sản tôi mua được trong chuyến đi tới Scotland. Lấy danh nghĩa của anh tặng cho cô ấy, được chứ?"

Severus tiếp nhận cái hộp, gật gật đầu, không hỏi trong hộp là thứ gì, hắn đã quen với việc Aliya thường xuyên bảo hắn lấy danh nghĩa của mình "tặng" một ít đồ vật cho các giáo sư trong trường học, bánh kem vị chanh cho Dumbledore, trang sức cài áo cho Sprout, một vài cuốn sách cho Flitwick, mấy đồ đạc trang trí sọc caro cho McGonagall......

Snape biết, Aliya đang giúp hắn giữ gìn quan hệ với đồng sự, tuy vẫn cảm thấy điều này không quá cần thiết, nhưng Aliya có ý tốt, hắn không đành lòng cự tuyệt.

Trở lại trường học, đưa đồ cho McGonagall xong lại không tìm thấy Andrew, khoảng thời gian gần đây Andrew thường xuyên tới làm trợ thủ nghiên cứu cho hắn.

"Giáo sư, Andrew bị hiệu trưởng Dumbledore gọi đi rồi." Tên nhóc nhà Blake nói.

"Chết tiệt!" Snape lập tức biến sắc, Dumbledore thừa dịp hắn không có ở trường lại kêu Andrew đi làm cái gì?!!! Chính hắn có thể nghe lệnh ông ta mà làm việc, đây là hắn nợ Lily! Nhưng hắn không cho phép con trai mình bị bất cứ kẻ nào tính kế lợi dụng!

Chạy như bay tới phòng hiệu trưởng, Dumbledore không ở trong phòng, chỉ có một mình Andrew đang đứng trước một cái gương lớn cười ngây ngô.

"Andrew!" Snape vội hô lên.

"Cha," Andrew quay đầu lại cười nói, "Cha đã trở lại rồi, cha mau đến xem đi, cái gương này có thể biểu thị tương lai!"

"Hửm? Snape vội đẩy Andrew ra, một vật phẩm ma thuật xa lạ, tốt nhất là nên tránh xa, hắn chưa từng nghe nói đến một tấm gương có thể cho người ta biết được tương lai.

"Cha, cha cũng thấy đúng không, cha và mẹ kết hôn, con sẽ có em gái, em ấy rất giống mẹ. Thật đáng yêu!" Andrew hưng phấn nói, vươn tay kéo cha tới gần mình: "Cha xem kìa, có đúng không, sau khi lớn lên con giống cha như đúc, cả em gái nữa, rất đáng yêu đúng không? A, em ấy vẫy vẫy tay với con kìa!"

Không, không thấy, hắn chỉ thấy cảnh tượng Aliya ôm một đứa nhỏ khoảng một tuổi chậm rãi tản bộ, ôn nhu gọi cậu bé là "Andrew", mà chính hắn thì bước đi bên cạnh Aliya, mỉm cười nắm lấy bàn tay nho nhỏ của nhóc Andrew. Hắn cũng thấy Lily, vẫn xinh đẹp như khi mười tám tuổi, mái tóc đỏ rực như sáng lên dưới ánh mặt trời, cô ấy đang ôm một người đàn ông xa lạ, nhìn hắn mỉm cười......

"Cha, cha thấy không? Em gái thực xinh đẹp đúng không?" Andrew nhảy nhót reo hò.

"Không, cha không thấy." Lắc lắc đầu như muốn xua tan hình ảnh vừa rồi, hắn đại khái biết được cái gương này là thứ gì, "Andrew, con nên trở về rồi!"

"Không thể nào, con nhìn thấy rõ ràng mà, gia đình chúng ta đang ngồi trên sô pha trước lò sưởi, a, em gái đã tuột xuống đất bò quanh rồi, để con nhìn lại lần nữa." Andrew thất vọng chen vào trước gương, mặt cậu nhóc đã sắp dán vào tấm gương rồi.

"A, Andrew, xin lỗi con, ta ngủ quên mất, mong là con phải chờ không quá lấu," Dumbledore bước ra từ một cánh cửa nhỏ bên kia phòng, tay xoa xoa đôi mắt, tựa như thật sự vừa mới tỉnh ngủ, "Con biết mà, người lớn tuổi rồi thường xuyên mệt mỏi, a, Severus, anh đã trở lại rồi."

Snape hừ lạnh, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm Dumbledore đề phòng, mà Andrew đã bị hắn đẩy ra phía sau lưng mình.

"Andrew, tới đây nào, con ăn kẹo nhé, sảm phẩm mới của tiệm Công tươc Mật đấy," Dumbledore ngồi xuống bàn làm việc, đẩy đẩy hộp kẹo về phía Andrew, sau đó quay sang nói với Snape: "Severus, tôi có thể trò chuyện với Andrew một lát chứ? Ý tôi là, chỉ có hai người."

Hắn, có thể nói không sao?

Dumbledore lại nói tiếp: "Chỉ một lát thôi! Severus." Bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Andrew, Snape xoay người rời đi.

"Andrew, ta đã nghe Hagrid kể lại, hiện tại Buckbeak đã tới một địa phương an toàn, sẽ không bị kẻ khác phát hiện, cám ơn con, Andrew, con đã cứu vớt một sinh mệnh." Dumbledore mỉm cười nói, ánh mắt như xuyên thấu linh hồn chiếu thẳng vào Andrew.

"Cháu không cần lời cám ơn, giáo sư," Đối mặt Dumbledore, Andrew còn tồn tại một ít khúc mắc, cậu chưa thể bỏ qua việc Dumbledore đột nhiên trở nên lãnh đạm, "Cháu thích Buckbeak, và cháu cũng chỉ cần Buckbeak biết việc đó là được, không cần bất cứ người nào cảm tạ."

Ánh mắt Dumbledore càng nhu hòa, cụ gật gật đầu: "Đúng vậy, Andrew, ta biết, con là một đứa nhỏ thiện lương. Tha thứ cho ta, con trai, tha thứ thái độ của ta trong một năm này," trong đôi mắt sau cặp kiếng nửa vầng trăng kia dường như có chút gì đó lấp lánh, cụ dịu dàng mỉm cười, tiếp tục nói nói: "Andrew, con phải biết rằng, có đôi khi, nhìn con, ta sẽ nhớ tới chính mình lúc trước, ở tuổi của con, ta cũng ưu tú như con hiện tại, hiểu được những thần chú, những phép thuật mà tuyệt đại đa số người không biết đến, được rất nhiều người sùng bái, toàn bộ giáo sư trong trường đều thích ta, còn ta thì sao, mỗi ngày đều ngẩng cao đầu như một con thiên nga dạo bước trong hành lang Hogwarts."

Andrew cười khanh khách, thực sự cậu không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của giáo sư Dumbledore khi còn nhỏ, thậm chí cũng từng có thời điểm mười một mười hai tuổi như mình, trong ấn tượng của Andrew, dường như Dumbledore sinh ra đã là cái dạng này, chòm râu trắng thật dài, đôi mắt hiền từ, mang cặp kiếng nửa vầng trăng trên chiếc mũi hơi vẹo......

"Con mới không giống thiên nga đâu," Andrew cười híp mắt.

"Đúng vậy, ta phải thừa nhận, con xuất sắc hơn ta nhiều, Andrew," Dumbledore đẩy đẩy mắt kính, thả lỏng tựa lưng vào ghế dựa, giống như đang cũng một người bạn cũ nói chuyện phiếm: "Khi bằng tuổi con, Andrew, ta không thể không nói, ta có rất nhiều ý tưởng sai lầm, mà những ý tưởng đó, đến tận bây giờ vẫn làm ta hổ thẹn không thôi."

"Giáo sư, thầy sợ con cũng có ý tưởng sai lầm như mình sao? Vì thế mới không trả lời những bức thư còn gửi tới?" Andrew cảm thấy mình đã hiểu được, cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn Dumbledore mỉm cười: "Tuy rằng con không biết rốt cuộc thầy đã làm sai những gì, nhưng mà, giáo sư, con và thầy đâu có giống nhay, thầy là giáo sư, ý con là, thầy là Dumbledore, mà con là Andrew, chúng ta là hai người khác nhau mà."

"Đúng vậy, con trai, đây lại là một sai lầm nữa." Dumbledore ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh thẳm có ánh sáng nhu hòa, "Ta đã quên con và ta, con và người đó không giống nhau, Andrew, con có thể tha thứ cho ta không?"

Người đó? Ai? Andrew nhìn nhìn vẻ mặt Dumbledore, không hỏi nhiều, vì hiện tại trong đầu cậu chỉ còn lời xin lỗi của Dumbledore, cậu cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng lên nói: "Mẹ của con từng nói, mỗi người đều có thể mắc phải sai lầm, nhưng không cần lo lắng, phạm sai lầm mà biết đường sửa đổi thì vẫn là người tốt," Andrew vươn tay về phía Dumbledore, nói: "Đương nhiên con có thể tha thứ cho thầy, giáo sư, con cũng có lỗi, con không nên bực tức nói năng không lựa lời, thầy thấy đó, nếu con biết chủ động tìm thầy trò chuyện sớm hơn, nói không chừng chúng ta đã sớm tiêu trừ hiểu lầm rồi."

Dumbledore có vẻ thực cảm động, cụ nắm chặt lấy tay Andrew, mỉm cười: "Chúng ta hòa nhau?"

"Ưm," Andrew gật đầu thật mạnh, "Chúng ta hòa nhau."

Hai người đều vui vẻ, bọn họ hàn huyên khá lâu, nói về việc nghiên cứu phép biến hình, Andrew cũng kể ra mình đã vô cùng khẩn trương khi 'Buckbeak' há mồm kêu tiếng ếch; kể về những chuyến du lịch cùng cha mẹ vài năm qua, nói về cảm giác chấn động trong lòng khi nằm trên nền tuyết nhìn cực quang trên bầu trời; kể lại có một lần Andrew lỡ tay làm đổ một lọ bột răng nọc rắn của cha, cậu sợ quá đổ bột tiêu của mẹ vào đó hy vọng cha đừng phát hiện, cuối cùng chả hiểu sao lại quên mất, kết quả khi cha ngao chế độc dược, lần đầu tiên cha nổ vạc sau ngần ấy năm! "Thiếu chút nữa nổ bay nóc nhà......" Andrew khua tay múa chân miêu tả, hôm đó mẹ tức giận cằn nhằn cha cả buổi! Lại nói tiếp về sở thích đồ ngọt của Dumbledore, về kẹo con gián, về kem chanh, Andrew nói cho Dumbledore rằng mẹ mình cũng thích ăn kem chanh, nhưng mà cha lại vô cùng chán ghét, cha chỉ thích vị táo, mà mình thì thích nhất là vị anh đào và vị dâu tây......

Đến khi Dumbledore đưa Andrew ra khỏi văn phòng thì đã tới thời gian dùng bữa tối.

"Cha!" Andrew nhào vào lòng cha, có vẻ Snape vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa phòng hiệu trưởng, hắn giương mắt nhìn Dumbledore, chỉ thấy ông lão này mỉm cười hiền từ nói: "Đúng rồi, Andrew, ta còn muốn chúc mừng con thành công học được thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, ta nghe nói là hình dạng một con báo con."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Andrew nắm góc áo chùng Snape cười toe: "Của con chính là báo nhỏ, cha là con báo lớn, con nghĩ nếu mẹ cũng học xong thần chú gọi Thần Hộ Mệnh, vậy của mẹ nhất định cũng là con báo, chúng ta sẽ là gia đình nhà báo!" Andrew khoái chí vỗ tay.

Dumbledore nhìn qua Snape, đôi mắt đen kia đã trở nên trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net