Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jun thật trăm phần trăm không pha tạp chất =)))

Cái ôm này, y đã chờ lâu lắm rồi, chờ đến sắp kiệt sức rồi.

Nhưng càng cảm thấy khó có thể chịu đựng thêm, y sẽ lại càng nhớ tới ngày trước, ngẫm lại sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại, y nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu được cảm giác của Chu Cảnh ngày đó.

Vì giây phút này, y đợi có ba tháng, mà Chu Cảnh, anh đã đợi y tám năm.

Ân Hướng Bắc vùi đầu tóc ướt sũng của mình vào vai Chu Cảnh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Tôi rất nhớ em."

Người Chu Cảnh cứng đờ, nhưng không cự tuyệt sự thân mật của y.

Ân Hướng Bắc vừa mừng vừa sợ, nhưng không dám biểu hiện quá phận, chỉ ôm trong chốc lát liền lưu luyến buông lỏng cánh tay ra, đặt hộp bánh tráng miệng vừa mua lên bàn, vẻ mặt tự nhiên nói: "Tranh thủ khi nóng ăn ngay đi, nguội rồi ăn không ngon nữa đâu."

Chu Cảnh nhìn hộp bánh một cái, nhưng không hề có bất kì biểu hiện muốn ăn nào.

Ân Hướng Bắc đang muốn khuyên thêm vài câu nữa, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, y cau mày bắt máy, nói qua qua vài câu liền vội vàng đứng dậy thay quần áo đến công ty xử lí.

Ân Hướng Bắc đi gấp, thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt Chu Cảnh.

Tuy nhiên, y lại chẳng thấy được khi mình rời đi, Chu Cảnh chậm rãi xoay người, ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi, lấy từ trong túi ra một miếng bánh su kem, cắn từng miếng nhỏ nuốt xuống bụng.

...

Dạo gần đây Ân Hướng Bắc cảm thấy cuộc đời rất tươi đẹp.

Dù cho Chu Nghi và Ân Lục Hợp có ngáng chân y thì y cũng chẳng để vào mắt.

Tâm tình y tốt, nhân viên bên dưới cũng được thư thả, hơn nữa mỗi ngày y đều muốn tan ca sớm để kịp về ăn tối với Chu Cảnh, đại đa số thời gian tăng ca cũng giảm bớt, trên dưới công ty ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù thế tác phong nghiêm túc đứng đắn của Ân Hướng Bắc ở công ty vẫn trước sau như một, không thể nhìn ra được ở nhà y lại có dáng vẻ thận trọng như thế.

Nhất là dạo gần đây thái độ của Chu Cảnh với y đã dịu hẳn đi, cho nên y hận không thể mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy anh, thậm chí đôi khi không có việc quan trọng, y sẽ giao hết công việc cho trợ lý, còn mình thì lái xe đi về.

Ân Hướng Bắc về đến nhà, theo thói quen sẽ đưa mắt tìm Chu Cảnh.

Giờ này Chu Cảnh hẳn đang ngồi trong phòng làm việc ôn bài như mọi hôm. Ân Hướng Bắc mang hoa quả từ tủ lạnh ra xếp vào trong đĩa, không thể chờ thêm một giây phút nào đi ngay về phía chỗ Chu Cảnh đang ở.

Nào ngờ được vừa đến cửa phòng, chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng của hai người đàn ông.

Ân Hướng Bắc nhận ra một giọng là của Chu Cảnh, mà giọng còn lại, đối với y cũng chẳng xa lạ.

Đương nhiên, Ân Hướng Bắc cũng không tước đi quyền giao lưu bè bạn của Chu Cảnh.

Nhưng cuộc nói chuyện giữa hai người, lại khiến Ân Hướng Bắc vốn đang có tâm trạng vui vẻ nhất thời như bị dội một gáo nước lạnh, không thể bình tĩnh lại nổi.

Đứng trong phòng làm việc không ai khác, chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Chu Cảnh – Chu Nghi.

Trong lời nói của Chu Nghi mang vài phần hấp tấp nóng nảy: "Em không cần lo lắng gì nhiều, những người khác để anh lo, chỉ cần em muốn đi, không ai có thể ngăn được em cả."

Chu Cảnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía cửa ra vào. Chu Nghi ngẩn người, sau đó theo ánh mắt của anh nhìn lại thì thấy Ân Hướng Bắc mang sắc mặt không tốt đứng ở cửa, dùng ánh mắt hung ác lườm mình.

Chu Nghi cười khẽ một tiếng, chẳng những không sợ, ngược lại càng không kiêng nể gì đứng lên: "Sao thế, đến cũng chẳng lên tiếng, chẳng hề giống cậu lắm."

"Đây là nhà của tôi, tôi làm cái gì cũng chẳng khiến cậu hao tâm tổn trí." Ân Hướng Bắc không chút yếu thế đáp trả, sau đó quay đầu nhìn thái độ Chu Cảnh.

Chu Cảnh lạnh nhạt đứng một bên, thoạt nhìn không giống như đã bị Chu Nghi thuyết phục, điều này làm cho y yên lòng hơn ít nhiều.

Nhưng về mặt khác, Chu Cảnh vốn có tính dù gặp bất cứ chuyện gì cũng chẳng buồn chẳng vui, ngày trước quyết định ra đi cũng là đùng một cái chẳng ai kịp đề phòng cái gì, vốn chẳng cho Ân Hướng Bắc một chút đường sống nào.

Chu Nghi nói với Chu Cảnh: "Lời của anh em suy nghĩ lại đi, bất kì khi nào tới tìm anh đều được hết."

Nói xong, hắn coi nhẹ sự hiện diện của Ân Hướng Bắc, nhanh chóng lướt qua y...

Chu Nghi đi rồi, bầu không khí trong phòng làm việc yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng người hít thở ra vào.

Ân Hướng Bắc biết, thủ đoạn lúc trước của y quả thực không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng ngoại trừ cách đó ra, y cũng không thể nghĩ ra bất kì phương pháp nào giữ lại Chu Cảnh đang càng ngày càng xa mình.

Y biết, Chu Cảnh rất thông minh, kể cả khi không có y thì cuộc sống của anh vẫn sẽ rất trôi chảy.

Y còn biết, mị lực của Chu Cảnh sẽ không chỉ có một mình y phát hiện, cho nên sớm hay muộn sẽ có kẻ xuất hiện bên cạnh Chu Cảnh, dùng thời gian để khiến anh rung động.

Nhưng biết để mà biết, chứ bảo y buông tay là chuyện không thể nào.

Một lát sau, khi tiếng chân Chu Nghi đã hoàn toàn biến mất, Ân Hướng Bắc mới nhẹ giọng hỏi: "Chu Cảnh, em còn muốn đi sao?"

Chu Cảnh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ân Hướng Bắc, hỏi ngược lại y: "Tôi đang nghĩ anh sẽ cho tôi đi thật sao?"

Ân Hướng Bắc mím chặt môi, trầm mặc đứng tại chỗ.

Nói thật, y không muốn.

Nếu nói thẳng ra như vậy, chỉ sợ quan hệ mới dịu đi chút của cả hai sẽ vì thế mà lại thành ao tù nước đọng như cũ.

"Ăn chút hoa quả đi..."

Ân Hướng Bắc tiến lên vài bước, đặt đĩa hoa quả trên tay lên bàn làm việc của Chu Cảnh.

Chu Cảnh tùy ý nhìn sang, phát hiện trái cây trong đĩa bị bổ chẳng ra hình thù gì, lớn bé không đều, vừa nhìn cũng biết là tác phẩm của Ân Hướng Bắc, không nhịn được nói: "Nếu không biết bổ thì không cần bổ, rửa sạch đi là có thể ăn."

Ân Hướng Bắc thốt lên: "Nhưng làm thế em sẽ ăn ngon hơn."

Vừa dứt lời, cả hai người đều phát hiện những câu này không đúng lắm.

Chu Cảnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, lại không biết làm thế khiến Ân Hướng Bắc nhìn thấy trọn vẹn một bên tai bị đỏ hồng lên của anh. Y nhìn tai Chu Cảnh, máu trong người nháy mắt dâng tới đỉnh đầu, không kìm được tiến đến trước mặt anh, đưa môi hôn hôn lên vành tai và cái cổ nhỏ nhắn tinh xảo của Chu Cảnh.

Sau đó, dán lên tai Chu Cảnh thấp giọng nỉ non: "Đừng đi, được không?"

Giọng nói trầm thấp, lại mang theo ý làm nũng, tựa như đúc từ một khuôn với Hướng Nam ra...

Chu Cảnh không trả lời câu hỏi của y, nhưng cũng không cự tuyệt hành động thân mật của y.

Có lẽ bởi Chu Nghi xuất hiện khiến y cảm thấy khủng hoảng nên Ân Hướng Bắc cứ như con gấu túi lớn quấn lấy Chu Cảnh không chịu buông. Mãi đến khi Chu Cảnh bị nóng đến chảy mồ hôi, ghét bỏ đẩy cánh tay ra thì y mới chịu rời, ngồi bên cạnh anh nhìn anh ôn bài.

Thỉnh thoảng Chu Cảnh gặp phải đề khó, Ân Hướng Bắc còn có thể góp vui, thảo luận cùng anh vài câu.

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến giờ ăn cơm tối.

Vì sợ có người quấy rầy thế giới hai người nên trong nhà chỉ thuê người giúp việc theo giờ để dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo.

Còn việc nấu cơm thì hầu như cả hai đều tự thân giải quyết.

Hôm nay Chu Cảnh mải làm đề nên quên mất thời gian, Ân Hướng Bắc không đành lòng quấy rầy anh nên định tự mình ra tay.

Cuộc đời Ân Hướng Bắc được ba mươi cái xuân xanh rồi, nhưng chưa hề có bất kì kinh nghiệm xuống bếp nào, dù thế y vẫn tin tưởng bản thân mình, lên mạng tra một lượt thực đơn và hướng dẫn nấu nướng cho người mới bắt đầu xong thì bắt đầu xắn tay chuẩn bị.

Nhưng mà, khả năng thích ứng Ân Hướng Bắc tự hào nhất lại thất bại.

Giống như trời sinh y không có dây thần kinh xuống bếp vậy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ân Hướng Bắc đã bị các loại đồ vật trong nhà bếp làm cho luống cuống tay chân.

Năm phút đầu còn có thể dựa vào hướng dẫn để chống đỡ, năm phút sau thì thời gian nhìn hướng dẫn cũng không có, từng đấy thôi là đủ để nghĩ tới kết cục...

Cuối cùng thì, Chu Cảnh đang chú tâm ôn bài ở tầng hai bỗng nghe thấy tiếng vang lớn từ dưới nhà truyền lên, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi khói khét.

Thấy không ổn, Chu Cảnh vội chạy xuống nhìn, đúng lúc nhìn thấy Ân Hướng Bắc ôm mặt nhăn nhó đứng giữa nhà bếp bày bừa lộn xộn.

Chu Cảnh không dám chậm trễ, vội vàng tắt tất cả mọi thứ trong bếp, kéo tay Ân Hướng Bắc ra, nhìn thoáng một cái đã thấy được Ân Hướng Bắc bị dầu sôi bắn vào khiến cho hai mắt đỏ bừng.

Chu Cảnh hít một hơi khí lạnh: "Anh đừng động đậy, tôi gọi 120 đến đưa anh đi bệnh viện ngay."

Ân Hướng Bắc nắm chặt tay Chu Cảnh: "Em đi cùng tôi đi..."

Chu Cảnh không có thời gian để an ủi y, vội vàng lấy điện thoại ra gọi 120, gọi xe cứu thương xong lại báo tiếp cho Văn Tín. Trong khi đó, dù Ân Hướng Bắc không kêu đau tiếng nào nhưng nước mắt cứ không tự chủ được mà rơi xuống, thoạt nhìn đáng thương cực kì.

May xe cấp cứu đến nhanh, vết thương được khống chế ngay nên bệnh trạng mới không chuyển xấu.

Chỉ là trong mấy ngày Ân Hướng Bắc dưỡng thương phải bịt mắt, không thể thấy gì hết.

Ân Hướng Bắc không chịu nằm viện, nên phải sắp xếp để y về nhà nghỉ ngơi.

Văn Tín thu xếp ổn thỏa hết thảy xong thì bị đuổi về, chỉ còn lại Chu Cảnh và Ân Hướng Bắc, hai người ở lại biệt thự.

Bỗng dưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, bữa tối hoàn toàn bị bỏ qua, Chu Cảnh chỉ có thể gọi đồ bên ngoài, sau đó bón cho Ân Hướng Bắc ăn.

Cơm nước xong xuôi thì đã gần 10 giờ, Chu Cảnh dìu Ân Hướng Bắc đang bị sưng cả mắt không nhìn thấy gì về phòng nghỉ ngơi.

Chu Cảnh đi tắm cho trôi đi mồ hôi dính dấp quanh thân, lại thay áo ngủ, lúc này mới nằm vật xuống giường.

Ân Hướng Bắc cảm nhận được anh nằm xuống, lập tức xoay người, xốc chăn Chu Cảnh lên, chui tọt vào bên trong.

Chu Cảnh cau mày: "Đừng có nghịch, anh qua bên kia ngủ đi."

Ân Hướng Bắc lắc đầu, lại dịch người gần hơn, quờ quạng cơ thể Chu Cảnh, sau đó thơm nhẹ lên môi anh: "Tôi muốn ôm em."

Chu Cảnh cho rằng chỉ hôn giống như trước thôi nên kệ y, ai biết được Ân Hướng Bắc như bị mê luyến cứ dán vào môi anh không tha, thậm chí khi anh định mở miệng nói chuyện thì y lại dùng đầu lưỡi linh hoạt lách vào.

Một nụ hôn qua đi, cả hai người đều có chút động tình.

Nhất là Chu Cảnh, sau khi bị Ân Hướng Bắc vuốt ve bao lần nên cơ thể anh mẫn cảm hơn trước rất nhiều.

Hơi chạm nhẹ một chút, sẽ có phản ứng không nên có.

Ân Hướng Bắc cũng chẳng khác gì, dù trước mắt toàn là màu đen nhưng lại khiến các giác quan của y nhanh nhạy hơn trước, bên tai như truyền đến tiếng than như có như không, càng khiến y phấn khởi không thôi.

Bất tri bất giác, quần áo hai người đều bị ném xuống giường.

Ân Hướng Bắc vốn định như thường lệ, nhưng trong bóng đêm y không khống chế được cơ thể của mình, không cẩn thận liền tiến vào nơi đã lâu y không thân cận...

Ngày hôm sau, Ân Hướng Bắc nhớ lại đêm qua, hận không thể kéo băng bịt mắt ra ngay lập tức, sau đó lại tiếp tục cảnh tượng vừa xảy ra đó.

Nghĩ như vậy, y liền dịch người đến trước mặt Chu Cảnh, không nhịn được hôn hôn lên mặt anh.

Hiển nhiên Chu Cảnh rất mệt, cho nên không tỉnh giấc, trong cơn mơ màng cảm giác có người bên cạnh, theo bản năng nghiêng đầu, mơ hồ nói: "Nóng quá, lùi ra đi Hướng Nam..."

Sắc mặt Ân Hướng Bắc cứng đờ, hào hứng trong nháy mắt mất sạch.

__Hết chương 74__

Vậy là chục chương nữa là chúng ta xa nhau rồi á TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net