Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jun thật sự đấy mệt với reup ghê á =)))))

Y buông lỏng cánh tay Chu Cảnh ra, lặng lẽ nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, trước mắt là một thế giới tăm tối đen kịt không thấy bến bờ.

Ân Hướng Bắc hiểu rõ, địa vị của y trong lòng Chu Cảnh cách Hướng Nam rất xa. Dù cho Hướng Nam chính là y, dù cho y đã khôi phục lại phần kí ức của Hướng Nam.

Cảm giác này thật kì lạ, là chính bản thân mình, rồi lại không phải hoàn toàn là mình, vừa bị chia tách ra làm hai vừa bị ảnh hưởng lẫn nhau, cộng lại tạo thành một. Nhưng khi nghe cái tên Hướng Nam vừa lạ vừa quen từ miệng Chu Cảnh, y lại chẳng thể vui vẻ được chút nào như trong tưởng tượng.

Một người là Hướng Nam, một người là Hướng Bắc.

Chỉ từ cái tên, đã có thể thấy được Chu Cảnh mong đợi gì từ hai người.

Có khi điều Chu Cảnh hi vọng nhất là vĩnh viễn y cũng không lấy lại được trí nhớ, sau đó anh có thể cùng Hướng Nam sống với nhau thật lâu, cho đến mãi mãi về sau.

Về phần Ân Hướng Bắc...

Y cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy tự giễu.

Những điều này y chẳng thể nói với bất kì ai, kể cả Chu Cảnh.

Nói với những người khác, bọn họ sẽ cảm thấy y là kẻ thần kinh; còn nói với Chu Cảnh, chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ vừa mới hòa hoãn của hai người bị đóng băng tại chỗ.

Y chỉ có thể giả vờ như mình không để ý cái gì hết, cũng chẳng biết cái gì, sau đó tiếp tục duy trì mối quan hệ như vậy với Chu Cảnh.

Dù cho hai mắt bị che khuất, nhưng người trong ngực không phải ảo cảnh trong mơ. Ít ra so với những giấc mộng xa vời trong đêm thì bên cạnh y đã có người y thương, không phải trằn trọc trống trải giữa trời khuya nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, Chu Cảnh mới mơ màng muốn tỉnh, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc hơi nghiêng nghiêng của Ân Hướng Bắc.

Anh tưởng mình nhìn lầm rồi, xoa mắt lần nữa rồi nhìn lại, lần thứ hai nhìn thì Ân Hướng Bắc phát hiện anh tỉnh giấc, xoay người nhào vào anh, mạnh mẽ ôm chặt cả người cả chăn Chu Cảnh.

Một đêm hoang đường khiến cả cơ thể Chu Cảnh đau nhức không thôi, sao có thể chịu đựng được sức lực kìm kẹp của Ân Hướng Bắc.

Gần như ngay lập tức, anh khẽ cau mày, sau đó vươn tay đẩy đẩy người y: "Đừng động, đau__"

"Tôi đói rồi." Ân Hướng Bắc hơi buông tay ra một chút nhưng cơ thể lại càng dán chặt vào người Chu Cảnh hơn.

Chu Cảnh liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: "Tự anh có thể làm mà."

Ân Hướng Bắc như con thú lớn, dùng tóc cọ cọ Chu Cảnh, đoán chắc anh sẽ chẳng nhẫn tâm như thế. Quả nhiên, Chu Cảnh bất đắc dĩ thở dài, sau đó giúp y làm bữa sáng rồi mang đến tận tay.

Ân Hướng Bắc nhớ lại ngày hôm qua, Chu Cảnh tự mình xúc cơm đút cho y ăn, nhưng đó là bởi vì y không nhìn thấy cặp lồng cơm ở chỗ nào hết.

Bữa sáng Chu Cảnh cho y là bánh mì, Ân Hướng Bắc chẳng có lý do gì để giả vờ mình không cảm nhận được cả.

Huống chi, đêm qua phóng túng như vậy khiến y có chút thấp thỏm khó yên.

Mãi vẫn không chịu chân chính phát sinh quan hệ với Chu Cảnh là bởi y muốn dùng hành động nói cho anh biết, y không phải chỉ là muốn cơ thể của anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng với một gã đàn ông bình thường đã cấm dục nhiều ngày như y, mỹ nhân ở trong ngực, thực sự rất khó không đụng không chạm, không tưởng tượng nhiều, không vượt giới hạn...

Một khi vượt qua giới hạn, về sau có muốn nhịn xuống thì sẽ khó hơn gấp trăm lần.

Lúc này Chu Cảnh không giận dữ gì, nhưng không thể đảm bảo lúc sau sẽ không, rồi vĩnh viễn về sau cũng sẽ không. Ân Hướng Bắc cảm thấy bản thân y tạm thời vẫn an toàn, như vậy thì công sức tạo thiện cảm vất vả của y với Chu Cảnh những ngày gần đây không phí phạm, không đến mức tiêu tan thành bọt biển.

Ân Hướng Bắc nhét bánh mì vào miệng, không một tiếng động ngồi ngặm ngặm nuốt nuốt, đi kèm với băng bịt mắt màu đen đeo trên mặt y, thoạt nhìn trông có vẻ hạnh phúc.

Nhất là khi y vừa ăn, vụn bánh mì vừa theo khóe miệng rơi xuống mà y lại chẳng hay biết gì.

Bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngẩn, Chu Cảnh nhìn mà không nhịn được phải cong cong lông mày, rút giấy ăn lau miệng cho y: "Rơi xuống hết rồi, anh ăn chậm thôi."

Ân Hướng Bắc sửng sốt, sau đó theo bản năng sờ sờ quần mình, quả nhiên sờ thấy ngay một ít vụn bánh mì.

Y cau mày: "Thật là phiền phức__"

"Đừng vội, chờ đến ngày mai là ổn rồi." Nói xong, Chu Cảnh đưa tay lên băng bịt mắt của Ân Hướng Bắc, "Nhịn một ngày nữa thôi."

Bởi vì không nhìn thấy gì, nên Ân Hướng Bắc có chút nôn nóng bất an.

Nhưng nếu Chu Cảnh đã nói vậy, y cũng chỉ có thể giấu bất mãn xuống đáy lòng. Y rất trân trọng mối quan hệ đang dần dần hòa hoãn của mình với Chu Cảnh, thậm chí y còn tự nhủ trong lòng, bất kể xảy ra chuyện gì y đều phải cố gắng tiếp tục duy trì nó.

Y không bao giờ muốn bị Chu Cảnh phớt lờ nữa, không bao giờ muốn phải trừng mắt nhìn cảnh tượng Chu Cảnh và kẻ khác đứng chung một chỗ với nhau nữa.

Nhưng nếu...

Nếu vĩnh viễn y không thể có được trái tim của Chu Cảnh, thì nên làm gì bây giờ?

Tạm thời điều này Ân Hướng Bắc không muốn nghĩ tiếp nữa, điều y phải làm bây giờ chính là nhanh nhanh hồi phục thị giác, sau đó lại tiếp tục cưa lại Chu Cảnh.

Có lẽ bởi trận hỏa hoạn lần đó, có lẽ bởi thái độ ngày thường của Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh đã dịu dàng với y hơn trước rất nhiều.

Hầu hết thời gian, anh vẫn sẽ bình tĩnh như cũ, không nhìn ra được một chút thay đổi gì.

Nhưng thi thoảng, anh sẽ nhìn Ân Hướng Bắc, rồi nở một nụ cười khiến cho y kích động mất một ngày một đêm liền.

Cuối cùng Chu Cảnh lại khôi phục thái độ như trước, lạnh lùng nhưng không thờ ơ nữa. Dù thế trong lòng Ân Hướng Bắc lại như bị cắt thành hai nửa, một nửa vì vậy mà nhảy nhót vui mừng, một nửa lại hơi mang lo lắng.

Lo lắng của y không phải là suy đoán lung tung, có đủ loại dấu hiệu cho thấy tình yêu của Chu Cảnh, không phải dành toàn bộ cho y.

Chính xác mà nói, chỉ khi y có biểu hiện giống Hướng Nam, Chu Cảnh mới có thể dịu dàng với y.

Người khác không thể phân biệt, nhưng y có thể, y lại còn biết rõ trong mắt Chu Cảnh khi đó y không phải Ân Hướng Bắc khiến anh từng đau lòng từ bỏ, mà là Hướng Nam, người có thể vì anh mà xông pha khói lửa, vạn khổ không từ.

Ân Hướng Bắc từng cho rằng đó là ảo giác, nhưng về sau, càng ngày càng nhiều chuyện chất dồn lên nhau, y không còn cách nào lừa gạt chính mình nữa.

Chu Cảnh chưa bao giờ gọi tên y, kể cả khi anh có gọi, cũng là gọi tên Hướng Nam.

Thậm chí Chu Cảnh sẽ vô thức mua đồ ăn vặt cho y, dù Ân Hướng Bắc chưa từng tỏ vẻ thích mấy thứ đó.

Còn có Chu Cảnh thích y ngồi một bên lẳng lặng nhìn anh giải toán.

Nếu anh chỉ cảm thấy khi đó Ân Hướng Bắc khá yên tĩnh thì y còn thấy vui, nhưng những lúc khác Chu Cảnh đâu có vẻ khó có thể chịu đựng được. Tất cả những điều này đều khiến Ân Hướng Bắc dễ dàng nghĩ ngay đến Hướng Nam.

Ân Hướng Bắc không biết giờ mình nên thể hiện cảm xúc của mình như thế nào, rõ ràng là mối quan hệ như vậy không được bình thường một chút nào.

Nhưng y lại chẳng thể đi chỉ trích Chu Cảnh.

Dù sao thì, Hướng Nam cũng là bi kịch do một tay y tạo thành.

Hướng Nam là một mặt nhân cách khác không được kiềm chế gọt dũa của y, dựa theo tính cách của Hướng Nam, "y" không thể sống trong thế giới tàn khốc này.

Nhưng xui rủi như nào, Hướng Nam lại được sinh ra, mà Chu Cảnh lại chứng kiến sự hiện hữu của "y" từ đầu đến cuối.

Giờ nói với Chu Cảnh, Hướng Nam vốn không tồn tại nữa, làm sao anh có thể tin được.

Huống chi, ngày trước Ân Hướng Bắc cũng đã dùng lý do tương tự để giữ Chu Cảnh bên cạnh mình...

Có lẽ chuyện này ứng với câu nói: Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Quả báo không phải không tới, mà là chưa đến lúc nó phải tới.

Cuối cùng Ân Hướng Bắc cũng nếm trải được cảm nhận của Chu Cảnh ngày trước.

Dù chỉ là một thế thân, dù đối phương không yêu mình, nhưng mình chỉ cầu có thể ở bên cạnh người ấy, cũng đã là an ủi lớn nhất.

Nhưng mà, con người luôn mang lòng tham.

Lâu ngày, càng ngày sẽ càng không thỏa mãn hiện trạng, càng ngày sẽ càng muốn nhiều hơn nữa.

Ân Hướng Bắc bây giờ, chính là như thế.

Ân Hướng Bắc đã nhìn Chu Cảnh từ một sinh viên vô danh rồi trở thành thiên tài toán học được các trường đại học săn đón truy lùng.

Trước khi kết quả được đưa ra, Chu Cảnh nhờ vào sự cố gắng của chính mình, giải một bài toán khó mà mấy trăm năm qua không ai có thể giải nổi trong giới toán học trên một tờ báo nước ngoài. Trong nháy mắt, Chu Cảnh trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý.

Biết được anh báo danh vào trường của mình, thậm chí bên đại học S đã tự mình phái người tới cửa chiêu mộ anh với điều kiện hết sức hào phóng.

Tiếng tăm Chu Cảnh càng lúc càng lớn, nhân tài ưu tú xung quanh anh càng lúc càng nhiều, anh bây giờ không còn là con đại bàng con bị nhà họ Chu vây khốn khổ sở không thể giương nổi đôi cánh của mình, càng không phải là một thầy giáo dạy học nơi xóm núi nhỏ bé kia nữa rồi.

Thời gian anh ở nhà càng lúc càng ít, thậm chí có đôi khi, Ân Hướng Bắc phải chờ tới khuya mới có thể thấy được bóng anh về.

Ân Hướng Bắc biết, cứ theo cái đà này, sớm muộn cũng sẽ có ngày y không thể khống chế được Chu Cảnh nữa...

Y bắt đầu hi vọng Chu Cảnh thực sự thích y, hi vọng Chu Cảnh dành nhiều thời gian cho y hơn một chút. Thậm chí thỉnh thoảng y lại có những suy nghĩ sẽ không cho anh tiếp tục xuất đầu lộ diện với bên ngoài nữa, vây khốn anh trong phạm vi thế lực của mình giống như ngày trước.

Nhưng Chu Cảnh không hề quan tâm thái độ của Ân Hướng Bắc một tí nào.

Anh một lòng một dạ chuyên chú vào sự nghiệp và tương lai của mình, vốn chẳng rỗi rãi mà đi bận tâm cảm xúc của Ân Hướng Bắc. Nhưng nhìn biểu hiện của y, Chu Cảnh cũng có thể lờ mờ đoán được y đang nghĩ cái gì.

Ngoài miệng Chu Cảnh không nói, kì thật trong lòng vẫn có phòng bị.

Hôm nay, anh ra ngoài tham gia một sự kiện, khi về đã là 9 giờ tối.

Có vẻ như Ân Hướng Bắc cũng vừa mới về không lâu, đang đứng ở bàn trà mở bưu kiện. Chu Cảnh liếc mắt nhìn một cái thì thấy bên trong nó là thư báo trúng tuyến. Nhịp thở của anh trở nên dồn dập trong nháy mắt, đi đến trước mặt Ân Hướng Bắc giật lấy bưu kiện ôm vào trong ngực mình: "Anh muốn làm gì?"

"Muốn nhìn một chút bên trong bưu kiện là cái gì thôi..." Ân Hướng Bắc ngẩn người, có hơi sững sờ một chút.

Chu Cảnh chau mày: "Đồ của tôi về sau anh đừng có động vào."

Cuối cùng Ân Hướng Bắc cũng kịp phản ứng lại: "Em đang nghi ngờ tôi__"

Chu Cảnh trầm mặc không nói, Ân Hướng Bắc càng thêm chắc chắn.

Xem ra từ đầu tới cuối, người Chu Cảnh tín nhiệm không phải là y; khi Chu Cảnh dịu dàng cũng không phải vì y mà thế. Y đứng tại chỗ hồi lâu, muốn tìm lấy hình ảnh của mình trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Cảnh, chỉ tiếc, y chẳng nhìn được gì...

__Hết chương 75__

Chương này chưa soát lại, bạn nào thấy lỗi chính tả cứ mạnh dạn nhiệt tình cmt giúp mình nha TvT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net