13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biên Bá Hiền từ bệnh viện đi ra không bao lâu liền nhận được cú điện thoại của Phác Xán Liệt, việc Biên Nhược Trăn đi tìm hắn cũng coi như nằm trong dự liệu.

Đầu bên kia di động Phác Xán Liệt hẹn cùng Biên Bá Hiền nói chuyện riêng, vào ngày thường chắc chắn cậu sẽ từ chối, tận lực không tiếp xúc với hắn.

Vết thương ở đáy lòng Bá Hiền vĩnh viễn không biến.

Bầu trời đổ tuyết mặc dù chỉ mới vào đông, Biên Bá Hiền đi trên đường cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.

Cuộc gọi từ Phác Xán Liệt như lắp đi sự trống vắng, từng chút chỉ dẫn cho Biên Bá Hiền đang mờ mịt lạc lối. Chính vì cảm giác này, Biên Bá Hiền đã nhanh chóng đồng ý lời gặp mặt của Phác Xán Liệt.

Cách giờ hẹn tối còn hơn hai tiếng, sau khi rời khỏi bệnh viện Biên Bá Hiền cảm thấy như thứ gì đó trong cơ thể bị mất đi, trở nên vô lực mê man.

Cậu không muốn về công ty đối mặt với công việc, cũng không muốn thấy ai khác. Biên Bá Hiền lái xe lung tung không mục đích, cuối cùng xe dừng ở gần quán ăn sau hai vòng đi.

So với giờ hẹn Phác Xán Liệt sớm hơn nửa tiếng. Tuy trong cú điện kia cậu không nói nhiều, nhưng Phác Xán Liệt luôn cảm thấy tâm trạng cậu không được tốt. Hôm đó, vì bản thân hẹn Biên Bá Hiền ra ngoài, phòng ăn cũng là mình tự đặt thế nên hắn liền đến quán trước giờ hẹn.

Giám đốc nhà hàng sau khi nghe Phác Xán Liệt báo tên, vẻ mặt thoáng qua chút kinh ngạc, cuối cùng cũng không nhiều lời dẫn hắn đến căn phòng.

"Tiên sinh, tôi sẽ không đi vào." Giám đốc đứng trước cửa làm động tác tay ra hiệu, trên mặt mang theo chút áy náy.

Lúc này đến phiên Phác Xán Liệt không rõ vì sao, hắn nhìn giám đốc một lúc, sau đó đưa tay đẩy cửa đi vào.

Giám đốc chậm rãi khép cửa lại, trầm ngâm, đến cùng ai mới là "Phác tiên sinh" theo lịch trình?

Phác Xán Liệt bước vào, chỉ thấy Biên Bá Hiền nằm nhoài trên bàn, nửa bên mặt vùi vào cánh tay. Toàn bộ đồ ăn đã gọi chưa có dấu hiệu động qua, chỉ có chiếc ly trống không nằm trong tay cậu.

Biên Bá Hiền ngủ rất say, Phác Xán Liệt tiến tới cũng không nỡ đánh thức. Đứng ở cửa nhìn một vòng ánh sáng ấm áp bao lấy người Biên Bá Hiền, hắn ngắm đến mê mẩn.

Bộ đồ màu xanh tôn lên làn da trắng nõn của Biên Bá Hiền, chóp mũi vì bị áo ma sát ửng hồng lên. Vào lúc này Biên Bá Hiền như thoát khỏi vỏ bọc bản thân tự tạo, lộ ra dáng vẻ mềm mại, khiến tâm Phác Xán Liệt theo đó mềm nhũn đi.

Hắn nhẹ nhàng đắp cho cậu chiếc áo khoác com lê của mình, cũng tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng lên.

Những ngày qua Biên Bá Hiền mệt mỏi ứng phó liên tục với Biên thị mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, mà Biên lão nói những lời đó đối với cậu chẳng khác gì bị giáng thêm một búa vào đầu.

Chờ Biên Bá Hiền tỉnh lại đã qua một tiếng. Cậu hơi mở mắt ra nỗ lực thích ứng ánh sáng, trong cơn mông lung thấy bên cạnh mình người đang viết gì đó. Bàn tay cầm bút rất lớn, cũng rất thon dài.

Đôi mắt sau khi mở hoàn toàn được rồi, đập vào mắt chính là gương mặt vô cùng quen thuộc, bộ dạng đẹp trai, con ngươi xinh đẹp rũ xuống, đầu hơi nghiêng sang một bên, thần sắc chăm chú.

Biên Bá Hiền giật giật thân thể, duy trì một tư thế trong thời gian dài khiến toàn thân tê liệt, không khỏi cau mày bực bội.

Động tác này, Phác Xán Liệt bên cạnh nhìn thấy liền quay mặt sang hướng cậu, thả bút xuống cười nhẹ, "Tỉnh rồi?"

Cậu ngồi thẳng lưng, âu phục trên vai tuột xuống, Phác Xán Liệt thay cậu kéo lên choàng kín lại, quay đầu lại đã thấy Biên Bá Hiền khó chịu ra mặt.

"Cánh tay tê rồi đúng không."

Biên Bá Hiền gật đầu ngoan ngoãn lạ thường.

Phác Xán Liệt cầm lấy cánh tay cậu dùng sức vừa phải xoa xoa, Biên Bá Hiền cũng không đẩy ra.

Thoa bóp hai lần, Phác Xán Liệt mới ý thức hành động mình có đường đột và thân mật quá mức hay không, vì thế cứng đờ buông ra.

Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn kỹ có thể phát hiện được trong mắt Phác Xán Liệt có vài phần né tránh. Nhưng rất nhanh, cậu choàng tỉnh, nhìn nét mặt của hắn mới sựt nhớ đối phương vừa xoa cánh tay cho mình, không khỏi lúng túng rút tay về.

"Xin lỗi." Giọng nói lành lạnh khiến tâm Phác Xán Liệt lập tức lạnh xuống.

"Không sao."

Hai người lúng ta lúng túng làm bầu không khí căng thẳng lên, may mà lúc này bên ngoài có người phục vụ gõ cửa để bọn họ thoải mái hơn.

Lúc người phục vụ lấy thực đơn đi ra, hận không thể lau mồ hôi lạnh trên trán xuống, hai vị khách này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi bàn bạc xong chuyện Biên Nhược Trăn với Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt không còn xoắn xuýt như khi nãy, nghiêm túc kể hết toàn bộ lời nói của y cho cậu không sót một chữ. Cuối cùng, hắn từ trong túi lấy ra phong thư, đẩy đến trước mặt Biên Bá Hiền.

"Đây là Biên Nhược Trăn đưa tôi ba vạn tệ."

Biên Bá Hiền nhìn bìa thư mỏng trên bàn, im lặng một hồi, "Biên Nhược Trăn đi tìm anh tôi đã đoán được, nó không khuyên được Hội Đồng Quản Trị sẽ dùng vài thủ đoạn nhỏ. Nhưng vẫn cám ơn anh đã báo cho tôi biết."

Phác Xán Liệt lắc đầu, "Nói cho cậu biết là điều nên làm, dù sao tôi cũng là luật sư. Ba vạn này cậu định xử lý thế nào?"

Cậu đưa tay trả lại phong thư cho hắn, "Nếu nó cho anh, anh cứ nhận đi."

Lời này khiến Phác Xán Liệt hơi thay đổi sắc mặt, Biên Bá Hiền như đang chế nhạo hắn vậy.

Nhận ra đối phương đang hiểu lầm, Biên Bá Hiền liền nói, "Tôi không có ý gì khác, tôi sẽ không liên hệ với Biên Nhược Trăn, cảm ơn anh đã đứng bên tôi, ba vạn này nếu đưa tôi tôi cũng không chạm tới. Chi bằng xem như trả phí cho anh."

Biên Bá Hiền bỗng nhiên giật mình, hôm nay bầu không khí giữa hai người so với ngày thường hoàn toàn khác nhau, vốn người chiếm chủ động là mình thế mà giờ lại trở vào thế bí.

Cậu giải thích rõ ràng khi Phác Xán Liệt hiểu lầm, trong khi đó mình chỉ đơn giản là không muốn động vào bất kì thứ gì của Biên Nhược Trăn, nhưng cậu vẫn muốn nói thẳng khi hắn bất mãn.

Kỳ thực trong lòng Phác Xán Liệt cũng hiểu Biên Bá Hiền ghét Biên Nhược Trăn, đương nhiên sẽ không muốn dính líu gì đến y. Lời giải thích khiến hắn hơi bất ngờ, hắn thừa nhận rằng ban nãy mình thật sự giận Biên Bá Hiền chút chút.

Hắn một lòng kể kế hoạch của Biên Nhược Trăn cho Biên Bá Hiền để cậu chuẩn bị kịp, mà Biên Bá Hiền lại bảo mình cầm tiền đi, tựa như biến lòng tốt của hắn thành lòng lang dạ thú.

Bởi vì biết nguyên nhân Phác Xán Liệt không giữ sắc mặt khó nhìn như trước, thế nhưng rốt cuộc vẫn làm hai người lúng túng lần hai.

Bây giờ có thể nói Biên Bá Hiền như thú nhỏ bị thương, không muốn bị ai ngó thấy tự mình liếm láp vết thương, Phác Xán Liệt phát hiện mình là người duy nhất tiếp cận được với cậu, đây là lí do hai người có thể trao đổi với nhau. Hoặc là, trong tiềm thức Biên Bá Hiền, sự phòng bị đối với hắn không quá lớn.

"Tôi có chuyện cần nhờ anh."

Phác Xán Liệt có chút kinh ngạc, đây là lần đầu Biên Bá Hiền mở miệng nhờ hắn, cũng là lần đầu tiên bày tỏ nguyện vọng với hắn. Điều này làm cho Phác Xán Liệt vui mừng không thôi."

"Cậu nói đi."

"Tôi muốn cắt đứt quan hệ với Biên gia." Giọng Biên Bá Hiền rất bình tĩnh, nhưng trực giác Phác Xán Liệt biết, cậu phải cố gắng lắm mới đè lại sóng gợn và làm bộ yên ả nói ra.

"Rất xin lỗi vì yêu cầu anh vào lúc này, khiến công việc ngày càng rắc rối. Hôm nay tôi đã nghỉ kĩ, không còn gì lưu luyến cả."

Biên Bá Hiền không nói cậu nghĩ kĩ cái gì, cũng không nói không luyến tiếc gì cả. Theo như Phác Xán Liệt đoán, chắn chắn có liên quen đến ba Biên.

Trước mắt hắn hiểu đôi chút về hai người ba con này, nếu Biên Nhược Trăn tìm đến mình, dám cá đã tức nước vỡ bờ rồi. Nếu ba Biên thật sự có ý đồ quá xấu, không thể đứng yên chờ chết.

Cậu nói hai từ "xin lỗi" này khiến Phác Xán Liệt không khỏi đau lòng, hắn đương nhiên sẽ không trách Biên Bá Hiền. Vào lúc này Biên Bá Hiền có thể thổ lộ chuyện này với hắn, dù chỉ vì mình là luật sư, hắn vẫn rất vui mừng bởi Biên Bá Hiền đã có thể buông xuống tất cả, tâm sự với hắn như người bạn thân.

"Thật ra cho dù cậu muốn thế nào tôi đều ủng hộ, thế nhưng tình trạng phải đi đến bước này sao?"

Sau khi cùng ba Biên nói chuyện Biên Bá Hiền như quả bom nổ chậm, nhưng Phác Xán Liệt vẫn luôn dùng giọng dịu dàng khiến cậu lộ ra vẻ mềm yếu hiếm thấy, cậu từ từ kể những việc xảy ra trong các năm nay.

Biên Bá Hiền thuật chuyện không phức tạp, như là kể lại câu chuyện của người khác. Thế nhưng trong đôi mắt là sự thất lạc không cách nào che lấp, Phác Xán Liệt nhìn thấy rõ.

Kỳ thực Phác Xán Liệt có thể hỏi chuyện ở chỗ Tần Huyên, bất quá đối với Tần Huyên hắn có loại bài xích không tên, thứ hai Biên Bá Hiền chắc sẽ không kể chi tiết cho trợ lý như thế, dù sao đây là việc riêng tư.

Người trong cuộc đem gần hết những sự việc mười năm qua nói hết, hành động Biên gia làm với Biên Bá Hiền khiến Phác Xán Liệt chua xót không thôi. Muốn vì cậu mà làm gì đó, nhưng với quan hệ hiện tại của hai người, mình chỉ cỏ thế cố gắng giúp cậu thắng được vụ kiện này, bất kể có khó khăn thế nào đi chăng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net