14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay Biên Bá Hiền tháo gỡ phiền não trong lòng, nói hết cho Phác Xán Liệt nghe, nổi khổ cứ thế từng chút kéo đến ngày một nhiều. Ngay cả Phác Xán Liệt cũng có thể nhìn ra tâm tình của cậu không được tốt. Nhìn Biên Bá Hiền vô hồn như thế, hắn không khỏi càng lo lắng hơn.

"Bá Hiền, Đợt chút!" Phác Xán Liệt gọi Biên Bá Hiền đang chuẩn bị lấy xe, "Tôi đưa cậu về."

Giọng điệu của hắn rất kiên định, không cho Biên Bá Hiền có đường từ chối, vẻ mặt biến thành mạnh mẽ hiếm thấy, nhìn chằm chằm cậu.

Lúc Biên Bá Hiền quay đầu nhìn lại, bất ngờ không kiên trì bảo mình tự lái như trước mà là gật đầu thuận theo.

Trên thực tế chính cậu biết rõ, trạng thái bây giờ lái xe quả thật không an toàn.

Phác Xán Liệt thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rối hắn đang đánh cược, cược rằng Biên Bá Hiền có đồng ý để mình chở về hay không. Phác Xán Liệt đã lo liệu tốt, nếu Biên Bá Hiền kiến quyết tự đi, hắn vẫn sẽ lái xe theo sau cậu.

Ngồi trên xe Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nhìn cậu thắt chặt dây an toàn mới khởi động xe chạy đi.

Dọc đường hai người không nói gì, Biên Bá Hiền dựa vào cửa xe, khuỷu tay chống bên thành nâng cằm. Nhìn từng chiếc từng chiếc đèn đường vụt qua, trong lòng rất loạn, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh, rồi cái gì cũng không bắt được.

Raido trên xe vang lên giọng nói của người dẫn chương trình, khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.

Kỹ thuật lái xe Phác Xán Liệt rất tốt, đi rất vững vàng. Thỉnh thoảng Biên Bá Hiền dùng dư quang nhìn tay hắn đặt ở vô lăng, đột nhiên nhớ tới đã nghe ở nơi nào đó, nói rằng người lái xe điều chỉnh trạng thái ổn định bởi vì trong xe có có người mình xem trọng nhất.

Đột nhiên suy nghĩ này nảy lên, Biên Bá Hiền không nhịn được tự giễu.

Cuối cùng xe dùng ở tiểu khu nhà Biên Bá Hiền.

"Đến rồi." Phác Xán Liệt nhẹ giọng bảo.

Biên Bá Hiền chậm rãi cởi đai an toàn nhưng không lập tức xuống xe, cậu nhìn phía trước đến sững sờ.

Thấy cậu như vậy, Phác Xán Liệt cho rằng Biên Bá Hiền có điều muốn nói, cũng không xuống xe. Học theo dáng vẻ Biên Bá Hiền gỡ dây đai, nhìn đằng trước.

Qua một lúc lâu, Biên Bá Hiền mới cử động, cậu xoa xoa huyệt thái dương, "Cảm ơn."

Câu "cảm ơn" này rất nhẹ, mơ hồ còn kèm theo giọng mũi.

Đến cùng là "cảm ơn" cái gì, có thể là cảm ơn Phác Xán Liệt đưa về nhà, hay đã dành cả buổi để nghe cậu kể khổ, hoặc là vì hắn không chút do dự chọn đứng về phía cậu?

Đáp án của vấn đề này, dường như chỉ có Biên Bá Hiền biết.

Phác Xán Liệt cười cười, nhìn Biên Bá Hiền đang rũ mắt, "Mau lên đi, nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong, hắn rời xe trước.

Vì lái xe cậu về, lúc này Phác Xán Liệt muốn về đành phải gọi xe. Biên Bá Hiền đi đến gần thang máy chợt dừng chân, quay đầu vẫn thấy Phác Xán Liệt chưa rời đi, như trước đứng trước xe mình tựa hồ có điều muốn nói.

"Nếu không anh lái xe tôi về cũng được." Dù sao cũng phiền Phác Xán Liệt chở về, bây giờ đã khuya để hắn tự tìm xe quả thật Biên Bá Hiền hơi áy náy.

Phác Xán Liệt phất tay, "Không cần." Thấy Biên Bá Hiền ngưng lại nhìn mình, hắn biết rõ suy nghĩ cậu. Vẫy tay với cậu đã đến gần, vừa nói, "Nhanh lên nhà đi, đừng suy nghĩ nhiều."

Cuối cùng Phác Xán Liệt vẫn phải đưa người vào thang máy, nhìn cánh cửa khép lại hắn mới quay người rời khỏi.

Hắn không có ý định đưa Biên Bá Hiền lên lầu, thứ nhất trước đây hai người đã xuất hiện vết nứt, thứ hai hắn biết lúc này Biên Bá Hiền cần không gian để chữa lành vết thương.

Ngồi trên xe taxi, Phác Xán Liệt nhớ đến thỉnh cầu lúc ăn của Biên Bá Hiền, còn có kinh nghiệm những năm này. Hắn biết rõ, chuyện quá khứ, xem như quan hệ giữa Biên Bá Hiền và Biên gia hoàn toàn có kết cục rồi.

Dáng vẻ Biên Bá Hiền khổ sở một mực ở trong đầu Phác Xán Liệt không phai đi, gió lạnh thổi vào khoang xe, hắn chỉ cảm thấy tim mình khi nghĩ đến vừa nãy bủn rủn không ngừng, bao phủ lấy trái tim hắn.

Thời điểm Biên Bá Hiền nhờ hắn cắt đứt mình với Biên gia, Phác Xán Liệt hận không thể giúp cậu nhiều hơn. Cũng trong buổi tối này, hắn mới ý thức được những năm qua Biên gia đã bắt nạt Biên Bá Hiền quá đáng nhường nào. Hắn không có cách nào ra mặt với thân phận người thân Biên Bá Hiền, thậm chí cho dù am hiểu pháp luật đến đâu cũng không chắc có thể để Biên Bá Hiền kết thúc dây dưa với nhà đó hay không.

Cuối cùng Phác Xán Liệt đã thông suốt vì sao năm đó Biên Bá Hiền trở nên "hung hăng càn quấy" như vậy. Phác Xán Liệt hiểu rõ, Biên Bá Hiền khi còn bé, nội tâm mềm yếu lại mẫn cảm. Nhưng tính cách đó là sau khi gia đình xuất hiện biến cố, không thể không xây dựng vỏ bọc cho mình.

Ở trong nhà kia, sợ là không một ai chân chính yêu thương cậu.

Để không bị bắt nạt, Biên Bá Hiền nỗ lực ngụy trang. Sau đó là một loạt biểu hiện ở trường cấp ba, theo thời gian qua đi gặp phải Phác Xán Liệt lần nữa, người mà cậu đã từng toàn tâm toàn ý dựa vào. Bởi vì giận hờn năm đó Phác Xán Liệt không phản kháng lại giúp đỡ Biên Bá Hiền, càng vì lúc ấy hắn đã dùng gai nhọn đâm vào vết thương trên người cậu.

Thật ra, năm đó vì Phác Xán Liệt lùi bước, do dự và nhu nhược, khiến Biên Bá Hiền nghĩ rằng trên đời này chỉ có thể dựa vào bản thân.

Từ lúc Phác Xán Liệt chưa nghe cậu nói xong đã rời đi ở sân trường, Biên Bá Hiền cũng mất đi ý nghĩ muốn được Phác Xán Liệt cho dựa vào.

Hồi ức đã đến phần cuối, Phác Xán Liệt mở mắt ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt bị thất lạc bao phủ của Biên Bá Hiền.

Giống như đột nhiên tìm hiểu sau nhiều năm tích tụ, Phác Xán Liệt minh bạch Biên Bá Hiền năm đó, cũng rốt cục có thể bắt đầu chạm được Biên Bá Hiền bây giờ.

Hóa ra mình hổ thẹn khi đối diện với Bá Hiền, cũng không phải vì bản thân năm đó không đứng ra chơi cùng Biên Bá Hiền, cũng như cấp ba buổi tối hôm đó qua loa đáp lại, mà là hắn đã bất tri bất giác đem Biên Bá Hiền đặt vào vị trí đặt biệt trong lòng. Hắn là hối hận và đau lòng, hối hận mình không cẩn thận bảo vệ người đặt biệt của mình, đau lòng vì mọi chuyện đều đè nặng trên vai cậu.

Sau khi về đến nhà, Phác Xán Liệt uống rượu cả đêm, ban đầu là hối hận rồi mới chậm chạp biết mình đau lòng thay Biên Bá Hiền.

Không biết đã uống bao nhiêu, Phác Xán Liệt say ngất ngủ một đêm ở sô pha. Mãi cho đến trưa hôm sau bị tiếng gõ cửa ồn ào đánh thức, Phác Xán Liệt mới mơ hồ mang theo men rượu mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hắn liền thấy Tô Uyển, trong nháy mắt không phản ứng kịp.

"Anh. . ."

Tô Uyển chưa từng thấy Phác Xán Liệt lôi thôi lếch thếch như thế này bao giờ. Trên người là áo sơ mi sẫm màu nhăn nhó, nhìn qua tựa như đã mặc ngủ một đêm, tới gần còn có thể nghe mùi rượu nồng nặc. Cằm lún phún râu, đôi mắt nhu hòa như ngày thường biến thành thâm sau, vành mắt đen hết lại, mí mắt còn hơi sưng.

"Uống rượu?" Ánh mắt Tô Uyển hiện lên lo lắng làm Phác Xán Liệt có chút chột dạ, hắn vội vã tránh người để Tô Uyển vào nhà.

Nhìn thấy Tô Uyển kéo hành lý vào hắn mới sựt nhớ, xế chiều hôm nay Tô Uyển sang nước ngoài khảo sát. Trước đó hai người đã hẹn nhau buổi trưa sẽ tới nhà Phác Xán Liệt dùng bữa, sau đó Phác Xán Liệt sẽ đưa cô đến sân bay.

Nghĩ tới đây Phác Xán Liệt xem như tỉnh táo hoàn toàn, thế nhưng cảm giác chột dạ mãnh liệt dâng lên khiến tim hắn đập thình thịch.

Tô Uyển cũng nhận ra Phác Xán Liệt đã uống nhiều, với tình hình này để Phác Xán Liệt lái xe đưa cô đến sân bay là không thể. Hơn nữa lấy tình huống bây giờ, sợ là Phác Xán Liệt chỉ mới ngủ dậy, tám chín phần là chưa ăn gì.

Vốn là hẹn gặp nhau trước khi xa nhau không hiểu sao đột nhiên bị "phá hoại", trong lòng Tô Uyển không thoải mái. Thế nhưng không thể để một tên say rượu nấu cơm cho cô, mà Tô Uyển cũng không thể.

Thở dài, cô đem hành lý đặt ở phòng khách, đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra dự định sẽ làm canh giải rượu cho hắn,

Trong lòng Phác Xán Liệt loạn lên, nhất thời không biết mình nên xin lỗi Tô Uyển thế nào, theo chân cô tiến vào bếp.

Tô Uyển có thể cảm giác được ánh mắt Phác Xán Liệt vẫn đặt trên người mình, cô muốn hỏi tại sao Phác Xán Liệt uống nhiều như vậy, thế nhưng cho dù có rặn hỏi thế nào chắc chắn hắn cũng không đáp. Trong lòng nén giận, động tác trên tay tăng nhanh, tâm trạng càng trùng xuống.

Phác Xán Liệt biết Tô Uyển dù là người biết kiềm chế nhưng hẳn đã khiến cô tức. Nhưng lời không thể nói ra khỏi miệng, trước sau đều không biết nên giải thích thế nào.

Kỳ thực Phác Xán Liệt là cố chấp.

Tối hôm qua, nương theo men rượu hắn đã biết rõ tâm tư của mình, hiểu rõ người mình muốn đối xử tốt là ai. Hắn không có cách nào lại vi phạm làm người khác đau lòng.

Rất nhanh đã nấu canh giải rượu xong, lúc nhận lấy chén từ tay Tô Uyển, Phác Xán Liệt nói ra lời cảm ơn xa lạ làm tâm Tô Uyển lạnh đi.

Cô dường như biết gì đó.

Thức ăn ngoài là Phác Xán Liệt gọi, đặt từ nhà ăn có tiếng, khá hợp khẩu vị Tô Uyển.

Vốn xuất phát từ áy náy, Phác Xán Liệt định tự làm món để bù đắp, thế nhưng Tô Uyển từ chối.

Bầu không khí hai người cứng ngắc, không ai nói gì giải quyết bữa cơm qua loa.

Nhìn Tô Uyển nhận cuộc gọi từ bạn, tâm tình Phác Xán Liệt phức tạp. Hắn không có cách nào phủ nhận, mặc dù tràn đầy áy náy với Tô Uyển, thế nhưng nơi đáy lòng là thở phào nhẹ nhõm.

Phác Xán Liệt thay Tô Uyển kéo vali ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, nhìn Phác Xán Liệt đang đứng bên cạnh trong thang máy, sờ sờ chìa khóa mình đã chuẩn bị trước.

Đây là chiếc chìa khóa cô mới đặt làm, ban đầu định đưa cho Phác Xán Liệt để hắn có thể thỉnh thoảng tới nhà cô tưới nước cho hoa ở ban công.

Cuối cùng Tô Uyển vẫn không lấy ra.

Cô muốn đưa cái này cho người đàn ông nào đó quan tâm mình, Tô Uyển hơi duỗi tay.

Xe bạn cô đã chờ sẵn, Phác Xán Liệt bỏ hành lý vào buồng sau, Tô Uyển mở ghế phụ ngồi vào, cô quay đầu lại nhìn Phác Xán Liệt.

Theo bản năng, ánh mắt Phác Xán Liệt né tránh một hồi, tránh khỏi Tô Uyển.

Cái nhìn kia, là Phác Xán Liệt không tiếng động đưa đáp án cho cô.

Nhìn bóng người Phác Xán Liệt ở gương chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, Tô Uyển chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net