Chương 01: Quay tay?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 01: Quay tay?

***

Hạng Chú đáp: "Quay tay, muốn học không?"

***

Mưa đầu xuân tí tách tí tách, sắc trời âm u, hạt mưa như những hạt châu rớt xuống không ngừng.

Chuông đồng treo trên tay cầm cửa kính kêu "leng keng" mãnh liệt, doạ chú mèo đang lim dim trong cửa hàng nhảy dựng lên, vọt lên tầng hai theo cầu thang như một làn khói.

Thời tiết không tốt, trong quán không có khách. Hạng Chú đang cầm máy ảnh chụp mèo, "người mẫu" bị doạ chạy mất rồi.

Anh ngẩng đầu lên, thấy mở cửa đi vào là một học sinh cấp ba, mặc đồng phục xanh trắng đan xen, chỗ màu trắng có vết bẩn lâu năm, nhìn qua rất cũ kỹ.

Học sinh cấp ba kia cao cao gầy gầy, như que giá đỗ, hình như là chạy tới, vẫn đang thở lấy thở để, trên trán không biết là mồ hôi hay nước mưa, tóc ướt hết.

Cậu đứng trước cửa, có loại hoảng hốt khi không biết mình đang ở đâu, không dám đi vào trong.

Hạng Chú đặt máy ảnh lên quầy bar, hỏi: "Dùng ở đây?"

Học sinh cấp ba có vẻ bị giật mình, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, không ngừng quay đầu nhìn ra ngoài cửa thuỷ tinh. Cậu vuốt tóc xuống, nước mưa bị gạt xuống mặt đất dưới chân cậu. Hạng Chú hơi ghét bỏ nhíu mày, nhưng không nói gì, dẫn cậu tới ngồi bên cửa sổ, rót cho cậu cốc nước ấm, đặt menu trước mặt cậu.

"Uống  gì đó không?" Hạng Chú hỏi, "Cà phê hay trà?

Học sinh kia như không nghe thấy, vẫn dáo dác ngóng ra ngoài. Hạng Chú nhìn theo hướng của cậu, cách đó không xa chỗ đầu ngõ còn mấy nam sinh mặc đồng phục giống cậu, cũng đang nhìn về phía này.

Chúc Miêu phát hiện chủ quán tóc dài buộc túm đang nhìn ra bên ngoài, vội vã quay đầu, dịch mông chặn tầm mắt của anh, hắng giọng một cái, ra vẻ bình tĩnh chững chạc nói: "Cà phê."

Hạng Chú cũng không tò mò, từ trước đến giờ anh không hiếu kì về những chuyện không liên quan đến mình, đưa tay lật một tờ menu, cánh tay vươn ra có hình xăm nhiều màu sắc, thanh âm vững vàng trầm thấp: "Cà phê ở trang này, uống gì?"

Uống gì?

Làm sao Chúc Miêu biết mình muốn uống gì, bình thường cậu thích uống Coca nhất, một hơi uống hết một lon, hoặc uống nước ép đào để lạnh trong chai thuỷ tinh.

Cậu không chọn trà, bởi vì vốn dĩ cậu không uống trà, lại thêm Lâm Chu thích uống trà nhất, trà được ủ quanh năm trong bình giữ ấm, cậu nhớ tới là buồn nôn.

Cậu từng uống cà phê rồi, Nestlé ba trong một, ngọt đến phát ngấy, cũng tạm được.

Chúc Miêu cúi đầu nhìn menu __ một đống tên khó hiểu cùng giá cả được viết trên giấy đỏ thiếp vàng, cậu không hiểu gì cả. Nhưng cậu xem hiểu giá tiền, đắt chết mất, loại rẻ nhất cũng phải 45 tệ, tiền lẻ trong túi cậu cộng hết lại không biết đủ uống không.

Đột nhiên cậu có chút bứt rứt quẫn bách, lại quay đầu nhìn thoáng qua, mấy tên khốn kia vẫn canh giữ ở đầu ngõ, vừa rồi đánh nhau chắc đập trúng bên eo, vẫn hơi đau.

Chúc Miêu hắng giọng một cái, cố gắng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt mình, chỉ chỉ loại rẻ nhất kia, dùng giọng điệu thờ ơ nói: "Tôi muốn cái này."

"Muốn nóng hay lạnh?"

"Nóng... đi?"

Chủ quán ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt kia, như biết cậu đang giả vờ.

Chúc Miêu thấy chột dạ vô cớ, móng tay móc móc khe quần thể dục. May mà chủ quán không nói gì, gật nhẹ đầu rồi lấy menu đi, trở lại đằng sau quầy bar.

Chúc Miêu nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người, moi móc trong túi, móc hết tiền ra đặt trong lòng bàn tay, che đi ánh mắt của chủ quán, đặt trên đùi, hé mắt đếm, đến tới đếm lui, chỉ có 19 tệ 3. Đang đếm, một đồng xu còn rơi mất, lăn trên gạch men ra ngoài. Âm thanh kia vang dội chói tai trong quán vắng.

Chúc Miêu thắt tim, vội nhét mấy tờ tiền nát vào trong túi. Đồng xu kia lạch cạch lăn xa, đụng phải quầy bar mới ngoan ngoãn nằm ngửa ra đó. Cậu khẩn trương tới, cúi đầu nhặt đồng tiền lên.

Khi ngẩng đầu đứng lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với chủ quán.

Ông chủ nhìn rất trẻ, mặc áo thun đen quần jean, tóc hơi dài, buộc thành một túm, lộ ra cái trán. Chỗ đuôi xương lông mày nhô ra có một cái nốt ruồi, không có vẻ tươi cười, chỉ liếc Chúc Miêu một cái, con mắt nửa khép, giống uể oải chưa tỉnh ngủ lại giống lãnh đạm hờ hững.

Chúc Miêu nhanh chóng áng chừng tình thế địch ta __ Cao hơn mình, vâm hơn mình, nhìn qua không dễ chọc, đánh không lại.

Trên quầy bar bày một hàng dụng cụ có hình thù kỳ quái, giống làm thí nghiệm hoá học hơn là pha cà phê.

Chúc Miêu gượng cười hai tiếng, nhét đồng xu vào túi.

Dù sao cũng không đủ tiền, nên Chúc Miêu vò đã mẻ không sợ nứt, một lần nữa ngồi xuống, đánh giá xung quanh quán.

Quán không lớn, có ba bốn cái bàn, ngoài cửa sổ thuỷ tinh lớn có một cái sân nhỏ, có hai bàn để ngồi. Bởi vì trời mưa, cây cối trong vườn đều hiện ra ánh sáng xanh mơn mởn. Trong quán có chút hương thơm, nhàn nhạt, còn bật bài hát tiếng Anh Chúc Miêu nghe không hiểu, giai điệu chậm rãi. Còn có một cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, trên bậc thang có một chú mèo đen béo ú thò đầu ra, cảnh giác nhìn chằm chằm Chúc Miêu.

Không bao lâu sau, cà phê pha xong, chủ quán bưng khay gỗ bằng một tay, phía trên có bình thuỷ tinh trong suốt chứa cà phê, còn đi kèm một tách thuỷ tinh nhỏ, đặt trước mặt Chúc Miêu.

Anh nói: "Mời dùng."

Chúc Miêu nháy mắt mấy cái, nhìn chủ quán xoay người lên lầu hai, trên đường còn vớt chú mèo đang ngó nghiêng lên, biến mất chỗ cầu thang.

Lúc này Chúc Miêu mới yên tâm nghiên cứu món "cà phê" trước mặt. Cái này không giống với cà phê cậu từng uống, đúng là ngửi rất thơm, bốc lên khói trắng nóng hổi.

Cậu nhấc bình cà phê lên, cẩn thận rót ra tách thuỷ tinh nhỏ. Tách kia nhỏ quá, nhìn còn chưa đủ một ngụm của Chúc Miêu, tinh xảo xinh xắn.

Chúc Miêu như con gấu se chỉ thêu hoa, cẩn thận từng li từng tý cầm lấy cái tách kia, thổi thổi, uống ực một hơi.

Mới cho vào miệng cậu đã hối hận.

Nếu không phải uống quá nhanh chắc cậu phun ra rồi!

Cái thứ quỷ gì vậy?!

Mặt Chúc Miêu nhăn như vỏ bưởi héo, ngũ quan rúm ró một chỗ, hương vị vừa chua vừa đắng lưu trong cổ họng cậu, cậu uống vội một hớp nước, như chó con lè lưỡi hà hơi.

Cái này? Cái này? 45 tệ?

Ngay khi Chúc Miêu ngó trái ngó phải, nghĩ tranh thủ chủ quán lên lầu hai trốn thanh toán, thì cầu thang gỗ cót két vang lên.

Chủ quán kia lại xuống, anh nhìn Chúc Miêu một cái, mỉm cười hỏi: "Thế nào, hợp khẩu vị không?"

Chúc Miêu sửng sốt nhận ra cảm giác cười như không cười này, kín đáo gật gật đầu, nói: "Cũng không tệ lắm."

Trong chốc lát không ai lên tiếng, giọng ca nữ trầm thấp lưu luyến, mưa tí tách trên mặt đất, đám người canh chừng ở đầu ngõ đã không còn ở đó. Chúc Miêu đứng ngồi không yên, uống thì uống không trôi, một giọt cũng không muốn uống nữa, tiền thì không có, một nửa cũng không đủ trả.

"Tổng cộng 45." Hạng Chú lấy mã QR trong ngăn kéo ra, "Cạch" một tiếng đặt trên quầy bar, bày ra cho Chúc Miêu nhìn.

Chúc Miêu chớp chớp mắt, kéo dài hơi tàn: "Tiền, tiền mặt..."

"Có thể."

"Tôi..."

Chúc Miêu xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, tính toán khoảng cách từ ghế ngồi tới cửa, tuyệt vọng phát hiện có lẽ chạy không thoát. Cậu như người đuối nước liều mạng tìm khúc gỗ nổi cứu mạng, ngó nghiêng khắp nơi trong quán, chợt phát hiện, bức tường bên cạnh quầy bar có dán tờ giấy đỏ thiếp vàng, dán xiêu vẹo, chữ viết nhã nhặn.

Chúc Miêu không nhìn kỹ, tổng kết suy luận, hẳn là muốn tuyển dụng.

"Tôi..." Chúc Miêu hùng hồn lớn tiếng nói: "Tôi đến ứng tuyển..."

Hạng Chú: "..."

Chúc Miêu càng nghĩ càng thấy cách này được, ứng tuyển khá ổn, đi làm thuê cũng không tệ, có tiền tiêu. Không được tuyển thì thuận thế ra về, so với trực tiếp chuồn đi thì hợp lý hơn nhiều.

Cậu nói: "Ông chủ, chỗ anh tuyển người làm thêm à?"

Hạng Chú ngồi xuống ghế đối diện cậu, hỏi: "Bạn nhỏ, cậu tên gì?"

"Chúc..." Chữ Chúc Miêu ra đến mép thì ngoặt đi: "Tiểu Thảo, tôi tên Chúc Tiểu Thảo."

(Chữ Miêu () trong tên Chúc Miêu còn có cách đọc khác là Mầm = lúa non, mầm non, động vật non mới sinh v.v...)

"..." Hạng Chú hỏi, "Nơi này chúng tôi tuyển thợ pha cà phê chuyên nghiệp, parttime fulltime đều được, cậu biết những gì?"

"Cái gì tôi cũng biết." Chúc Miêu dõng dạc đáp.

"Cái gì cũng biết?" Hạng Chú nhìn cà phê mới uống một ít trước mặt cậu, hỏi, "Cậu cảm thấy loại cà phê này có hương vị ra sao?"

Chúc Miêu nào biết nói gì, theo cậu ấy mà, thứ cà phê này còn khó uống hơn cả thuốc Đông y, còn đắt chết nữa.

Cậu lập tức chân thành nói: "Tôi có thể học, tôi rất nghiêm túc, thành tích rất tốt."

Mèo đen vừa rồi ngó nghiêng trên tầng lặng lẽ lướt tới, chui từ gầm ghế đến bên chân Hạng Chú, cái đuôi quấn lấy cổ chân anh.

Hạng Chú vươn tay gãi gãi cằm mèo, đầy hứng thú đánh giá trên dưới Chúc Miêu. Anh có một đôi mắt rất đẹp, lúc biếng nhác hơi híp lại một nửa, khi mở ra là hình dáng hoa đào, hốc mắt sâu, khi nhìn người lộ ra sự chăm chú sâu thẳm.

Chúc Miêu lại thấy bị anh nhìn đến nỗi sau lưng ớn lạnh, cau mày, cảm thấy không được tự nhiên.

"Cậu muốn học cái gì?" Hạng Chú hỏi. "Kiểu Ý? Quay tay (*)?"

Chúc Miêu sững sờ, cứ nghĩ mình nghe lầm, hỏi: "Tay... Cái, cái gì cơ?"

Hạng Chú đáp: "Quay tay, muốn học không?"

Trong suy nghĩ của Chúc Miêu, quay tay chính là t.h.ủ.d.â.m, lần trước có một kẻ buồn nôn biến thái rủ cậu t.h.ủ.d.â.m.

Tim Chúc Miêu đập bang bang dữ dội, phản ứng quá dữ khiến mặt mũi cậu đỏ bừng lên.

Đột nhiên cậu đứng bật dậy, đụng phải cái bàn, tách cà phê rơi xuống, nát bươm trên mặt đất.

Mèo bị doạ tháo chạy.

Hạng Chú cũng bị cậu doạ, nhưng thứ doạ người hơn còn ở phía sau.

Chúc Miêu không hề nghĩ ngợi, máu nóng xông lên đầu, hung tợn mắng một câu "Biến thái", nhe răng, như một chú chó con lang thang bị dẫm phải đuôi.

Cậu siết chặt nắm đấm, táng thẳng vào mặt Hạng Chú đang bởi vì kinh ngạc mà không tránh kịp.

Sau đó cậu xoay người lộn một vòng lao khỏi quán, vọt vào màn mưa đầu xuân liên miên bất tận.

(*) Dịch word by word ra thì phải là "Pha tay", cà phê pha bằng tay ý mừ, từ chuyên ngành là Hand Drip.

Hand Drip là một phương pháp pha chế cà phê thủ công, cụ thể ở đây là món Drip coffee (còn được gọi là Pour-over Coffee), khá giống cà phê phin của Việt Nam, khác ở chỗ giọt cà phê sẽ được lọc qua giấy lọc, bã cà phê giữ lại bên trên, cho ra những ly cà phê nguyên chất đậm đà. Drip coffee yêu cầu các Barista có kỹ thuật vững tay.

Nhưng thể theo ngữ cảnh, Xoài mạn phép chém thành "quay tay".

Hết chương 01.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn mới tới rồi đây! Bánh ngọt nhỏ không có cốt truyện nghiêm chỉnh gì đâu.

Weibo có hoạt động khai văn nhận thưởng, mọi người có thể tới xem.

Mặt khác đêm mai tác phẩm "Bỏ Mặc" mở bán, có hứng thú cũng có thể tới weibo coi thử.

Hi vọng áng văn này có thể phụng bồi mọi người trải qua một đầu hạ đẹp đẽ!

Xoài gào: Bỏ Mặc aaaaaaaaa !!!! Phải mua!!! Nhưng hết bà nó bản giới hạn có card rồi, mở có 3 tiếng hôm 16/5 ai mà đu kịp *khóc*, giờ chỉ còn bản thường mua trước 16/6 được tặng kèm lịch làm thủ công. Đau ví.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net